Cũng cùng là ăn điểm tâm, một nơi Tây Đằng Lâm và Lãnh Tịch Chiếu ngươi một ngụm ta một ngụm ăn vui vẻ đến quên trời đất,còn ở một nơi khác, tại thôn Thanh Khê, Lâm Hạo Phong thực bất đắc dĩ bưng khay thức ăn sáng gõ cửa:“Tử Ninh Tử Ninh.”

Gia Luật Thanh ngồi ở trên giường hờn dỗi, ngày hôm qua hai người đang êm đẹp đi ở trên đường, Lâm Hạo Phong không biết bị cái gì đập vào đầu, đột nhiên ôm lấy mình mà hôn, hôn thì cũng thôi đi, hắn còn lựa lúc có nguyên một đống người đi đến…… Xấu hổ muốn chết!!!

“Tử Ninh ta sai rồi.” Lâm Hạo Phong tiếp tục gõ cửa:“Ta tự tay làm đồ ăn sáng, để nguội mất ngon ……” 

“Không ăn!” Gia Luật Thanh nhảy xuống giường mở cửa:“Ngày mai ta sẽ chuyển nhà!”

“Không nên!!.” Lâm Hạo Phong nóng nảy:“Ta lần sau không dám nữa.”

Gia Luật Thanh khụt khịt mũi, tầm mắt rơi xuống bàn tay Lâm Hạo Phong đang cầm khay: “Tay bị làm sao vậy?”

“Tiểu Ngưu muốn một cái kiếm, ta giúp nó làm một cái kiếm gỗ, lúc làm lỡ trượt tay.” Lâm Hạo Phong nhìn Gia Luật Thanh:“Ngươi đừng giận ta, cùng lắm thì ta cho ngươi đánh hai cái hả giận, được không?”

Gia Luật Thanh cầm lấy cái khay trong tay hắn đặt lên bàn, xoay người cầm lấy thuốc mỡ ngồi ở trên ghế:“Lại đây ta giúp ngươi bôi thuốc.”

Lâm Hạo Phong vươn tay ra, thật cẩn thận mở miệng:“Cái kia…… Ngươi không đi nữa chứ?”

Gia Luật Thanh trừng hắn liếc mắt một cái:“Về sau không được ở bên ngoài hồ nháo!”

“Ừ.” Lâm Hạo Phong gật đầu, ngẫm ngẫm lại thật cẩn thận mở miệng:“Tử Ninh, chúng ta thành thân đi.”

Gia Luật Thanh nghe vậy, bàn tay đang bôi thuốc dừng lại, nắm thành quyền, không có trả lời.

“Ta chỉ muốn cùng ngươi thành thân.” Lâm Hạo Phong thật nghiêm túc nhìn y:“Ngươi đừng lo lắng.”

“…… Cho dù ngươi không thèm để ý thân phận của ta, người khác cũng sẽ để ý.” Trầm mặc một lúc lâu, Gia Luật Thanh mở miệng nói chuyện.

“Ta mang ngươi về Thịnh Kinh gặp cha ta nương ta,được không?” Lâm Hạo Phong cầm tay y:“Chúng ta sẽ ở cùng nhau cả đời, nếu đã không thể trốn tránh, không bằng giải quyết sớm một chút.”

Gia Luật Thanh muốn đem tay của mình rút về, lại bị hắn nắm chặt lại.

“Tử Ninh.” Thanh âm Lâm Hạo Phong tràn đầy cầu xin:“Được không?”

Đầu óc Gia Luật Thanh loạn thành một đống, vốn là nghĩ hai người có thể ở cùng một chỗ cũng đã tốt lắm, nhưng y đã xem nhẹ thân phận của hắn, con trai của Thiên Lang quốc trọng thần cùng một nam nhân từng là phản tặc thành thân, nếu truyền ra, khắp thiên hạ đều sẽ chế giễu, một mình mình không sao cả, nhưng mà Lâm Hạo Phong tốt như vậy, sao có thể để hắn bởi vì mình mà biến thành trò cười cho thiên hạ chứ.

“Ngươi đã đồng ý với ta là sẽ không trốn đi nữa.” Lâm Hạo Phong vươn tay đem y ôm vào trong ngực:“Ngươi không được làm trái lời đã hứa đâu!”

Gia Luật Thanh vừa muốn nói chuyện, chợt nghe ở cửa vang lên một tếng “Két”.

“Tử Ninh ca ca.” Âm thanh non nớt của tiểu hài tử truyền vào trong phòng, Gia Luật Thanh đẩy Lâm Hạo Phong ra:“Ta đi ra ngoài trước.”

Lâm Hạo Phong cười khổ, rốt cuộc phải như thế nào, y mới hiểu được tâm ý của mình đây.

Tâm trí không yên dạy bài cho đám trẻ con, thời điểm nghỉ ngơi Tiểu Ngưu chạy đến trước mặt Gia Luật Thanh:“Tử Ninh ca ca, ngươi có tâm sự à?”

“Hử?” Gia Luật Thanh đang ngây người bỗng hoàn hồn:“Ngươi vừa rồi nói cái gì?”

“Ngươi lại cùng Lâm đại ca cãi nhau nữa sao?” Tiểu Ngưu nhìn Lâm Hạo Phong ngoài cửa sổ:“Lâm đại ca vẫn luôn ngồi ở chỗ kia, ngươi đi xem đi.”

“Hôm nay nghỉ sớm, bài tập ta cho thì phải làm hết, có biết không?” Gia Luật Thanh tâm loạn như ma.

“Dạ.” Tiểu Ngưu ra vẻ người lớn vỗ vỗ Gia Luật Thanh:“Lâm đại ca hiền lắm, Tử Ninh ca ca, ngươi không được khi dễ hắn đó.”

Gia Luật Thanh bị chọc cười, gật gật đầu:“Được.” 

Nhìn bọn nhỏ rời khỏi, Lâm Hạo Phong đứng lên đi về phía phòng bếp, muốn nấu cho y vài món ăn giải nhiệt, Gia Luật Thanh thấy thế sửng sốt — hắn không tức giận, mà còn vừa thấy mình thì liền trốn. Vì thế trong lòng y có chút trống rỗng, tinh thần hoảng hốt ra cửa, cũng không biết nên đi đâu, ngẩng đầu lên thì thấy Tôn đại gia đang cầm một cây gậy gỗ đi tới.

“Thích công tử.” Tôn đại gia cười ha ha:“Sao lại đứng ở cửa, mau vào nhà ngồi.”

Gia Luật Thanh đi theo vào cửa, ngồi ở trong sân giúp lão gia gia đục thanh gỗ, nghĩ nghĩ, hỏi:“Tôn đại gia, ta có thể …… Đến đây ở hai ngày không?”

Tôn đại gia nghe vậy kinh ngạc, ngẩng đầu hỏi:“Ngươi cùng Lâm thiếu hiệp cãi nhau?”

“Không phải.” Gia Luật Thanh cảm thấy có chút xấu hổ, cúi đầu cười:“Quên đi, ta chỉ là tùy tiện hỏi thôi.”

Tôn đại gia cũng ý thức được chính mình vừa rồi có chút lỗ mãng, ngừng tay nói:“Phòng của công tử vẫn để trống, tùy thời đều có thể trở về.”

“Lâm đại ca, sao ngươi lại tới đây?” Ngoài cửa truyền đến thanh âm A Tú:“Vào nhà ngồi đi.”

Gia Luật Thanh nghe vậy, trong lòng căng thẳng, chạy ra cửa chỉ thấy bóng dáng Lâm Hạo Phong rời đi.

“Hạo Phong.” Gia Luật Thanh đuổi theo giữ chặt hắn, không biết nên làm gì.

“Ngươi dọn tới nhà Tôn lão gia ở đi, đừng lo.” Lâm Hạo Phong vươn tay vuốt đầu y cười cười, vẻ mặt miễn cưỡng:“Mấy ngày nay ta có việc phải đi xa nhà.”

“Ta không phải…… Ngươi đừng để ý.” Gia Luật Thanh sốt ruột giải thích.

“Không sao, là do ta quá vội vã, về sau sẽ không như thế.” Lâm Hạo Phong cười khổ:“Ta sẽ không bao giờ miễn cưỡng ngươi cái gì.”

“Ngươi…… Phải đi mấy ngày?” Gia Luật Thanh trong lòng chua sót.

“Không biết, mười ngày nửa tháng, hoặc là một năm hai năm.” Lâm Hạo Phong nhẹ nhàng gỡ ra bàn tay y đang nắm lấy vạt áo của mình:“Trở về đi, ta có thời gian sẽ về thăm ngươi.” Nói xong, xoay người rời đi.

Môi Gia Luật Thanh động động, nhưng cuối cùng cũng không biết nên nói gì. Đêm đó ở trên mái nhà, là chính mình hứa cho hắn cả đời, hiện tại lại muốn chạy trốn, ngay cả chính mình cũng không hiểu chính mình, làm gì có tư cách kêu hắn tha thứ. Trở lại trong sân, vắng vẻ, không còn có người cười với mình.

“Tử Ninh đến ăn cơm đi.” Rõ ràng chính là hiệp khách giang hồ, thế nhưng luôn thích ở phòng bếp nấu ăn.

“Tử Ninh uống thuốc đi.” Dược của Lãnh Tịch Chiếu kê khai, dược của Gia Cát kê khai, uống nhiều đến mỗi lần uống đều cảm thấy ghê tởm, sau này bị hắn phát hiện, từ đó về sau hắn đều chuẩn bị mứt hoa quả kèm theo đưa đến cho mình uống.

“Tử Ninh nhớ rõ mặc nhiều quần áo vào nha, bên ngoài lạnh lắm.” Mỗi buổi sáng đều là hắn rời giường trước, ở trong sân luyện công một hồi sau đó mới đến gõ cửa phòng của mình.

“Tử Ninh đừng đọc sách nữa!” Mỗi đêm chỉ cần mình để nến ở trong phòng lâu một ít, hắn sẽ tiến vào kêu mình đi ngủ sớm.

“Tử Ninh đến hôn ta một cái.” Mỗi ngày hắn đều nhân cơ hội hôn lén mình, rõ ràng là diện mạo anh khí chính trực cao ngất, sao lại có thể cười đến vô lại như thế chứ?!.

Hai người ở cùng một chỗ không đến một tháng, Gia Luật Thanh dùng một buổi chiều ngắn ngủi nhớ lại tất cả chuyện liên quan tới Lâm Hạo Phong, ôn hòa tươi cười, quan tâm ân cần thăm hỏi, cẩn thận chăm sóc, trêu đùa vô lại cùng cái ôm thâm tình của hắn, mới phát hiện nguyên lai chính mình lại để ý đến người kia nhiều như vậy.

Nhớ tới hắn trước khi đi, trong mắt không thể che dấu được sự mất mát, Gia Luật Thanh liền đứng lên chạy ra bên ngoài.

Không biết hắn còn có thể tin tưởng mình một lần nữa không, cũng không biết phải làm sao mới tìm được hắn, chỉ là cảm thấy nếu chính mình không đi tìm, đời này chính mình cũng sẽ không tha thứ cho chính mình ích kỷ cùng nhát gan.

Đi đến cửa thôn, Gia Luật Thanh nhìn nhìn hai bên, nghĩ nghĩ, hướng bên phải đi đến.

“Nếu là ta chọn, ta sẽ đi bên trái.” Phía sau truyền đến thanh âm quen thuộc, Gia Luật Thanh quay đầu, sửng sốt.

“Ta đang suy nghĩ.” Lâm Hạo Phong tiến lên vươn tay kéo y vào trong lòng:“Ta nghĩ là ở nơi này chờ ba ngày ba đêm, nếu ngươi còn không đến, ta nên đi, hay là nên trở về tìm ngươi.”

“……” Gia Luật Thanh ngửa đầu:“Ngươi gạt ta.” 

“Ta không có.” Lâm Hạo Phong cười:“Có những chuyện, người khác nói sẽ không rõ, tự ngươi suy nghĩ, nói không chừng có thể suy nghĩ cẩn thận rõ ràng, ở chỗ này chờ ngươi, thời gian trôi qua từng chút, ta lại lo lắng nhiều thêm một chút, ngươi có biết hay không, vừa rồi ta nhìn thấy ngươi chạy tới thì có bao nhiêu vui vẻ.”

Gia Luật Thanh vùi đầu vào trong lòng hắn, nghĩ rằng hạnh phúc có phải là cảm giác này hay không.

“Về nhà thôi.” Lâm Hạo Phong thân thủ đem y ôm lấy hướng về nhà:“Nơi đó là nhà của chúng ta, về sau ngươi đừng hòng chạy trốn.”

“Hạo Phong.” Gia Luật Thanh vươn tay,nhẹ nhàng lướt qua lông mi hắn:“Ta thay đổi thất thường như vậy, ngươi có phiền hay không?”

“Cái gì thuộc về ngươi ta đều thích.” Lâm Hạo Phong cười cười:“Ta biết ngươi suy nghĩ cái gì, về sau ta sẽ chứng minh cho ngươi xem, kiếp này không thể, thì kiếp sau tiếp tục.”

Hai người trở lại trong nhà, Lâm Hạo Phong nấu một thùng nước to đổ vào bồn tắm:“Nhanh đến tắm rửa đi, buổi tối hơi lạnh, ngươi vừa rồi lại mặc ít như vậy chạy ra ngoài, coi chừng xương cốt lại đau.”

“Ngươi thì sao?” Gia Luật Thanh cố lấy dũng khí hỏi hắn.

“Ta đi nấu cho ngươi chút canh nóng.” Lâm Hạo Phong không hiểu phong tình, đi ra ngoài.

Gia Luật Thanh bất đắc dĩ, người này bình thường thì lưu manh, hôm nay sao lại có thể chính nhân quân tử như vậy chứ.

“Ta đã đồng ý, là do ngươi không cần đó!” Gia Luật Thanh ngồi ở trong bồn tắm với lấy khăn lông.

“Cái gì muốn hay không?” Lâm Hạo Phong bưng canh, đẩy cửa tiến vào, nhíu mày:“Ngươi sao còn chưa có tắm xong, nước đã lạnh hết rồi.”

Gia Luật Thanh:“…!”. 

“Ngươi ăn canh trước đi, ta đi nấu nước cho ngươi, tắm trong nước lạnh lâu không tốt.“ Lâm Hạo Phong lại một lần nữa xoay người chạy đi.

Gia Luật Thanh buồn bực, cũng không còn tâm tình tắm rửa, vội vàng mặc quần áo, ngồi ở trên giường ngẩn người.

“Nhà chúng ta hết củi rồi ta đi xin……” Lâm Hạo Phong nói một nửa liền nhíu mày, bàn tay to cầm lấy khăn đi tới giúp y lau khô tóc:“Tóc ướt như thế cũng không chịu lau khô.” Vừa nói vừa thay y lau khô tóc, vươn người qua hôn hôn hai má của y:“Hôm nay đi ngủ sớm một chút đi, ta đi ra ngoài trước.”

“Hạo Phong.” Gia Luật Thanh do dự một chút, vẫn là mở miệng gọi Lâm Hạo Phong lại.

“Làm sao vậy?” Lâm Hạo Phong ngồi trở lại bên giường nhìn y:“Không thoải mái chỗ nào?”

Gia Luật Thanh đi qua ôm lấy Lâm Hạo Phong, mặt chôn ở hõm vai hắn, thanh âm nức nở:“Đêm nay ở lại đi.”

Lâm Hạo Phong sửng sốt:“Ngươi…… Ta có thể chờ, ta không miễn cưỡng ngươi.”

“Chúng ta không phải thề rằng cả đời cùng một chỗ sao?” Gia Luật Thanh ngửa đầu, ánh nến lấp lánh dừng ở trong ánh mắt y, ấm áp và tràn đầy dụ hoặc.

“Không cho ngươi hối hận.” Lâm Hạo Phong thân thủ ôm chặt y.

Gia Luật Thanh lắc đầu:“Ta thích ngươi.” 

Lâm Hạo Phong cười, cúi người dùng sức hôn lấy y.

“Ân……” Gia Luật Thanh hơi hơi bối rối một chút, lý trí lại bị nụ hôn của Lâm Hạo Phong đánh nát, hai tay của hắn mơn trớn đầu vai của y, quần áo không tiếng động rơi xuống, thân thể trắng mịn bại lộ ở không khí, cơ hồ bị ánh mắt nóng bỏng của Lâm Hạo Phong đốt cháy.

Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt anh tuấn của Lâm Hạo Phong, cảm tình từng chút từng chút lan tràn khắp thân thể, nếu không phải y thật sự yêu người nam nhân này, sao có thể cam nguyện để hắn ta cần ta cứ lấy.

Tuy nói đã trải qua không ít tra tấn, nhưng Gia Luật Thanh dù sao cũng là một nam nhân Mạc Bắc từ nhỏ đã luyện binh đánh giặc, thân thể đơn bạc nhưng không gầy nhược, sạch sẽ lưu loát, đường cong cơ thể tản mát ra loại khí chất nam nhân lại dụ hoặc trí mạng, Lâm Hạo Phọng nhịn không được một đường tinh tế hôn đi xuống, giống như an ủi càng giống như khiêu khích.

“Có thể sao?” Lâm Hạo Phong nhìn xuống ánh mắt đã sớm mê ly của người dưới thân, cố gắng khắc chế dục vọng của chính mình.

Gia Luật Thanh cười, hai tay đặt lên đầu vai hắn lôi kéo, ngay sau đó, hai chân của y đã quấn lấy eo của hắn.

Lý trí còn sót lại ầm ầm tan nát, giờ này khắc này, người dưới thân này, chính là toàn bộ thế giới.

Sự thân mật chờ đợi đã lâu, không chỉ có thân thể, ngay cả trong tâm cũng chung nhịp đập.

Ngay bây giờ, không bao giờ muốn đi lo lắng thế sự hỗn loạn, cung đình giang hồ cũng tốt, ân oán tình cừu cũng thế, chỉ muốn ôm lấy đối phương hưởng thụ sự ấm áp.

Một lần tham hoan, tuy là thực cốt mất hồn, nhưng rốt cuộc vẫn nhớ tới Gia Luật Thanh thân mình suy yếu, hắn cũng không tiếp tục quá phận, buổi sáng ngày hôm sau tỉnh lại, nhìn người nằm trong lòng mình im lặng, Lâm Hạo Phong cảm thấy vô cùng thỏa mãn, nhịn không được lại cúi đầu nhẹ nhàng hôn mi mắt của y.

“Ưm.” Gia Luật Thanh mở to mắt, vừa vặn chống lại đôi mắt đang cười của Lâm Hạo Phong, nhớ tới đêm qua điên cuồng, mặt lập tức đỏ bừng.

“Tối hôm qua có tính là động phòng hoa chúc không?” Lâm Hạo Phong vươn tay nâng lên cằm của y:“Chúng ta thành thân rồi phải không?”

Gia Luật Thanh cảm thấy thắt lưng của chính mình sắp gãy tới nơi, vì thế có điểm buồn bực, nghĩ rằng chính mình tối hôm qua rõ ràng là chủ động, cư nhiên cứ như vậy mà bị đè.

“Có đau hay không?” Lâm Hạo Phong thân thủ nhẹ nhàng xoa bóp thắt lưng cho y. Gia Luật Thanh hấp khí:“Nhẹ thôi!”

“Đau lắm sao?” Lâm Hạo Phong đau lòng vén chăn lên:“Cho ta xem một cái.”

“Không được xem!” Gia Luật Thanh túm lấy chăn bao lấy chính mình.

“Tối hôm qua cái gì ta cũng xem xong rồi.” Lâm Hạo Phong cười xấu xa:“Vừa rồi cũng thấy!”

Gia Luật Thanh mềm nhũn dựa vào trên giường trừng hắn.

“Không đùa ngươi nữa.” Lâm Hạo Phong rướn người qua hôn nhẹ hai má của y:“Ta đi nấu nước cho ngươi rửa mặt, ngươi nằm nghỉ ngơi đi.”

Gia Luật Thanh nhắm mắt lại giả bộ ngủ. 

Lâm Hạo Phong mặc quần áo xuống giường, chợt nghe thấy có người gõ cửa.

“Tiểu Ngưu đến?” Gia Luật Thanh lấy gối đầu đánh Lâm Hạo Phong:“Đều là do ngươi làm hại!!!!”

“Ta đi kêu nó trở về nhà.” Lâm Hạo Phong tránh thoát, đi ra mở cửa.

Gia Luật Thanh dựa vào trên giường lo lắng, lần sau mình phải ở trên khi dễ hắn một chút, chợt nghe ngoài cửa truyền đến thanh âm Lâm Hạo Phong kinh ngạc:“Sao ngươi lại tới đây?”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:  Tiểu kịch trường:

Người chủ trì: Ngươi thích nhất bộ phận nào trên thân thể đối phương?

Dạ Lan San: Miệng, mỗi lần nhìn thấy đều muốn hôn.

Thần Tử Việt nhào qua, chu môi chu môi.

Dạ Lan San phối hợp hôn nhẹ: Bảo bối ngoan!

Thần Tử Việt vui vẻ: Cái gì của Tiểu Hắc ta cũng thích nhất hết  .

Người chủ trì: Biểu tình khiêu gợi nhất của đối phương là gì?

Dạ Lan San: Câu tiếp theo! 

Thần Tử Siệt: Sao lại đổi câu? Ta còn chưa có trả lời!

Dạ Lan San nhọn mi: Vậy ngươi nói đi!

Thần Tử Việt nghẹn nửa ngày, mặt đỏ lên: Câu tiếp theo!

Người chủ trì: Ngươi từng nói dối đối phương chưa?

Dạ Lan San: Sẽ không. 

Thần Tử Việt nghẹn lời: Hẳn là…… Giống như…… Tựa hồ……

Dạ Lan San cười lạnh.

Thần Tử Việt ủy khuất: Ta không nói cho ngươi biết ta bị nội thương là sợ ngươi lo lắng……

Người chủ trì: Khi nào thì cảm thấy hạnh phúc nhất?

Dạ Lan San: Lúc y ngoan ngoãn dựa vào trong lòng ta.

Thần Tử Việt khát khao: Tiểu Hắc không bắt ta ăn cà rốt ……

Người chủ trì rơi lệ: Một đôi này sao lại lệch nhau nhiều như vậy……

Người chủ trì: Có từng cải nhau chưa?

Dạ Lan San: Không có

Thần Tử Việt: Tiểu Hắc ngươi gạt người, chúng ta thường xuyên cãi nhau!

Dạ Lan San: Mỗi lần đều là một mình ngươi la hét, ta một lần cũng không có tham dự.

Thần Tử Việt: Ách! 

Người chủ trì: Nếu đối phương không để ý tới ngươi, ngươi làm sao bây giờ?

Dạ Lan San: Dụ dỗ thì tốt rồi.

Người chủ trì tò mò: Dụ dỗ như thế nào?

Thần Tử Việt đỏ mặt: Câu tiếp theo ……

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play