Chu Mộ bị bệnh nằm trên giường vài ngày, cuối cùng cũng khoẻ trở lại, đang nhe răng hối hận, âm thầm thề đời này không bao giờ ăn bánh thịt bò nữa, thì từ ngoài cửa một người tuổi còn trẻ bước vào, nhìn Chu Mộ sau đó lắc đầu cười.

“Cười cái mông!” Chu Mộ lườm hắn một cái:“Ngươi là ai?”

Người nọ lại nhíu mày:“Tinh Mạc thành Chu gia coi như là hào môn thế gia, ngươi tại sao lại thô tục như vậy?”

“Ta con mẹ nó mạc danh kỳ diệu bị người hoàng cung các ngươi chộp tới nơi này, đầu tiên là đóng cửa không cho ta xuất môn, thật vất vả mới ra ngoài lại phải mang một thân bệnh tật trở về, còn không được mắng người sao?” Chu Mộ nghiến răng nghiến lợi.

Người nọ thở dài:“Tư Đình vì ngươi không tiếc thân chạy tới hướng trẫm xin Tuyết Dao Hoa, ngươi lại không hề cảm kích, nhiều năm như vậy,đây là lần đầu tiên hắn chủ động mở miệng xin trẫm đồ.”

“Ta là bị hắn làm hại, hắn đương nhiên phải……” Chu Mộ nói đến một nửa, đột nhiên phản ứng:“…… Trẫm?”

“Từ trẫm này không thể nói lung tung.” Hoa Thiên Lang buồn cười nhìn Chu Mộ, bởi vì tò mò ai mà có thể làm cho Hứa Tư Đình để tâm như vậy, vì thế sau khi lâm triều thuận tiện tới đây nhìn thoáng qua, người này lớn lên quả nhiên là mặt mày thanh tú, còn là Chu gia tiểu thiếu gia luôn luôn bị nói là tiểu ác bá có một bụng ý nghĩ xấu xa, sao hiện tại nhìn qua có điểm ngốc ngốc nha.

“Hoàng Thượng?” Hứa Tư Đình bưng đồ ăn vào phòng, liền nhìn thấy Hoa Thiên Lang đang cùng Chu Mộ đối diện, bị hoảng sợ, cuống quít hành lễ, quay lại thì thấy Chu Mộ còn ôm chăn giương miệng ngồi ở trên giường, không khỏi sốt ruột:“Hoàng Thượng, Tiểu Mộ không hiểu quy củ lại đang sinh bệnh……”

“Chu thiếu gia lần này coi như là lập được công, lại là vì chăm sóc dân chạy nạn mới nhiễm bệnh, trẫm sẽ không để ý y thất lễ.” Hoa Thiên Lang khoát tay:“Miễn lễ.” 

Hứa Tư Đình nghe vậy nhẹ nhàng thở ra, vừa muốn tạ ơn lại nghe Hoa Thiên Lang ngữ khí tăng cao:“Bất quá ngươi thân là thống lĩnh cấm quân, hiện tại có phải hay không làn nên ở hoàng cung tuần tra?”

Hứa Tư Đình nghẹn lời, mấy ngày nay Chu Mộ ăn thật sự ít, sắc mặt càng ngày càng khó coi, cho nên mình mới phải mỗi ngày đều vào lúc ăn cơm trưa trích ra một chút thời gian trở về giám thị y ngoan ngoãn ăn cơm, không nghĩ tới lần này đụng phải Hoa Thiên Lang, vì thế cúi đầu nói:“Là thuộc hạ thất trách.”

“Thân là thống lĩnh lại bỏ rơi nhiệm vụ,  trách phạt hai mươi trượng.” Hoa Thiên Lang khoát tay:“Đi xuống lĩnh bản phạt đi.”

“Dạ!” Hứa Tư Đình lĩnh chỉ ra cửa, Hoa Thiên Lang nhìn mắt Chu Mộ, phát hiện y cư nhiên bày ra vẻ mặt — vui sướng khi người gặp họa.

“Hắn nhưng là vì ngươi mới bị phạt.” Hoa Thiên Lang nhắc nhở một câu.

Chu Mộ ôm chăn nháy mắt mấy cái:“Phật tổ chân linh.”

“A?” Hoa Thiên Lang nhíu mày:“Ngươi nói cái gì?”

“Ta trước đó vài ngày ở ngôi miếu đổ nát nhìn thấy nơi đó có tượng thờ Bồ Tát, liền thuận tiện ở trong lòng cầu xin hai câu.” Chu Mộ ha ha cười:“Không nghĩ tới nhanh như vậy liền linh nghiệm, hắn cũng có ngày bị người ta khi dễ, hắc hắc, đa tạ Hoàng Thượng.”

Hoa Thiên Lang dở khóc dở cười, phủi áo đi ra ngoài, chuẩn bị đi hình phòng rút lại hình phạt cho Hứa Tư Đình.

“Hoàng Thượng?” Hứa Tư Đình không hiểu ý:“Không đánh ta?”

Hoa Thiên Lang đồng tình nhìn hắn một cái:“Vốn nghĩ khiến y vì ngươi đau lòng một chút, kết quả lại ngược lại, đi ngự y quán thay y nhận Tuyết Dao Hoa đi.”

Hứa Tư Đình nghi hoặc:“Y đau lòng vì ta làm gì?”

Hoa Thiên Lang nhìn trời, hai người các ngươi một người so với một người còn ngốc hơn.  

Chu Mộ uống Tuyết Dao Hoa xong, rất nhanh liền khỏi hẳn, khỏi hẳn rồi thì lập tức cảm thấy bụng quang quác quang quác kêu réo, vì thế kêu Hứa Tư Đình mang đến một bàn đồ ăn lớn, ăn đến bất diệc nhạc hồ.

“Chậm một chút a.” Hứa Tư Đình thân thủ thay y lau miếng hành dính trên mặt:“Không có ai giành với ngươi.”

“Cách ta xa một chút!” Chu Mộ bưng bát cơm chạy qua phí đối diện, nhìn Hứa Tư Đình như hổ rình mồi:“Gặp ngươi thì sẽ không có chuyện tốt! Ta ngày mai sẽ trở về nhà!”

“Ngươi chán ghét ta như vậy sao?” Hứa Tư Đình nhíu mày:“Ta tệ như vậy?”

Chu Mộ húp canh sồn sột:“Ngươi không tệ, bộ dạng soái võ công hảo lại có tiền đồ, bất quá hết thảy cũng không khiến ta bớt chán ghét ngươi!”

Hứa Tư Đình trầm mặc, nhìn Chu Mộ vô tâm vô phế, cảm thấy trong lòng có điểm đau.

Cơm nước xong, Chu Mộ hưng trí bừng bừng chạy đi dạo phố, nghĩ rằng mua vài món hiếm lạ mang về tặng cho các quản gia cùng nha hoàn trong phủ, đi bộ đi bộ liền gặp Hứa Tư Đình ôm kiếm dẫn binh lính đi tuần phố, sau đó y liền bị kéo lại.

“Ta thật sự có thể đi một mình ……“Chu Mộ muốn khóc.

Hứa Tư Đình làm bộ không có nghe thấy, sau lần này, không biết khi nào mới gặp lại.

Xa xa, hộ vệ Giáp chụm đầu:“Đại nhân hôm nay khi không tự dưng chạy ra ngoài cung tuần tra, có thể hay không là vì muốn “Ngẫu ngộ” tiểu thiếu gia này?”

Hộ vệ Ất giật mình:“Trách không được, ta còn nói, nắng gắt như vậy, không ở trong cung, chạy ra ngoài phơi nắng cái gì.”

Hộ vệ Bính kích động:“Danh gia cô nương nhiều như vậy đều bị đại nhân cự tuyệt, nguyên lai đại nhân thích nam nhân!”

Vừa chạy tới, hộ vệ Đinh ảo não:“Ai nha các ngươi như thế nào không nhanh nhanh bám theo hai người bọn họ, nhiều chuyện cái gì a?”

Chu Mộ bất mãn ở trong lòng chửi mắng một trận, liền cảm thấy hôm nay Hứa Tư Đình có chút khác thường, thời gian dài như vậy một câu cũng không nói, vì thế có điểm sợ hãi, thân thủ lay lay hắn:“Ngươi hôm nay tại sao không nói móc ta?”

Hứa Tư Đình cười khổ:“Phía trước chính là trà lâu của Chu gia nhà ngươi, mời ta uống chén trà,như thế nào?”

Chu Mộ trừu khụt khịt, không cam lòng gật gật đầu.

Trà lâu lão bản nguyên là Chu phủ quản gia Chu Đại Kim, lúc này vừa thấy Chu Mộ, nhất thời mở to hai mắt:“Thiếu gia sao ngươi lại tới đây?”

“Chu thúc.” Chu Mộ vui vẻ ôm lấy Chu Đại Kim:“Ta là tới chơi a.”

“Trước đó vài ngày đại thiếu gia còn qua đây một chuyến.” Chu Đại Kim cấp Chu Mộ chỗ ngồi, sau đó châm trà:“Nhìn qua sổ sách sau đó lại đi phía nam.”  

“Ta đã thật lâu chưa thấy qua ca ca.” Chu Mộ mếu máo:“Cũng không biết năm nay lễ mừng năm mới đại ca có trở về hay không.”

“Khụ khụ……” Hứa Tư Đình bị lơ ở một bên, bất đắc dĩ ho khan một tiếng.

“Hứa đại nhân.” Chu Đại Kim thế này mới thấy được Hứa Tư Đình một thân y phục thường ngày, cuống quít thay hắn kéo ra băng ghế.

Kêu trà Long Tĩnh mùa xuân thượng hạng cùng vài món điểm tâm, hai người không yên lòng ngồi ở bên cửa sổ ngắm phong cảnh.

“Tư Đình?” Theo cầu thang một người đi lên, nhìn thấy Hứa Tư Đình, sau đó vẻ mặt kinh ngạc:“Đại nhân ngươi,như thế nào lại có tâm tình đến đây uống trà?”

Bởi vì đầu óc hắn bị nước vào! Chu Mộ ở trong lòng than thở.

Hứa Tư Đình cũng thực bất mãn vì bị quấy rầy, nên giương mắt không nói lời nào.

Người nọ là thiếu gia phú hộ giàu nhất Thịnh Kinh, tên Triệu Duyên, ngày thường cũng có chút giao tình cùng Lâm Hạo Phong và Hứa Tư Đình bọn họ, bởi vậy cũng không để ý Hứa Tư Đình có thái độ lãnh đạm, thật tự nhiên ngồi vào một bên bàn, hạ giọng nói:“Ngươi tới nơi này, có phải hay không cũng biết được trà lâu này có vấn đề?”

“Cái gì?” Chu Mộ trừng lớn mắt.  

Triệu Duyên nhìn Chu Mộ, vui vẻ:“Ngươi không phải người ở kinh thành đúng không? Trước kia ta chưa thấy qua ngươi.”

“Ta hỏi ngươi nói cái gì!” Chu Mộ nhíu mày:“Trà lâu này có vấn đề?”

“Trà lâu này có chủ tử phía sau màn thao túng, cùng Vô Hoan cung có quan hệ.” Triệu Duyên thấp giọng nói.

“Chó má!” Chu Mộ đập bàn rống giận.

Triệu Duyên bị y doạ chấn,lỗ tai ong ong:“Ngươi lớn tiếng như vậy làm gì!!”

“Được rồi được rồi!” Hứa Tư Đình tách ra hai người, quay đầu hỏi Triệu Duyên:“Ngươi nghe lời này từ đâu?”

“Mấy ngày nay trong thành ai cũng truyền tai nhau, nói là Sở Vô Tâm tuy rằng đã chết, nhưng còn có một đệ đệ ở Giang Nam, kêu Sở Vô Thiên, hắn trong tay có bản đồ long mạch, Chu gia đại thiếu gia không phải đi Giang Nam sao, nghe nói chính là cùng Sở Vô Thiên liên kết.” Triệu Duyên tiếp tục nói:“Nghe nói Chu gia tổ tiên là người thủ hộ long tộc, nhưng Chu gia huynh đệ lại muốn tiến vào long mạch.”

“Tên này dám nói lời này, ta đi thiến hắn!” Chu Mộ thiếu chút nữa tức phun máu, xắn tay áo xông ra bên ngoài.

“Tiểu Mộ!” Hứa Tư Đình tiến lên túm trụ Chu Mộ:“Ngươi trước đừng kích động, theo ta hồi cung báo cáo Hoàng Thượng, ta sẽ phái người điều tra.”

Chu Mộ mặt nhăn nhíu, quay đầu nhìn Hứa Tư Đình:“Ngươi sẽ tin tưởng ta không phải là người thủ hộ long tộc gì đó chứ?”

Hứa Tư Đình cười cười, lắc đầu. 

“Ngươi?” Triệu Duyên mở lớn ánh mắt. 

Chu Mộ trừng mắt liếc hắn một cái, tức giận đi ra ngoài:“Ta về cung trước, không về nhà nữa! Chờ điều tra rõ ta sẽ về!”

Hứa Tư Đình muốn đuổi theo, lại bị Triệu Duyên cầm trụ:“Hắn là người Chu gia?”

“Y là Chu gia nhị thiếu gia Chu Mộ.” Hứa Tư Đình chán ghét nhìn Triệu Duyên liếc mắt một cái:“Một đại nam nhân lại nơi nơi nói nhảm, cũng không sợ bị trĩ sao!”

Triệu Duyên phát hỏa:“Tin tức được bẩm báo quan phủ, hẳn là cũng có tính chính xác đi!” Nói hết lời lại hưng trí bừng bừng ghé vào cửa sổ nhướng ra bên ngoài xem:“Một trong lục đại công tử a, vừa rồi cũng chưa nhìn kỹ.”

“Cái gì lục đại công tử?” Hứa Tư Đình nghi hoặc.  

“Thiên Lang quốc Lục đại công tử a.” Triệu Duyên thở dài:“Ngươi ngay cả cái này cũng không biết? Thiên Lang quốc chiến thần Lâm Hạo Dương, Vân Sát Bảo tiểu bảo chủ Thần Tử Việt, tiểu thần y lanh lợi Lãnh Tịch Chiếu, Tinh Mạc thành Chu gia nhị thiếu Chu Mộ, Thanh Vân trang thiếu trang chủ Mộc Tiên Nhiên, còn có Hàn Thủy thành thành chủ Trầm Mặc Phong.”

“Đây là sắp xếp theo tiêu chí gì a??” Hứa Tư Đình lần đầu tiên nghe nói đến bảng danh sách này.

“Lâm Hạo Dương ôn nhuận như ngọc, Thần Tử Việt minh diễm linh động, Lãnh Tịch Chiếu thanh dật ninh nhã, Chu Mộ tuấn tú vô song, Mộc Tiên Nhiên tiêu sái hiên ngang, Trầm Mặc Phong phong lưu phóng khoáng, hơn nữa gia thế hiển hách, võ học tuyệt đỉnh, cả Thiên Lang quốc không chỉ có nữ tử, cho dù là nam nhân, người ái mộ bọn họ cũng không ít.” Triệu Duyên cười xấu xa:“Nếu coi trọng cần phải sớm xuống tay!” ( bé Mộ là hotboy aka nam thần nha =)))

Hứa Tư Đình lườm hắn một cái, chắp tay sau lưng trở về cung, trong lòng âm thầm nói, tiểu phiến tử nguyên lai nổi danh như vậy a.

Chu Mộ trở lại hoàng cung, sau đó lại lo lắng, nhiều năm như vậy ca ca vẫn luôn ở Tinh Mạc thành, cự tuyệt cùng võ lâm bang phái kết giao, vốn tưởng rằng hai huynh đệ bọn họ có thể cứ như vậy an an phận phận sống qua cả đời, như thế nào lại có lời đồn này, người đời lòng dạ luôn khó lường như vậy.

Hứa Tư Đình bước vào phòng, liền nhìn thấy Chu Mộ ôm gối ghé vào trên giường, vẻ mặt tâm sự, giường rất lớn, khiến thân hình của y trở nên nhỏ bé, chôn ở trong chăn cơ hồ tìm không thấy, Hứa Tư Đình đột nhiên có điểm muốn ôm lấy Chu Mộ.

“Ngươi thật sự tin ta sao?” Nhìn thấy Hứa Tư Đình đứng ở cửa, Chu Mộ quay đầu hỏi hắn, vẻ mặt vô cùng tuổi thân:“Ca ta,hắn chưa từng nghĩ tới muốn cùng giang hồ phân tranh cùng ân oán đế vương, hắn thầm nghĩ sẽ cùng ta sống yên ổn cả đời.”

“Ta tin.” Hứa Tư Đình ngồi ở bên người y:“Ta không biết ca của ngươi, nhưng hắn nếu là bằng hữu của Lâm đại ca, chắc sẽ không là người xấu, về phần ngươi, lại càng không phải là người xấu, người thủ hộ long mạch cùng lời đồn đãi kia ta cũng nghe qua một ít…… Thật là Chu gia sao?”

Chu Mộ cười cười, ôm gối đầu xoay người nằm ở trên giường, cái chân đạp đạp:“Trước đây ta nghe người ta nói ta cùng ca ca là người thủ hộ long tộc, kết quả ta nhất thời đắc ý đi khắp nơi khoa khoang, bị ca ca ta biết được, sau đó đóng cửa phủ đánh ta nửa tháng không xuống giường được, cha ta, nương ta, cùng thúc thúc thẩm thẩm của ta, vì lời đồn đó nên bị người đuổi giết rồi lợi dụng khắp nơi, cha mẹ không có cách nào, liền mang theo ta cùng ca ca đến Tinh Mạc thành, dựa vào lúc ấy có Tây Bắc Vân Sát Bảo lão bảo chủ che chở mới có thể bình yên ngày, cha mẹ trước khi chết ngàn dặn vạn dặn, muốn ta cùng ca ca quên đi chuyện có liên quan đến long tộc, đáng tiếc cho dù ta cùng ca ca có cố gắng quên đi, nhưng luôn có người bức chúng ta nhớ lại.”

Hứa Tư Đình nhìn Chu Mộ hốc mắt phiếm hồng, trong lòng có điểm đau, thân thủ xoa xoa đầu y:“Ngươi đừng sợ, ta sẽ bảo vệ ngươi.”

“Ai cần ngươi bảo hộ.” Chu Mộ lườm hắn một cái:“Ngươi không khi dễ ta, ta đã muốn đi thắp hương bái Phật rồi.”

“Vậy ngươi đừng đi nữa, dù sao ngươi trở về cũng có một mình, không bằng ở lại hoàng cung đi, ta sẽ nói với Hoàng Thượng, ngài nhất định sẽ trả lại cho ngươi cùng ca ca ngươi một cuộc sống yên ổn như xưa.” Hứa Tư Đình nhỏ giọng nói:“Ta về sau sẽ không trêu ngươi nữa, được không?”

Chu Mộ nhọn mi:“Vậy ngươi cái gì cũng đều phải nghe ta!”

Hứa Tư Đình gật đầu:“Hảo.”  

“Thật sự?” Chu Mộ đến đây hứng thú, ôm chăn lăn lông lốc trên giường, rồi bật dậy:“Vậy ngươi làm ngựa cho ta cưỡi đi!”

Hứa Tư Đình sắc mặt đen thui.  

“Quên đi.” Chu Mộ thức thời nằm lại ở trên giường, tứ chi quơ quào trên không:“Ta nói giỡn thôi.”

Hứa Tư Đình tầm mắt lia đến chiếc cằm thanh tú của y, bỗng nhiên có chút miệng đắng lưỡi khô.

“Ngươi làm sao vậy?” Chu Mộ lấy đầu gối cọ cọ hắn:“Mặt như thế nào lại hồng như vậy?”

“Ta đi hướng Hoàng thượng nói một chút sự tình hôm nay.” Hứa Tư Đình chạy trối chết, đáng chết, nơi đó như thế nào lại có phản ứng, tiểu phiến tử thật sự rất câu nhân a!

Đi ra ngự hoa viên hứng gió, Hứa Tư Đình trong lòng cuối cùng cũng bình tĩnh chút, xoay người hướng phía ngự thư phòng cùng Hoa Thiên Lang bẩm báo chuyện hôm nay ở trà lâu.

“Lại là long mạch?” Hoa Thiên Lang nhíu mày:“Như thế nào gần đây lại có nhiều lời đồn về long mạch như vậy?”

“Ta có hỏi qua Tiểu Mộ, cha mẹ y xác thực có nói qua chuyện về người thủ hộ long mạch.” Hứa Tư Đình tiếp tục nói:“Chính là, Tiểu Mộ cùng ca ca của y cũng không để ý, thầm nghĩ muốn sống yên ổn qua ngày.”

“Ngươi tin y?” Hoa Thiên Lang nhọn mi.

“Tin.” Hứa Tư Đình không hề do dự.

“Ta đây liền phái ngươi đi Giang Nam điều tra chuyện này.” Hoa Thiên Lang cười:“Mang theo Chu Mộ cùng đi, đem chuyện này từ đầu đến cuối điều tra rõ cho trẫm!”

“Dạ.” Hứa Tư Đình lĩnh chỉ, lại ngẩng đầu nói:“Hoàng Thượng tin Tiểu Mộ sao?”

“Ta cùng y  không quen biết,  không có chuyện tin hay không.” Hoa Thiên Lang vỗ vỗ Hứa Tư Đình:“Nhưng là trẫm tin ngươi.”

“Tạ Hoàng Thượng.” Hứa Tư Đình trong lòng ấm áp dào dạt.

“Bất quá, Chu Mộ nhìn qua đối với ngươi không có ý tứ gì hết a.” Hoa Thiên Lang tiến đến trước mặt Hứa Tư Đình:“Trẫm cho ngươi cơ hội cùng y một đường cùng nhau đi đến Giang Nam, ngươi cần phải nắm chặt cơ hội.”

“Hoàng Thượng nói đùa.” Hứa Tư Đình đỏ mặt.  

Hoa Thiên Lang cười lắc đầu, từ trên bàn rút ra mấy phong thư:“Tất cả đều là thám tử các nơi đưa tới, có liên quan đến lời đồn về long mạch cùng tin tức của Sở Vô Thiên, ngươi xem đi, việc này không nên chậm trễ, ngày mai ngươi liền cùng Chu Mộ xuất phát đi.”

“Dạ.” Hứa Tư Đình lĩnh chỉ lui ra, mạc danh kỳ diệu tâm tình vô cùng tốt.

Chu Mộ nghe xong ý chỉ của Hoa Thiên Lang, cũng không phản đối, chính là đối Hứa Tư Đình ra điều kiện:“Dọc theo đường đi không được cưỡng bách ta đấm lưng cho ngươi! Cũng không được cho ta chỉ uống nước ăn bánh bao! Không được không cho ta cưỡi ngựa!” Từ Tây Xuyên đến Thịnh Kinh, dọc theo đường đi bị Hứa Tư Đình khi dễ, Chu Mộ bị bóng ma tâm lý.

Hứa Tư Đình cũng không cự tuyệt, hết thảy đều gật đầu đáp ứng.

Sáng sớm ngày hôm sau, hai người liền theo cửa hông ra khỏi cung, cưỡi ngựa một đường cải trang đi về hướng Giang Nam.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play