Editor: Mai_kari

Beta: Kaori0kawa

Không ngoài dự kiến, mấy ngày sau Vân Phi cùng Sĩ Thần liền cùng nhau chạy tới Quất Hiên.

Kỳ Nhi đang ngồi ngay ngắn trong sảnh, vừa thấy người liền nói, “Phụng trà.”

Sĩ Thần cũng không khách khí, cầm lấy chén trà liền uống cạn sạch. “Lạnh rồi?”

Thị nữ theo mệnh lệnh Đại chủ tử đã cho ngâm trà ngon từ trước đó rồi, để lâu tất nhiên sẽ lạnh. Nói ngắn gọn, Đại chủ tử chờ cũng đã lâu.

Vân Phi nào có tâm tình uống trà, cản tay thị nữ, nói cũng không còn hơi nhưng vẫn cố: “Chưa hết năm ngày đã xài hết một trăm vạn lượng, năm ngày, một trăm vạn lượng.”

Thúy Mặc nói. “Tam chủ tử, ngài nghỉ ngơi trước đã, uống chén trà đã.” Nói không đầu không đuôi như vậy ai mà hiểu

“Ngươi là nói Lão gia?” Kỳ Nhi hỏi.

“Không phải hắn còn có thể là ai?” Vân Phi tức giận muốn chặt đứt góc lưng ghế dựa. “Kỳ Nhi, sao ngươi lại đem ấn tỳ giao cho hắn?”

“Hắn là chủ nhân Tần phủ, không đưa hắn thì đưa ai?” Kỳ Nhi giả vờ kinh ngạc. “Một trăm vạn lượng, hắn mua cái gì vậy?”

“Tới ta nói!” Sĩ Thần đẩy Vân Phi ra, hận nghiến răng mà nói. “Hắn mua hết toàn bộ rượu trong Tần quận, toàn bộ đem đổ hết vào hồ nước trong Thính Vũ Các. Ngươi có biết hắn vô liêm sỉ thế nào không, hắn ở trong đó tắm! Còn có … đi tiểu!”

Kỳ Nhi nhíu mi: “Tửu trì?” Thảo nào hôm nay trong phủ tràn ngập vị rượu dày đặc, ngay cả mấy con ve trên cây cũng bị hơi rượu làm cho say tới kêu không nổi luôn rồi. “Hắn từ bao giờ đổi sở thích sang rượu thế, không chơi điểu nữa à? Mà thôi, cũng không quá quan trọng, mặc kệ hắn đi …”

“Vậy mà còn mặc kệ?” Tứ chủ tử vừa la vừa giậm chân, viền mắt cũng đỏ. “Đã mười ngày rồi, ta đã tròn mười ngày một giọt rượu cũng không uống được. Hắn quả thực khinh người quá đáng!”

Sĩ Thần không tính là người ham rượu, thường ngày cũng chỉ thích uống loại rượu thanh đạm Đào Hoa Nhưỡng thôi. Nhưng có một dạng người, ngươi càng không cho uống thì lại khiến người ta muốn uống. Tần Chính không chỉ đem toàn bộ rượu trong Tần phủ cướp đoạt lấy một giọt cũng không để lại, còn khiến cho cả Tần quận không còn rượu để mua. Nhìn chằm chằm hồ nước đầy rượu, nghĩ cũng miễn cưỡng chấp nhận được, không phải chỉ là thêm chút bùn thôi sao, cố uống cũng được. Nhưng chưa kịp chờ y nâng chén múc, thì tên hỗn đản Tần Chính dĩ nhiên lại tiến vào, cởi quần áo bắt đầu tắm. Còn nói gì mà tửu trì cần phải có thịt, liền kéo y tiến vào trong hồ, nói muốn cùng y chơi trò uyên ương dục! Điều khiến người ta giận sôi nhất là, khi y đem cái tên hỗn đản đó ném ra ngoài, tên hỗn đản đó lại dám đi tiểu vào trong hồ, triệt để chặt đứt niệm tưởng của y.

“Ngươi giáo huấn hắn một chút là xong thôi.” Kỳ Nhi hờ hững nói.

Sĩ Thần hận nói. “Đâu chỉ có giáo huấn, ta cắt đứt cả chân hắn luôn còn muốn thế nào nữa?”

Cắt đứt chân thì được gì đâu, cái thứ gì đã gây ra họa thì phải cắt đứt cái chỗ đó mới đúng chứ. Trong lòng Đại chủ tử âm thầm lên tiếng.

“Được rồi, mấy cái chuyện cỏn con của ngươi đừng đề cập tới nữa.” Vân Phi chạy tới trước mặt Kỳ Nhi, vừa nói vừa hoa tay múa chân. “Mua mấy cái rượu này tốn hết ba mươi vạn lượng, được, ta có thể không kể tới.” Chỉ cần dùng nó để thu thập tên Tư Đồ Sĩ Thần, bao nhiêu tiền cũng không tính là lãng phí. “Nhưng hắn dĩ nhiên lại dùng bảy mươi vạn lượng để đi mua điểu.”

Kỳ Nhi tấm tắc hai tiếng, “Ta còn tưởng hắn đổi sở thích rồi …”

“Không chỉ không đổi mà còn trầm trọng hơn.” Vân Phi bắt đầu đưa tay tính sổ sách. “Từ Giang Nam tới một lồng chim ngói cổ đỏ, người khác mười lượng là có thể mua được cả bàn để ăn, ta không biết hắn làm gì mà tốn hết hai vạn lượng. Người bên Tây Vực mang tới hai con kên kên, toàn bộ lông đều bị nhổ sạch, hắn dùng tám vạn lượng để mua. Còn có gì mà bốn con bạch hạc Khoa Nhĩ Thấm (1), mười vạn lượng. Chim công ở Nam Cương, tam sắc bạch, lục, lam hắn toàn bộ đều mua về hết, vừa đúng mười vạn lượng!”

(1) Khoa Nhĩ Thấm (科尔沁): Tên một địa danh ở Mông Cổ

Kỳ Nhi gật đầu: “Đông tây nam bắc đều tập hợp đủ hết!” Động động tay không quên tính toán. “Chẳng phải chỉ tốn ba mươi vạn?”

“Ta còn chưa nói xong!” Vân Phi cả tay đều run rẩy. “Tần lão gia hắn đem toàn bộ cầm thú vùng Trung Nguyên mua về xong rồi, tiêu tốn hết mấy chục vạn lượng. Nhưng vừa nghe đám người trở về từ biển nói ở Tây Vực, đi thêm về phía Tây một chút nữa có một chỗ có loại gì mà đà … Đúng, lạc đà điểu, bự hơn cả ngưu cao hơn cả mã, hắn vừa nghe con mắt lập tức sáng bừng, lúc này ném cho bọn người đó bốn mươi vạn lượng kêu nhất định phải mang một con trở về cho hắn. Mấy cái đống điểu kia, chờ ngày nào đó nghèo chết thì còn có thể làm thịt nướng ăn, còn cái con lạc đà điểu gì đó, ta thấy hắn chờ tới kiếp sau dù sinh con ra cũng không thể thấy được đâu.”

Kỳ Nhi lạnh lùng liếc mắt nhìn Tam chủ tử: “Ngươi sao biết kiếp sau hắn có thể sinh con?”

Sĩ Thần cũng nói: “Đúng vậy, bộ kiếp sau Lão gia sẽ thành nữ nhân sao?”

Lúc này tiếng lòng của Kỳ Nhi và Sĩ Thần kỳ thực là, dù cho có là nam nhân cũng đừng mong có con.

Vân Phi tức giận nói, “Nói bậy cái gì vậy! Ý của ta là …”

“Ngươi vậy mà tính cái gì, bỏ qua đi, hãy nghe ta nói.” Sĩ Thần đẩy Vân Phi qua, bắt đầu vừa nói vừa biên chuyện. “Chuyện rượu ta không nói nữa, hắn đem toàn bộ tất cả các ca vũ kỹ nữ trong giáo phường, tửu lâu, Ngõa Tứ (2) toàn bộ đều đổi thành tiểu quan nam đồng, đây là ý gì? Ta trước không nói hắn muốn làm gì đi, ta chỉ là nói hắn coi Tư Đồ Sĩ Thần ta là ai?”

(2) Ngõa Tứ ở thời Tống là một nơi tập hợp các trò chơi thương nghiệp được phát triển ở giai cấp thị dân.

Xét thấy phẩm hạnh phong lưu năm xưa của Tứ chủ tử, Tần Chính đây là phòng họa.

“Cái gì?” Vân Phi cảm thấy trước mặt tối sầm, sau đó ôm lấy vạt áo Sĩ Thần. “Ta còn nói tại sao trướng phòng bị lệch tới bảy tám mươi vạn lượng, thì ra hắn đem toàn bộ Câu Lan Viên mua sạch.”

“Ngoại trừ tiền ra ngươi còn có thể nghĩ được cái gì khác hay không?” Sĩ Thần lười cãi với y, tiếp tục lên án. “Tàn nhẫn nhất, vô tình nhất, chính là, hắn cư nhiên để Lão Lục chế ra cho ta một đống dược thanh hỏa, kêu ta phải thanh tâm quả dục! Sao hắn không nói thẳng Tư Đồ Sĩ Thần ta là một tên dâm đãng đi!” Vừa nói Sĩ Thần vừa rơi lệ. Không sai, trước đây khi chưa gặp Ngụy Vô Song, y chính là một kẻ suốt ngày lưu luyến trăng hoa, nhưng y đã sớm phát thệ, nói qua tuyệt không bao giờ bước vào chốn đó một bước, vậy mà còn đối xử với y như thế!

“Đau …” Đang nói, bụng của Sĩ Thần lại truyền tới một trận quặn đau. “Đại chủ tử, ta van cầu ngươi bắt Lão gia ngừng lại đi được không? Ta suốt mấy ngày nay ăn không ngon, còn tiếp tục như vậy, ta sợ hai ngày nữa ta sẽ mất mạng đó!”

Cái loại dược gọi là thanh hỏa này kỳ thực là một loại dược bài độc, chính là cái chuyện trước đó Sĩ Thần ở ngay Vạn Ác Cốc trúng độc, mấy ngày trước Tiểu Lâm phát hiện được cơ thể y vẫn còn tồn dư độc nên mới chế ra một liều thuốc. Tiểu Lâm nói phương thuốc đó ăn hai ngày là được, nhưng Tần lão gia vô cùng lo lắng, không chịu nghe rõ ràng, mạnh mẽ cưỡng ép Tứ phu nhân mình phải uống năm sáu ngày không dừng.

“Nếu là dược do chính Lão Lục chế tạo, thì sẽ không làm hại cơ thể, Lão gia sao lại đi hại ngươi?” Nhìn trên gương mặt trắng xanh của y giờ đầy mồ hôi hột, Kỳ Nhi liền đè mạnh bụng mình lại, thảo nào hôm nay thấy Tứ chủ tử gầy gò rất nhiều, cảm giác chắc là rất khó chịu.

Sĩ Thần trừng lớn mắt, y sắp chết rồi, cư nhiên còn nói móc kiểu này!

“Đại chủ tử ta cầu … Không được, không được, ta phải đi vệ sinh trước đã.”

Kỳ Nhi trong lòng hừ một tiếng, khó chịu thì mới biết gọi Đại chủ tử sao?

Sĩ Thần vừa mới chạy đi, Hương Lan cũng nhanh chóng tiến lại, chỉ thấy nàng kề sát bên tai Vân Phi nói hai câu, Vân Phi lúc này lập tức ngã bệt xuống đất, “Lại một trăm vạn lượng …”

Mới vừa nói, Hương Lan nói với Tam chủ tử, Lão gia lại đi tìm một trăm vạn lượng, mua về một thứ mà có ai đồn rằng Tần Thủy Hoàng đã từng dùng qua, cái bô.

Hương Lan yếu sức nói: “Lão gia nói, cũng là họ Tần, thì phải dùng chung …” Mặc dù Tiểu Bính Tử có nói với Lão gia rằng, Hoàng đế kia kỳ thực không phải họ Tần, cũng không giải quyết được gì.

“Kỳ Nhi, không, Đại chủ tử, ta van cầu ngươi!” Tần tam chủ tử tựa như một nữ nhân vừa mất trượng phu khóc lớn. “Ta cầu ngươi lập tức thu hồi ấn tỳ đó từ tay Lão gia đi, ta van cầu ngươi trả nó về lại cho ta đi! Nếu chậm trễ, sợ tháng sau cả nhà chúng ta phải đi ăn xin đó, Đại chủ tử!”

Kỳ Nhi đứng dậy thoải mái nói: “Tiền tài cũng là vật ngoài thân thôi, cơm rau dưa phương bảo bình an.”

“Cơm rau dưa …” Vân Phi như phát điên. “Còn tiếp tục như vậy, còn có cơm nước để ăn hả …”

Tố Tâm nha đầu của Duy Nhất chạy vọt tới, “Đại chủ tử, nhanh đi cứu chủ tử nhà ta đi!”

Thúy Mặc kinh hô: “Chỗ của Ngũ chủ tử hình như đang lấy nước!”

Kỳ Nhi đau đầu lắc đầu: “Náo nhiệt quá rồi!”

Họa Hiên khói đặc cuồn cuộn, tiếng người ồn ào gà chó không yên.

Thật xa chợt nghe tiếng khóc nháo của Duy Nhất, nhưng khi bọn người Kỳ Nhi bước vào cửa viện, thì người Đại chủ tử đụng trúng đầu tiên lại là Tần lão gia.

“Kỳ Nhi, mau, mau, mau rút cho ta!” Tần Chính xoay người nâng mông mình lên. “Mau rút cho ta!”

Kỳ Nhi cùng Vân Phi nhìn vào, hơn mươi kim châm đang đâm thẳng trên mông Tần lão gia, thấy trên thân châm còn có khắc long, đây chẳng phải là ám khí trong chiết phiến của Ngũ chủ tử hay sao?

Kỳ Nhi vừa nhìn liền phiền lòng, đành phải kêu lên: “Tiểu Bính Tử, còn không giúp Lão gia rút …” Người đâu? Nhìn lại, tiểu tư của Tần lão gia từ lâu đã biến thành con nhím, miệng sùi bọt mép chết ở một bên.

Vân Phi đè trán nói: “Cùng nhau rút.”

Vì vậy Đại chủ tử cùng Tam chủ tử Tần phủ cùng nhau ngồi xổm xuống, cẩn thận mà rút châm trên mông của lão gia nhà mình.

“Kỳ Nhi, cứu mạng a!”

“A —-“

Châm vừa mới được rút ra lại bị Ngũ chủ tử chạy tới khiến nó đâm ngược trở lại mông.

Duy Nhất xuống phía dưới gắt gao ôm lấy thắt lưng Kỳ Nhi, khóc rối tinh rối mù. “Tên họ Tần hỗn đản kia muốn đốt tranh của ta, không phải, hắn đã đốt! Toàn bộ đốt sạch rồi! Ngươi mau cứu ta, cứu mạng a!”

“Ta không có!” Tần Chính phủ nhận. “Ta không phải cố ý ma, chỉ là muốn xem kỹ một chút, ai ngờ ngọn đèn gần đó bén lấy, nên mới …”

“Ngươi chính là cố ý!” Duy Nhất đạp hắn một cước. “Ngươi nếu không phải cố ý, vì sao cả phủ toàn là mùi rượu, ngươi rõ ràng trước đó đã uống rượu.”

“Ai kêu ngươi toàn vẽ tranh đồi phong bại tục!” Tần Chính nhất thời lanh mồm lanh miệng nói.

“Nga, nga, ngươi thừa nhận rồi, ngươi chính là cố ý!” Duy Nhất dùng sức kéo Kỳ Nhi loạng choạng. “Toàn bộ chúng đều là mệnh của ta, hắn đây là muốn mệnh của ta a!”

Tần Chính nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Là ai đang muốn mệnh của ta!”

Duy Nhất giơ chân, “Ngươi nói chỉ cần dưới cổ có mặc đồ là được!”

Tần Chính giậm chân, “Một cái tầng sa mỏng như thế thì tính là gì hả, có khác gì không mặc đâu?”

Duy Nhất nắm lấy hai vai hắn, hai mắt hung ác độc địa mà nói: “Ngươi đốt tranh ta, ta liền đem toàn bộ nơi đây phóng hỏa! Cùng lắm thì cá chết lưới rách, đồng quy vu tận, ngọc thạch câu phần!”

Tần Chính hừ nói: “Đốt thì đốt đi, dù sao Lão gia ta có tiền, cùng lắm ta xây lại!”

Hương Lan thét chói tai: “Tam chủ tử! Tam chủ tử ngươi chịu đựng a!”

Nói đến đây, Vân Phi lúc này đã chết ngất rồi.

Bạc của y a, từng văn từng đồng bạc mà y tân tân khổ khổ tích góp từng tí một a ~~~~~

Mắt thấy vô kế khả thi, Duy Nhất lần thứ hai chuyển qua lại Kỳ Nhi, “Đại chủ tử, ngươi trị hắn a! Hắn điên rồi, ngươi mau quản hắn đi, bằng không ta sống không nổi nữa!”

Kỳ Nhi môi dưới nhếch lên, tên này cũng đổi giọng rồi.

Tần Chính càng dữ bạo hơn, trực tiếp nằm dài xuống đất ôm lấy chân Đại chủ tử: “Kỳ Nhi a! Y thật quá đáng, thương lòng của ta, thương phế của ta, ta mới không muốn sống!” Hừ, bộ chỉ mình Ngũ chủ tử ngươi biết cầu xin người, ta cũng biết chứ bộ!

Ngươi ngận, ta cũng không nhược! Vì vậy Tần Ngũ chủ tử cũng cúi xuống ôm lấy chân còn lại của Đại chủ tử: “Đại chủ tử cứu mạng a! Ngũ tạng lục phế của ta đều nát rồi, ngươi nếu không trị hắn, ta sẽ chết cho ngươi xem!”

“Cả hai người các ngươi, buông, tay —-” Kỳ Nhi mắt thấy hai người họ chuẩn bị kéo chân mình xé mình làm hai nửa, hận không thể một người một cước đá văng hai người họ ra.

“Đều ở đây hết? Vậy là tốt rồi …”

Chẳng biết thanh âm của ai tiến vào tai, Duy Nhất ngẩng đầu vừa nhìn: “Quỷ a!”

Tóc tai bù xù, mặt xám trắng, đôi môi khô nứt, tròng trắng mắt sung huyết, vành mắt biến thành màu đen, ánh mắt xám ngắt. Không cần hoài nghi, người này chính là Tần Thất chủ tử, hoặc có thể gọi là Nam Cung Môn Chủ.

Sĩ Thần được Lan Tố nâng tới, vỗ vỗ vai Thất chủ tử hữu khí vô lực mà nói: “Nói chuyện của ngươi xem nào.” Để an ủi cho sự đáng thương của bọn ta đi. (Mai_kari: tìm niềm vui trên nỗi đau người khác)

“Chuyện là …” Một nam nhi đanh thép như vậy mà lại chợt rơi nước mắt. “Hắn đưa cho Lục nhị tiểu thư của Bạch Lộc Sơn Trang một bức thư.”

“Lục nhị tiểu thư?” Ngay cả đám người Đại chủ tử cũng tức giận. “Tần Chính, có thật ngươi muốn tìm nữ nhân để sinh con hay không?”

A Kiệt lắc đầu: “Thư này là mang danh Nam Cung Môn đưa tới, là một bức họa, dương hoa dưới nước phiêu phiêu, còn có Lục nhị tiểu thư ngâm mình ở trong đó.”

Tần Chính hừ nói: “Câu dẫn thê của người khác, còn nói không phải dương hoa trong nước, chẳng biết liêm sỉ?” Lão gia ta cũng có tai mắt vậy, tất nhiên biết chuyện Nhị tiểu thư của Bạch Lộc Sơn Trang kia quyến rũ ngươi.

“Đâu có Tần lão gia, thiếp mà thôi.” A Kiệt ngửa đầu để nước mắt đừng rơi ra. “Bạch Lộc Sơn Trang vốn chuẩn bị quy thuận Nam Cung Môn, nửa tháng trước đã cử người tới Nam Cung Môn nói chuyện. Hắn lại hạ dược trong trà của Lục nhị tiểu thư, sau đó đem Lục nhị tiểu thư ngủ lên giường của Đại công tử Hà gia lúc đó cũng tới làm khách …”

“Tần Chính, ngươi đùa cũng quá mức rồi đó.” Sĩ Thần tức giận nói. “Tội gì hại đời nữ nhi người ta …”

A Kiệt lắc đầu, “Lục nhị tiểu thư dường như cùng Hà công tử lưỡng tình tương duyệt, nhưng Hà công tử đã có hôn thê, chính là Tam tiểu tư của Lê Hoa Trang, nàng ấy chẳng mấy vui vẻ gì. Lê Hoa Trang vốn cũng chuẩn bị quy thuận Nam Cung Môn, mười ngày trước cử người tới Nam Cung Môn nói chuyện, kết quả tứ công tử Lê Hoa Trang bởi vì trêu chọc muội muội của Lục nhị tiểu thư, bị cắt đứt chân. Mẫu thân của Tứ công tử cũng là đệ tử của Hỏa Long Giáo, hơn 5 ngày trước, Hỏa Long Giáo Chủ liền tới bái phỏng … Giáo chủ của Hỏa Long Giáo vốn là tình nhân của Ngũ Độc giáo chủ, hôm qua Ngũ Độc giáo cũng tới bái phỏng …”

“Thật khúc chiết a.” Duy Nhất tập trung tinh thần để lắng nghe, nhưng cuối cùng vẫn không rõ. “Rốt cục là sao chứ? Thiên vạn đừng nói hạ hồi phân giải.” (Đừng nói vòng vo kể luôn khúc cuối)

A Kiệt lắc đầu: “Không có hạ hồi. Hai ngày trước, Bạch Lộc Sơn Trang, Lê Hoa Trang, Hỏa Long Giáo, Ngũ Độc Giáo … cùng nhau vây quanh cửa Nam Cung Môn.”

Sĩ Thần nuốt nước bọt: “Nói cách khác, Nam Cung Môn cũng sắp tuyệt tích giang hồ rồi?”

A Kiệt chậm rãi đi tới trước mặt Kỳ Nhi, chắp tay cúi đầu: “Đại chủ tử, cứu …”

“Các ngươi có cảm thấy lạnh người không?” Duy Nhất bỗng nhiên sợ run cả người.

Sĩ Thần cũng ôm chặt lấy mình, “Có luồng gió …”

Vân Phi tỉnh lại trừng mắt thấy người phía sau mấy người họ: “Đó … Đó mới là quỷ!”

Nếu không phải thấy người đó có hai chân, bọn họ nhất định cho rằng y chính là Quỷ Hồn theo gió bay vào.

Nhị chủ tử quần áo nón nảy chỉnh tề, sắc mặt bình thường, vậy tại sao hoa cỏ sum xuê ngày hè cũng bị y nhuộm thành màu đen trắng thế kia.

“Triển, Triển, Triển đại hiệp, ngươi không phải đi đại hội luận kiếm sao?” Sĩ Thần run rẩy hỏi.

Quần Ngạo hơi hơi cúi đầu, hai mắt nhìn chằm chằm mặt đất. Thật lâu sau, mới thấy y đem cằm từ trái qua phải, rồi từ phải qua trái. Một cái động tác lắc đầu, dường như đợi tới lúc thiên hoang địa não.

Tất cả mọi người nháy mắt cũng không dám nháy mắt, nhìn y không dám quấy rối.

“Luận … không … được … rồi….”

“Vì … sao …?” Một người cũng nói theo kiểu Quỷ Hồn.

Kỳ Nhi giơ tay đem miệng Triệu tiểu Hầu gia chặn lại. Duy Nhất nhanh chóng câm miệng, không ngờ mình lại nói theo kiểu của Triển đại hiệp.

Quỷ chậm rì rì mà nói: “Không Minh đại sư … đi thanh lâu.. còn …”

Mọi người kinh ngạc: “Cao tăng Thiếu Lâm cũng phiêu kỹ?”

[Cái kia …] Tiểu Lâm trốn ở cạnh cửa lâu ngày, sợ hãi đi tới. [Bình “Lạt thủ tồi hoa nhất chỉnh dạ” kia ta nhớ đã đổ xuống cống rồi mà …]

“Cái đó.. Lão gia đã lén giấu đi hai viên.” Trước tình hình nguy cấp ngay mắt, Tiểu Bính Tử tỉnh lại.

“Ít đi một Không Minh đại sư cũng không ngại mà.” Vân Phi an ủi.

Quỷ lại nói: “Phượng Lăng sư thái cùng … Không Minh đại sư … hoàn tục …”

Mọi người gật đầu: “Đúng vậy, chỉ có hai người thôi.”

Không Minh đại sư cùng Phượng Lăng sư thái chính là hai vị tiền bối võ lâm mà Nhị chủ tử sùng kính nhất, Nhị chủ tử suốt ngày đem phẩm cách của hai vị đại sư kia đọng ở bên mép, có thể biết được đả kích này lớn tới mức nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play