Editor: Mai_kari

Beta: Kaori0kawa

Sau khi ‘rượu cơm no đủ’ trên tán cây liễu, Tần Chính mừng rỡ tới cơm tối cũng bỏ qua. Nhưng tới sáng hôm sau, bụng của hắn lại bắt đầu chịu tội.

“Tảo thiện chỉ là một chén nước?” Tần Chính dùng cái muôi múc ra cái thứ gì đó tựa tựa như nước cơm, vẫn không thể tin được. “Ta sẽ ăn cái này???”

“Lão gia, đây là cháo hoa.” Hương Lan nha đầu cúi đầu, nhỏ giọng trả lời. “Tam chủ tử nói một ngày phu thê trăm ngày ân nghĩa, cũng không thể để Lão gia chết đói … Ân, đói khát.”

“Tiểu Bính Tử, đi!” Tần Chính vỗ mạnh tay lên bàn, bỏ qua bữa sáng, ra ngoài cửa.

Tiểu Bính Tử chạy theo sau, hỏi: “Lão gia muốn ra ngoài ăn sao? Nhưng ngươi có bạc sao?” Lập tức lui ra phía sau. “Đừng có nhìn ta, tiểu nhân hôm nay cả người không còn một cắc.” Lần này dù cho mang hắn ra bán đi làm vợ người khác cũng không có bạc đưa bạc cho Lão gia!

Tần Chính kéo mạnh cái da mặt của hắn hung hăng kéo: “Lão gia ta không bạc thì sẽ không thể ăn được đồ ngon sao?”

“Ôi chao ôi chao, lão gia ngươi là muốn nói ngươi đi … ăn quỵt!?” Tiểu Bính Tử vừa kêu đau vừa kinh khủng nhìn Tần lão gia. “Ăn quỵt? Một chuyện hổ thẹn vũ nhục người như vậy, sẽ khiến mười tám đại linh vị gia tổ Ngụy gia đều phải rơi lệ đó, lão gia ngươi khẳng định muốn làm?”

“Ta ta …” Tần Chính tim đau đớn vô cùng. “Thế nhưng Lão gia ta đói a ~~~”

“Đừng trách tiểu nhân không nhắc ngươi, dù cho Lão gia không biết xấu hổ, nhưng toàn bộ tửu lâu của Tần quận có nhà nào dám cho ngươi quỵt nợ chứ?”

“Vì sao không dám?” Tần Chính không hiểu. “Ta mang cái danh hào đại lão gia Tần phủ, chẳng lẽ không có được bữa ăn sao?”

Tiểu Bính Tử thanh hầu, cái miệng lập tức tuôn trào một tràng: “Vì sợ có người độc chết ngươi nên Tam chủ tử một năm trước đã mua toàn bộ tất cả các tửu lâu từ cửa chính Tần phủ cho đến trong vòng bảy dặm con đường phía Tây cho nên kỳ thực toàn bộ đều là của Tam chủ tử toàn bộ sản nghiệp tài vật của Tam chủ tử trong vòng một trăm mét đều là cấm bán cho lão gia nếu ai dám trái lệnh thì sẽ người chó gà không tha thì liệu có nhà ai dám cho ngươi quỵt nợ! Hiểu chưa Lão gia?”

Tần Chính mở rộng miệng không thể nói được nửa từ, thì ra Tam phu nhân của hắn đã đem toàn bộ Tần quận biến thành một “Bạch Vân thành”! Đè lại cái bụng đang kêu gào, nghĩ thầm nếu Tần lão gia mà chết đói chẳng phải sẽ thành trò cười cho thiên hạ hay sao?

“Ta có một biện pháp, trong vườn nhà có rất nhiều tước điểu nha!” Tiểu Bính Tử mạnh miệng nói. “Không bằng đi chưng hai ba con …”

Tần Chính nhéo hắn: “Cẩn thận ta chưng ngươi đút cho chúng nó …” Muốn hắn đi ăn mấy bảo bối của hắn, hắn tình nguyện chết đói.

Tiểu Bính Tử con ngươi xoay vòng: “Thính Vũ Các có bày biện rất nhiều bình quán, một cái cũng đáng giá hơn một ngàn lượng, đi bán …”

“Ngươi nghĩ là ta chưa tính đến nó sao, Vân Phi đã sớm cho người qua kiểm kê rồi, tổng cộng 385 bình.”

“Tuyệt tình như thế,” Tiểu Bính Tử suy nghĩ thêm 1 chút lại nói. “Y bào của ngài đây một bộ cũng là hàng thượng phẩm, dù cho là đồ cũ cũng đáng giá hơn mười lượng …”

Tần Chính hừ lạnh: “Mấy cái thứ đáng giá này không phải Kỳ Nhi thì cũng là Duy Nhất chuẩn bị cho ta, ngươi nói đi, ngươi muốn làm ai?”

Tiểu Bính Tử liên tục lắc đầu, hắn chưa muốn chết nha.

“Lão gia, ngươi dĩ nhiên lưu lạc tới mức ngay cả quần áo cũng phải đem bán lấy tiền mua đồ ăn, ô, ô, lão gia, ngươi thật đáng thương!” Tiểu Bính Tử lau nước mắt khóc tới thương tâm. Khóc một lát sau, cùng Lão gia đang đói tới ngốc kia ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh. “Tam chủ tử rốt cuộc muốn cùng Lão gia làm cuộc buôn bán gì vậy, lại bức ngươi tới nông nỗi này.”

Tần Chính nhắm mắt lại, che khuất buồn bã chợt lóe trong mắt, cuối cùng trầm mặc không nói.

Vân Phi, ngươi đây là không cho ta đường sống a~~~

Tần lão gia gần thăng thiên, các chủ tử khác của Tần phủ hiển nhiên đứng ngồi không yên, vì vậy đồng loạt đi tới phòng khách của Tam chủ tử.

“Dọa hắn một chút là được rồi, cần gì …” Quần Ngạo vừa mở miệng liền cứng họng.

“Thu thập hắn hai ngày thôi, ngươi còn thật sự …” A Kiệt cũng chỉ có thể thay Quần Ngạo thở dài.

“Lão gia chưa từng chịu qua cảnh này, Tam chủ tử ngài đại nhân đại lượng liền …” Duy Nhất cắn quạt ủy khuất không ngớt.

[Tam chủ tử, van cầu ngươi, cầu …] Tiểu Lâm cầu một chút lại không dám cầu tiếp.

“Đừng có làm quá, bằng không …” Bằng không làm sao, Kỳ Nhi cũng không thể nói tiếp.

Sĩ Thần xông lên nắm lấy cổ áo đối phương: “Bạch Vân Phi, ta cảnh cáo ngươi! Ngươi …”

Vân Phi bất vi sở động, trong tay cầm một thứ gì đó không ngừng quăng lên quăng xuống, “Các ngươi không cần cảnh cáo ta, chỉ cần bất kỳ ai tiếp nhận cái ấn này, ta Bạch Vân Phi thính bất tôn tiện (nghe lời)= tất thính tôn tiện (bản QT của t ghi là vậy).”

Cái thứ đó chính là ấn tỳ chưởng quỹ của Tần phủ, chỉ cần có được nó liền có thể nắm được toàn bộ sản nghiệp cùng tài phú của Tần phủ, nói ngắn gọn, phú khả địch quốc (giàu có vô cùng). Nhưng mà …

“Tư Đồ Sĩ Thần, ngươi biết xấu hổ hay không hả, là ngươi nói muốn tìm y tính sổ mà, ngươi trở về!” Duy Nhất đứng lên hô to, nhưng thế nào cũng không thể gọi được cái thân ảnh đã biến mất nhanh như chớp kia.

Tứ chủ tử mới vừa rồi còn khí thế hung hãn, lúc này so với người khác chạy trốn còn nhanh hơn.

Còn lại năm người bọn Kỳ Nhi, không thể làm gì khác hơn là đứng dậy hướng Thính Vũ Các khom người, chúng ta đã tận lực rồi Lão gia, ngài một đường đi cho tốt.

Nếu không phải cuộc sống quá mức chịu đựng, ai lại điên đi nhận cái ấn đó. Phú khả địch quốc thì làm sao chứ, chỉ cần nuôi một Tần lão gia, ngay cả núi vàng biển bạc cũng không đủ.

Phu thê vốn là chim cùng rừng, khi tai vạ đến đều tự bay, Tần Chính trăm triệu lần không ngờ tới một ngày nào đó chuyện này sẽ ập lên đầu mình.

Người khác không thể tin được, Lão gia ta tự mình đi cứu lấy mình.

“Làm sao tự cứu?” Tiểu Bính Tử hỏi.

Tần Chính vung vạt áo, hào khí tận trời: “Tự lực cánh sinh!”

Tiểu Bính Tử bĩu môi, “Cánh sinh? Ngài là muốn cày ruộng hay là canh cửi?” Thân là Ngụy vương chi tử, ngay từ hồi còn nhỏ đã là quần áo lụa là, một văn tiền cũng chưa từng kiếm qua, thật là có thể đi cánh sinh???

Tần Chính cười đến cổ cũng rụt lại: “Chờ xem.”

******************

Ban đêm, tiếng ve râm ran khắp nơi, trong phòng ngủ của Liễu Hiên cũng là ngâm thanh không dứt.

“A … A … Không … không phải thế …” Vân Phi vai bị đè chặt, nhưng hạ thân lại bị kéo qua một bên, hai chân bị kéo lên đầu gối ngang ngực, lực mạnh lại nhanh kia không ngừng đánh tới khiến người ta gọi cũng không gọi được.

Tần Chính biết rõ tư thế này sẽ khiến y khó chịu nhưng vẫn không đổi tư thế, không thể không ép y phải chịu thua: “Có được hay không, rốt cuộc có được hay không?”

Vân Phi bị dằn vặt suốt một nén nhang thực sự chịu không nổi, chỉ có thể gật đầu: “Được, được!” Nói xong liền đưa tay vùi dưới gối lấy ra …. Ngân phiếu???

“Cầm, cầm, cầu ngươi xoay ta lại đi!” Người này là muốn đem y ninh thành bánh quai chèo hay là muốn đè thành bánh nướng áp chảo hả?

Tần Chính vừa nhìn liền bất mãn: “Có một trăm lượng? Hai bữa cơm cũng không đủ, không được!”

Vân Phi trừng mắt liếc hắn: “Ngươi chỉ có như vậy, còn muốn bao nhiêu?”

Thấy con mắt Tam phu nhân xoay xoay tròn, Tân Chính nhanh chóng kéo y lên xoay người nằm ngang lại, thì ra Tam chủ tử là trách hắn hầu hạ không hài lòng. “Vậy phu nhân muốn thế nào mới vui lòng?”

Vân Phi cũng không luống cuống, hừ nói, “Vui lòng rồi tự nhiên sẽ nói cho ngươi biết.” Nói xong lại đưa thêm một tấm ngân phiếu.

“Năm trăm lượng?” Tần Chính vui vẻ kêu một tiếng, cẩn thận mà tách ra hai chân của y, sau đó bắt đầu vất vả cần cù đưa tay làm việc. “Tam chủ tử, có thoải mái không?”

“Ân …” Tam chủ tử thoả mãn gật đầu, lấy ngân phiếu bỏ vào tay hắn, nheo mắt lại, chính là nét mặt hưởng thụ không ngớt.

Tần Chính bĩu môi, đều là tên gia hỏa lười vận động, lại muốn thoải mái, không cần làm gì mà hưởng. Nhìn coi, thực sự là khẽ động cũng không muốn động.

“Lão gia, ngươi đang bần thần cái gì a?” Tam chủ tử làm bộ muốn thu hồi ngân phiếu.

Tần Chính gấp rút nắm chặt lại: “Nó là của ta!”

“Dùng chút lực đi a, bộ ngươi chưa ăn cơm sao?”

Tần Chính mếu máo, hắn chính là chưa có ăn cơm.

“Không không, nhẹ một chút đừng có sâu như vậy … A, đau …”

Tần Chính trợn mắt, cố sức nào mà lại chẳng đau?

“Tần Chính, ngươi là đang làm qua loa đúng không?”

Tần Chính hừ mũi, cho hắn có một chút bạc lại muốn hắn dốc lòng?

“Ngươi cút đi cho ta.” Vân Phi nổi giận, giơ chân lên đem người đạp xuống giường. “Lão Lục không có bồi bổ đủ cho ngươi phải không?” Khiến y vừa đau vừa khó chịu, hoàn toàn không có cảm giác vui thích.

Tần Chính bắt được mắt cá chân của y, đem đầu hướng qua một bên: “Sáu trăm lượng chính là chỉ có vậy thôi.”

“Ngươi muốn sao?” Vân Phi tức giận nói.

Tần lão gia vươn tay.

“Coi ngươi chỉ có chút tiền đồ như vậy.” Vân Phi cầm lên tấm ngân phiếu một ngàn lượng trực tiếp nhét vào miệng hắn.

Tần Chính nhất thời vui vẻ ra mặt: “Được rồi, khởi công.”

Nghe trộm chân tường lão gia cùng chủ tử là một chuyện thiên đao vạn quả, đây là lần đầu của Tiểu Bính Tử. Chỉ vì hắn thực sự hiếu kỳ lão gia làm thế nào ‘tự lực cánh sinh’, dù cho bị lăng trì hắn cũng muốn biết.

Hắn đang lén ngoài cửa sổ cả kinh thiếu chút nữa cắn đứt đầu lưỡi chính mình. Trong thiên hạ lại có cặp phu thê làm cái trò này, xem ra do hắn còn quá trẻ tuổi!

“Vân Phi, như vậy được chưa, ở đây đúng không? Ta qua bên trái một chút nhé, bên phải? Ta xoa xoa cho ngươi, có khó chịu lắm không? A, Phi nhi, coi ngươi bắn nhiều chưa này …”

“A … Ân … Ân …”

“Nếu đã sảng khoái như thế, cho ta thêm chút nhé, không cần nhiều, một vạn lượng được không?”

“Hảo … A … Hảo …”

Tiểu Bính Tử khóc, lão gia, sao ngươi cư nhiên lại đi làm cái nghề này, một văn tiền có thể bức chết một hảo hán a! (Mai_kari: Làm trai bao ^_^)

“Tên họ Tần, ngươi mau … mau xuất cho ta, đừng có nhịn …”

“Được, mau, mau … A!A!”

Nghe thấy được hai tiếng tru cuối cùng, Tiểu Bính Tử mém xíu nữa nhịn không được, ngồi thụt xuống miệng sùi bọt mép mà chết đi.

Sự tình cũng không phải do Tiểu Bính Tử suy nghĩ, Tần Chính không phải là tru do quá sướng, mà là do quá đau.

Nhìn cái dùi trong tay Tam chủ tử, lại cúi đầu nhìn hai huyệt đạo hai bên thắt lưng mình, Tần Chính tức giận run rẩy: “Bạch Vân Phi, ngươi tột cùng là muốn sao?” Ngay cả danh họ cũng gọi ra luôn rồi, cũng đủ biết hắn đã tức tới thế nào.

Vân Phi liếc mắt nhìn ngân phiếu bên cạnh, kéo qua đầu hắn áp trán vào nhau, tự tiếu phi tiếu mà nói, “Ba vạn lượng cho cái cơ thể này, còn không mua được hai cái lỗ trên người ngươi?” Đã sớm nói rồi, y Bạch Vân Phi không làm ăn lỗ bao giờ.

Tần Chính cắn răng hận nói: “Ngươi đều là người của ta, cơ thể của ngươi cũng là vậy. Ba trăm vạn lượng ta cũng không cần, cái cơ thể ba vạn lượng của ngươi ngươi tự giữ lấy đi.” Nói xong đứng dậy phủ ngoại bào bước đi.

“Có thật không muốn?” Vân Phi phe phẩy ngân phiếu.

Tần Chính dừng lại bước chân, xoay người, “Muốn!” Ôm lấy tiền rồi ào ra cửa. Dựa vào cái gì không muốn chứ, hắn khổ cực cả một đêm đó.

“Hừ, tiền đồ!” Vân Phi kéo cái thân thể đau nhức tê rần của mình nằm xuống, xoay người nhìn tường, trong mắt có chút bi thương. Ngươi phát giác rồi sao, Tần … Ngụy ca ca …

*************************

Hai ngày sau, một cuộc làm ăn khác của Vân Phi gặp sự cố.

“Thành chủ … Tam chủ tử, cái tên tổng đà chủ này đến tột cùng là thần thánh phương nào?”

Trước mặt Vân Phi là hai nam nhân một già một trẻ, người đang nói chính là một lão giả tóc hoa râm, chính là thuộc hạ ngày xưa của Bạch Vân thành, thường xuyên gọi sai Tần Tam chủ tử hôm nay.

Vân Phi lắc đầu, “Bang phái đường thủy trên Đại Vận Hà mấy chục năm qua đều là tự mình ra trận, chưa bao giờ làm nên được trò trống gì.”

Thanh niên còn lại căm giận vỗ tay: “Không nghĩ tới chỉ trong một thời gian ngắn lại mọc ra một tên tổng đà chủ! Mấy tên bang tặc đó vốn chẳng thèm để mắt tới người trong võ lâm, đều là bọn rắn độc rắc rối khó gỡ, thủ đoạn từ trước đến nay đều bất chấp, tồi tệ, muốn ngăn chặn toàn bộ chúng chẳng thua gì tranh đoạt chức võ lâm minh chủ. Vậy mà lại chẳng biết tổng đà chủ kia là cái quỷ gì lại thần bí tới thế, ngay cả Tần phủ cũng khó mà tìm ra tung tích, một nhân vật như vậy sao lại có thể vô danh trên chốn giang hồ?”

Lão gia cau mày: “Mặc kệ hắn là đại nhân vật nào, lúc này hàng từ Nam tới Bắc của chúng ta hơn phân nửa đều rơi vào tay vị tổng đà chủ này, hắn là sinh ý độc môn, chúng ta khó mà cò kè mặc cả. Nếu cứ vậy hoài, lợi thì không nói tới, ngay cả gốc cũng bị bọn chúng lấy mất, vậy làm sao cho được chứ?”

“Trong thời gian ngắn …” Vân Phi trầm ngâm chốc lát, sau đó nở nụ cười, ngoắc kêu nam tử tuổi trẻ đi tới bên cạnh, áp vào tai y nói vài câu, nam tử tuổi trẻ cũng nở nụ cười, “Tam chủ tử nói đúng.”

****************

Ba vạn lượng đối với người bình thường chính là chi phí dùng đủ cả đời, nhưng với Tần lão gia mà nói cố gắng tiết kiệm lắm cũng chỉ đủ dùng trong mười ngày.

Mười ngày trôi qua, Tần lão gia lần thứ hai rơi vào khốn cảnh bụng đói.

“Lão gia ngươi đừng nói lại tới chỗ Tam chủ tử cày … làm ăn?” Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa nói sai.

Không nghĩ tới Tần Chính lại lạnh lùng nói: “Quân tử có tài ắt có đường lui.”

Tiểu Bính Tử xoay xoay tóc chu mỏ, da mặt Tần lão gia thật đúng là, so với Trường Thành còn dày hơn.

Tần Chính thở dài: “Đẩy ta vào tử địa, ai, chỉ là do hiếu động dùng tiền riêng thôi mà.”

“Tiền riêng của ngài không sớm thì muộn cũng mất hết …” Tiểu Bính Tử ngây người, nhìn xung quanh một chút, thấp giọng nói. “Lão gia, ngài không phải là muốn …” Gật đầu nghiêm mặt nói, “Vừa lúc, Song Long Đường có người truyền lời, trong tổng đà hình như có chuyện.”

“Có chuyện …” Tần Chính có dự cảm không tốt.

“Lão gia, dự cảm của người từ trước tới giờ luôn rất chuẩn.” Tiểu Bính Tử đã lợi hại tới mức nghe thấy được tiếng lòng của lão gia.

******************

Ngoài thành, trong một lữ điếm hẻo lánh lụi bại, Ngu Sơn cung kính cúi đầu đứng ở một bên. Từ sau khi gã tiến vào Song Long Đường, trở thành tâm phúc của đường chủ Song Long Đường, đây là lần đầu tiên gã thấy được thực dung của tổng đà chủ.

Một bộ vải thô quanh thân, một miếng vải dư buộc tóc, nhưng lại không giấu được oai nghiêm, đây chính là tổng đà chủ của họ. Thấy hắn, Ngu Sơn cuối cùng cũng biết tại sao ngay cả các đường chủ Song Long Đường cũng đều hắn nói gì nghe nấy.

“… Tần Tam chủ tử dùng hai ngọc bội này đưa cho Lưu đường chủ, nhưng còn cấp Hoàng đường chủ một mặt ép giá thậm chí quỵt nợ, còn có, phân đường Túc Châu và Từ Châu cũng là không cùng một giá, nói chung là có bên no có bên chết đói. Bên Hoàng đường chủ họ muốn đến tổng đà nhờ Long đường chủ làm chủ, nhưng Lưu đường chủ lại chắn đường bao che cho phía người Tần phủ … Long đường chủ vì muốn trấn an bọn họ, giải quyết hết nợ, nên cho đến tận giờ tiền tiêu tháng này của các anh em trong đường vẫn chưa có ….”

“Trở lại báo Lộng Triều Nhân ta đã biết.” Lộng Triều Nhân chính là Long đường chủ trong miệng của Ngu Sơn.

Chỉ có vậy? Thấy tổng đà chủ không có nói gì tiếp, Ngu Sơn chỉ có thể bái thủ lui ra.

Đợi tới khi không thấy thân ảnh Ngu Sơn, Tiểu Bính Tử mới nhảy dựng lên dậm chân khóc lớn: “Lũ ập tới Long Vương Miếu a, lão gia! Chủ tử đây là muốn đuổi tận giết tuyệt a!”

Lão gia đáng thương, thật vất vả lắm mới có thể làm được chức đà chủ, để được chút tiền riêng, mà Tam chủ tử thực sự là một đường sống cũng không lưu!

Tần Chính khóc còn thảm hơn hắn: “Y phục mà Kỳ Nhi cùng Duy Nhất mua cho ta tất cả đều đem cầm hết rồi, nếu không có tiền chuộc lại, ta sao sống tiếp đây!!!!”

Ngu Sơn hẳn phải đi trễ hơn một chút, mới có thể thấy được ‘hình dáng’ của tổng đà chủ.

“Lẽ nào Tam chủ tử nhận thấy được lão gia chính là …” Đây mới là chuyện khiến Tiểu Bính Tử sợ hãi nhất. Phải biết rằng tổng đà chủ này, cũng không chỉ đơn giản là túi tiền riêng của lão gia.

Tần Chính lắc đầu đầy chắc chắn: “Không đâu. Nếu như Vân Phi biết rồi, thì ngay cả một chữ chết y cũng không để lại cho các phân đường chủ.” Chính theo lời Tiểu Bính Tử nói, lũ đã ập tới Long Vương Miếu, người một nhà không nhìn được người một nhà.

“Nói cũng đúng.” Tam chủ tử nếu biết thuyền trên Đại Vận Hà đều là của Lão gia, đã lập tức bật người tịch thu.

“Lộng Triều Nhân chính là thiếu kinh nghiệm, chung quy cũng do còn quá trẻ.” Tần Chính lắc đầu nói.

Tiểu Bính Tử lầu bầu: “Tại tuổi trẻ tuấn mỹ lão gia mới để ý a …” Lần đầu thấy được niên thiếu tuấn mỹ kia, hắn còn tưởng Lão gia sẽ giữ lại tên đó làm Bát chủ tử đó.

“Muốn ta cắt đầu lưỡi ngươi?”

Tiểu Bính Tử vội vã che miệng lại: “Lão gia, xem ra tránh không được rồi.”

“Đúng vậy, cần phải đâm thủng nó. Thế nhưng trước hết phải kiếm trở về tiền tiêu tháng này cho các anh em trong đường đã.”

*************************

Nhận được dùng bồ câu đưa tin của thuộc hạ, Vân Phi đang mừng rỡ cười toe tóe, thì cửa chính một cước bị người đá văng.

“Chắc giá, một trăm vạn lượng, ta cho ngươi đâm thoải mái.”

Mặt Vân Phi đỏ ầm lên: “Đang nói cái chuyện vô liêm sỉ gì thế?” Ai lại đi muốn ‘đâm’ hắn?

Tần Chính biết Tam phu nhân hiểu sai rồi, vươn tay kéo lại cái mặt đỏ bừng của y, sau đó đưa lên 4 ngón tay: “Mọi nơi, bốn trăm vạn lượng. Chẳng phải ngươi muốn cho ta thi Cửu Long châm sao, trước đâm năm huyệt đạo của ta, bây giờ là các huyệt đạo quanh thân. Ta nói đúng không, Tam chủ tử?”

“Đúng.” Vân Phi cũng không che giấu. Tần lão gia nếu chết cũng không chịu thi Cửu Long châm, biện pháp duy nhất chính là ở thời khắc hắn không phòng bị nhất mà đánh lén. Mà muốn đối phó với tên gia hỏa quỷ kế đa đoan đã thành tinh này, Vân Phi chỉ có thể nghĩ tới biện pháp duy nhất chính là trong lúc … làm cái sự việc kia. Bởi vậy, Vân Phi mới để cho hắn tùy ý loay hoay, chính là muốn trong lúc Tần lão gia tinh trùng xông não mà ra tay.

“Bốn trăm vạn lượng, không thể trả giá?” Vân Phi nói.

“Không thể.”

“Một chút giao tình cũng không có?”

“Người làm buôn bán, hàng thật giá thật, đó là giao tình.” Tần Chính trích dẫn danh ngôn của Tam chủ tử.

Vân Phi hận không thể tát hắn một cái, giờ Tam chủ tử đã biết cảm nhận của Hạ viên ngoại rồi. “Được, thành giao!”

Tần Chính xoay người cởi ra quần áo đưa lưng về phía đối phương. “Tới đâm đi.”

“Đa tạ.” Vân Phi cũng không có đem ngân châm đâm tại các huyệt đạo ngay sau lưng hắn, mà đột nhiên điểm ngay giữa trán, ách trụ cổ tay hắn, nhắm ngay thiên tuyền hai bên cánh tay mà đâm mạnh xuống.

Tần Chính từ đầu tới đuôi cũng không có phản kháng, nhãn thần lạnh lùng nhàn nhạt nhìn không ra hắn đang suy nghĩ cái gì. “Vậy là xong? Tam chủ tử, lúc này chỉ mới có bảy, sao lại là Cửu Long châm?”

Vân Phi giật mình, sau đó hạ mi mắt: “Ngươi biết rồi?”

“Tâm tư của ngươi thật nhiều nha, còn cố ý nói là Cửu Long châm, kỳ thực là muốn thi cho ta Thất Lân châm mới đúng.”

“Ngươi từ đầu đã biết?” Đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của hắn, tim Vân Phi như bị kim đâm. Nâng lên gương mặt hắn, gần như cầu xin mà nói. “Tha thứ cho ta được không?”

“Tha thứ?” Tần Chính nhíu hai hàng lông mày. “Ngươi cũng biết sai rồi?”

“Có Đại chủ tử cùng Nhị chủ tử bọn họ, thì ta ở đây không có ý nghĩa gì, ngươi sao lại tự mình chịu khổ …”

“Ngươi nói ngươi không có ý nghĩa?” Tần Chính cười cười nhưng chẳng khác gì đang khóc. “Thì ra đối với ngươi, không có ý nghĩa …”

“Xin lỗi, Ngụy ca ca …” Đè chặt hai đầu vai hắn, cùng hắn ngồi xếp bằng xuống, sau đó hai tay đặt ngay trên các huyệt đạo ngay lưng hắn, đốc mạch dương khí tất thông đạo. “Ta nhất định phải trả lại cho ngươi …”

“Vân Phi, dừng tay lại.” Tần Chính hạ mi mắt nhìn chằm chằm, nhẹ giọng nói. “Bằng không, ngươi sẽ hối hận.”

“Công lực mười lăm năm lúc đó giờ ta trả lại cho ngươi …”

Đã từng, Ngụy Vô Song vì để tránh cho y trở thành phế nhân, truyền cho y mười lăm năm nội lực. Hôm nay, Ngụy ca ca thiên hạ vô song của y giờ biến thành dáng dấp như vậy, y làm sao có thể chịu được, làm sao mà không đau lòng cho được!

“Trả lại cho ta … Vậy ta ….”

“Tần Chính, ngươi …” Vân Phi bỗng nhiên thu tay, đem người kia xoay lại đối mặt với mình, thấy miệng mũi hắn đầy máu, lúc này hét lớn: “Tần Chính, ngươi điên rồi! Tần Chính! Lão gia ngươi đừng làm ta sợ! Ta sai rồi, Ngụy ca ca ta sai rồi, ngươi đừng làm ta sợ, ta sai rồi a!”

Để từ chối nội lực mà y truyền cho, Tần Chính toàn bộ phế đi nội lực hiện có của mình! Toàn bộ bát mạch bị trọng thương không thể tiếp nhận được nội lực mà Vân Phi truyền vào, đương nhiên phải chảy máu.

Tần Chính khó khăn vươn tay xoa gương mặt y, lộ ra nụ cười đắc thắng: “Ta nói rồi, ngươi sẽ hối hận, coi ngươi còn dám nữa hay không …”

“Không dám nữa, ta không dám nữa! Hương Lam, mau gọi Lâm Tề, kêu Lâm Tề tới đây —“

Sáu người Kỳ Nhi chạy vội tới bị hai người đó dọa hết hồn, Tần Chính bị trọng thương nằm đó hù chết họ, Vân Phi đang khóc rống cũng dọa họ choáng váng. Chưa từng thấy qua Tam chủ tử hào hiệp lại tựa như một thôn phụ đang khóc rống thế kia, thế nhưng hiện tại ba hồn bảy vía của Vân Phi cũng đã bay hết rồi.

Tiểu Lâm hầu như khóc muốn ngất xỉu sau khi tinh tế chẩn đoán bệnh, lúc này mới không cầm được nước mắt: “Lão gia … mệnh lão gia không còn nghi ngại, nhưng mà … nhưng mà … Công lực luyện suốt mấy tháng qua không còn nữa rồi.”

Bảy người họ cùng nhau ngã ngồi, thở hổn hển mấy hơi mới có thể hoàn hồn lại. Hoàn hảo hoàn hảo, không phải chỉ là bị đánh quay về nguyên hình thôi sao, không chết là tốt rồi.

“Cũng may nội lực Xích Luyện Môn hung mãnh, không phải muốn phế là phế được.” Sĩ Thần xoay người nhìn chằm chằm Vân Phi trào phúng. “Nói gì mà sơn nhân tự diệu kế, đây là diệu kế của ngươi? Thực sự là diệu nha.”

Vân Phi không có cãi lại, trái lại nghĩ công kích của đối phương dường như quá ôn hòa rồi. Biến thành kết quả như vậy, sáu người bọn họ dùng đao kiếm đối y cũng không phải chuyện kỳ quái. Sao lại có ánh mắt thế này?

“Đi thôi, để Lão gia tĩnh dưỡng.” Sáu vị chủ tử cùng nhau đưa ánh mắt đồng tình nhìn Vân Phi rồi rời đi.

Dù sao Lão gia cũng không chết. Với lại, Tần lão gia tàn nhẫn như vậy mà nghiêm phạt Tam phu nhân của hắn, cũng được rồi. Ai, bọn họ nhìn mà thấy thương cảm.

Sau khi cửa phòng khép lại, người trên giường mở mắt, sau đó chậm rãi vươn tay về phía người vẫn còn trong phòng.

Vân Phi nhanh chóng chạy lên cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của hắn, đặt ở bên má.

“Biết sai rồi?” Tần Chính hỏi.

Vân Phi cúi đầu yếu ớt trả lời: “Biết sai rồi …”

“Lần sau còn dám không?”

“Không dám …”

“Hử?”

“Ta là nói, không có lần sau …”

“Cũng không khác nhau lắm.”

Tiểu Bính Tử đứng ngoài cửa nghe thấy rồi lắc đầu. Đây là cuộc buôn bán kiểu gì vậy, vừa cho bạc vừa cho cả cơ thể, giờ còn ngoan ngoãn cúi đầu nhận sai. Tiểu Bính Tử quyết định rồi, Lão gia chính là đại thần mà hắn sẽ quỳ bái suốt đời!

Tần Chính dùng ngón tay lau khô nước mắt trên gương mặt y, dù cho vì y mà đau lòng, cũng không hối hận vì đã làm cho y sợ.

Vân Phi của hắn vốn là một con chim ưng thích tự do tự tại, nhưng hắn lại như ngao ưng mà bó buộc y. Thậm chí vì hắn mà y mất cả Bạch Vân thành, nhưng hắn lại chỉ có thể cho lại y công lực mười lăm năm. Nếu ngay cả chút ít ỏi đó mà y cũng đòi trả lại cho hắn, thì hắn còn có thể dựa vào cái gì … Hắn là người đê tiện, đó chính là sợi thừng bó buộc Vân Phi, hắn sao có thể để Vân Phi chặt đứt!

“Ta cũng có sai, sau này không hù ngươi sợ nữa được không?” Tần Chính ôm lấy y kéo vào ngực, hôn lên mi mắt y, cười trêu nói. “Còn khóc?”

“Buôn bán lỗ rồi, sao lại không được khóc?” Trong lòng Vân Phi ủy khuất khó có thể nói thành lời. Không chỉ không thể khiến Tần Chính hồi phục lại công lực, mà trái lại còn đánh hắn trở về nguyên hình, bản thân không chỉ sợ tới chết khiếp, còn bị lấy đi nhiều ngân lượng như vậy, còn tự động hiến thân để tên vô liêm sỉ này đùa bỡn! Khiến y đau lòng hơn chính là bộ dáng khóc tới ghê tởm vậy còn để cho người khác nhìn thấy, Tư Đồ Sĩ Thần nhất định sẽ cười nhạo y suốt mười năm. Lúc này thực sự là tiền mất tật mang! Lỗ lớn!

Tần Chính cười, “Đã sớm là lỗ rồi mà, chẳng phải lúc này mới khóc là muộn quá rồi sao?”

Vân Phi biết ý của hắn là gì, hai tay chống hai bên lỗ tai hắn, đem đôi môi chạm lên trán của hắn: “Ai nói ta thua lỗ? Buôn bán của ta, là lời hay lỗ, đều do ta định đoạt.”

Một Bạch Vân thành đổi lấy ngươi, vĩnh viễn không lỗ.

Tần Chính mở rộng hai tay đem người trên mình ôm lấy, thật lâu sau mới nói: “Mạnh miệng.”

******************

Hai ngày sau, Đại chủ tử gọi Tam chủ tử tới trước mặt.

“Ngươi kêu ta đem ấn tỳ của Tần phủ giao ra làm gì?” Vân Phi không hiểu, chẳng phải trước đó bọn họ với cái thứ này sợ như rắn rết sao?

Kỳ Nhi cầm lấy ấn tỳ đứng dậy đi: “Lão gia nói cho ngươi tĩnh tâm ba tháng rồi trả lại cho ngươi.”

“Ba tháng?” Vân Phi kêu to. “Kỳ Nhi không được! Lúc này chính là thời gian quan trọng nhất, ngươi không thể …” Y cũng nhanh chóng đem mấy cái bang phái kia nuốt chửng rồi, sao giờ buông bỏ được. Hơn nữa Tần Đại chủ tử, ngươi từ bao giờ bắt đầu nghe lời Lão gia vậy???

Tần Chính cùng Tiểu Bính Tử đứng nghe trộm ngoài cửa vỗ tay hoan nghênh, cười tới không thấy mắt. Vậy là xong rồi, tiền riêng của hắn cuối cùng cũng được bảo vệ rồi! Vốn Vân Phi chỉ cần tiếp tục đào sâu thì nhất định sẽ đào ra được chân tướng tên tổng đà chủ thần bí kia, nhưng nhờ Đại chủ tử ra tay vừa lúc, đến tận thật lâu sau đó vị tổng đà chủ vẫn tiếp tục thần bí.

Tam chủ tử sao có thể không tính sổ cho được, một Bạch Vân thành tính là gì, đại ấn của Tần phủ có thể trị cả một quốc gia. “Tần — Chính —! Tên tai họa nhà ngươi!”

Có cái gọi là, nhất cố khuynh nhân thành, tái cố khuynh nhân quốc. (1)

Ai kêu Tam chủ tử luôn đối với Tần lão gia nói cái gì là nhận được ân huệ ‘cố’, giờ đã biết thế nào là tai họa khuynh thành lại khuynh quốc chưa?

Tần Tam chủ tử không làm cuộc buôn bán lỗ vốn? Tự cho mình là một bụng thủ đoạn, không biết lỗ vốn. Bạch nhất bán, ta thấy nên đổi thành Bồi nhất bán (Lỗ phân nửa) mới hợp.

“Tiêu thiếu gia, Tam chủ tử nói ngươi tháng này cùng tháng sau, sau, sau, sau nữa … Tiền tiêu hằng tháng cũng không còn cần nữa.”

“Tam chủ tử, ta sai rồi, ta sai rồi a! Ta không nên nói ngươi là bồi nhất bán a —-“

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play