Trên đường về nhà tui cứ luôn nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi khách hàng mặt e thẹn quỳ một chân xuống cầu hôn sếp, sờ sờ túi áo của mình, tui bỗng thấy vô cùng khó xử.
Bởi vì trong túi của em có kẹo nha! Phì! Tui lại đang nghĩ lung tung gì rồi!
Bạn trai lại hỏi: “Mấy bức ảnh mà anh nhìn thấy kia, là em chụp để đưa cho cậu ta đúng không.”
Tui hơi hoảng sợ.
Bạn trai thấy vậy bèn vội nói: “Em đừng hoảng, anh chỉ là thuận miệng hỏi một chút thôi.”
Vậy thì đúng là một câu hỏi lúng túng đấy.
Chắc có lẽ vì đã muộn rồi, trong hầm gửi xe của chung cư không có một bóng người. Bạn trai đang tháo dây an toàn, định mở cửa xuống xe. Tui bỗng chợt cảm thấy, nếu bây giờ mình còn không hành động thì sẽ chẳng còn cơ hội nữa mất.
“Đợi một chút.”
Tui kéo tay anh ấy, khiến anh ấy ngồi lại tại chỗ.
Bạn trai ngỡ ngàng: “Sao vậy?”
Tui hỏi anh ấy: “Lúc nãy anh vừa mới thấy cái tên khách hàng ngáo ngơ của em quỳ xuống cầu hôn sếp các anh rồi đúng không.”
Bạn trai: “Ừ thấy rồi, không phải chúng ta cùng nhau đứng bên cạnh xem sao?”
Tui: “Nhẫn kim cương bling bling lấp la lấp lánh, xem ra rất đắt tiền.”
Bạn trai thoáng chần chừ: “… Ừ.”
Tui: “Thế nhưng em thấy hai người bọn họ trông rất đần.”
Bạn trai nghiêm túc nhớ lại cảnh tượng đó: “Đúng là có một chút.”
Tui: “Cho nên em không muốn như vậy lắm.”
Bạn trai nhíu mày: “Em không thích?”
Tui lấy từ trong túi áo ra một hộp nhẫn: “Cho nên tốt nhất đưa trực tiếp cho anh là được rồi.”
Bạn trai: “…”
Tui: “Em… Em đeo nhẫn cho anh nhé?”
Bạn trai im lặng một lúc mới đưa bàn tay cho tui, khẽ mỉm cười: “Cảm ơn.”
Tui hơi căng thẳng, chỉ sợ không cẩn thận đeo nhầm ngón hoặc là lúc anh ấy đeo nhẫn cho tui, ngón tay tui to quá không vào được.
May mà mọi điều đều suôn sẻ.
Tui nhìn đôi nhẫn giống nhau như đúc trên tay bạn trai và tui, bỗng cảm thấy khoảng thời gian vừa qua làm việc như điên đều thật đáng giá.
Được rồi, nhẫn đã mang xong, bây giờ là thời khắc ôm hôn nhau điên cuồng “không thể tả” chứ. Thế nhưng bạn trai từ khi gỡ bỏ hiểu lầm vẫn luôn hiểu tui lại chợt không hiểu nữa. Bất luận tui nháy mắt ám chỉ ra sao thì anh ấy cũng không có chút phản ứng nào.
Thôi, tui phải tha thứ cho anh ấy. Chắc bỗng nhiên nhận được nhẫn nên anh ấy vui đến điên rồi. Nhất định là thế!!!
Bạn trai nói: “Thực ra anh cũng có một chuyện này.”
Tui cau mày nhìn anh ấy, khóe môi anh ấy còn mang theo ý cười, đưa tay lục lọi cái gì đó ở trong túi áo vest.
Tui hỏi anh ấy: “Có chuyện gì sao anh?”
Anh ấy chỉ khe khẽ mỉm cười.
“Anh mong rằng em không ngại đeo thêm một chiếc nhẫn nữa, em yêu à.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT