Buổi tối mấy hôm trước tui về nhà. Anh ấy không tăng ca, tui cũng không tăng ca. Thế là bọn tui cùng nhau ăn cơm tối sau đó cùng nhau ngồi xem phim.
Phim do anh ấy chọn, tui cũng suýt chút hốt cả hền, là một bộ phim “không thể tả”.
Tổn thọ mất, người bị lãnh cảm xem phim tình cảm “không thể tả” kìa, làm sao đây tui có hơi kích động. Vậy nên nhân lúc anh ấy down phim về, tui kích động đến mức bát đũa cũng chưa rửa, hỏa tốc chạy đi tắm rửa sạch sẽ.
Bộ phim này tui chưa xem bao giờ, tui đã bận đến độ không có nổi thời gian xem phim rồi.
Cảnh mở đầu là trong một khu rừng rậm mờ mịt sương, có một tòa lâu đài cổ quỷ khí âm trầm. Nhân vật chính là một nhân loại bị lạc vào lâu đài và một vampire sống ở trong đó.
Hú hú hú có yếu tố kinh dị! Tui thích!
Phim kinh dị ấy mà! Xem xem một hồi là có thể giả vờ sợ hãi chui vào lòng bạn trai sau đó cọ cọ một hồi là nước chảy thành sông rồi, tuyệt quá đi!
Có điều tui vẫn còn quá ngây thơ.
Làm nghề của tui á, phần lớn đều là kẻ to gan lớn mật hơn nữa còn khá tích cực.
Làm nghề của bạn trai á, ngoại trừ to gan lớn mật và tích cực ra thì còn khá là tỉ mỉ.
Xem được một nửa bọn tui liền bắt đầu thảo luận chuyên sâu một cách hữu nghị về vấn đề: Rốt cuộc vampire có thổi kèn cho người khác được không. Đồng thời suy nghĩ xem cái bộ phận “không thể tả” của anh trai được thổi kia bị thương nặng bao nhiêu và được xem là khuyết tật mức độ mấy rồi nhịn không được cảm thán anh ta quả đúng là anh hùng. Sau đó, chẳng có sau đó nữa.
Còn chưa xem hết phim, trò chuyện đưa ra ý kiến thống nhất xong thì tui đi rửa nốt bát anh ấy đi ngủ.
Đến lúc đang rửa tui mới thấy hình như có gì đó sai sai.
Mẹ ơi xem phim tình cảm hành động người lớn mà tui lại đi so đo tính chân thực!
Tui nhìn cái bát dính đầy dầu mỡ trong tay mà lặng yên rơi lệ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT