Ngày thứ hai, Lý Hạo ngủ thẳng tới trưa mới tỉnh lại. Vừa quay đầu, phát hiện Trần Quang còn đang ngủ. Liền Lý Hạo quyết định đi ra ngoài mua chút thức ăn. Móc túi tiền thời điểm mới phát hiện điện thoại di động không mang ở trên người, liền mới nhớ tới cùng Vương Văn Bân sau khi gọi điện thoại xong hắn tiện tay đem điện thoại di động đặt trên bàn.
Nghĩ Vương Văn Bân đang bận chuyện trong nhà, Lý Hạo cũng không vội vã lấy lại điện thoại di động của chính mình.
Mang theo đồ ăn trở lại phòng bệnh thời điểm Trần Quang đã tỉnh rồi, chân Trần Quang đứng ở trên sàn nhà.
"Cậu làm gì thế đấy?" Lý Hạo đem đồ ăn ném trên bàn một cái, đem Trần Quang ôm lên trên giường.
"Như thế lạnh cậu còn để trần chân ở trên sàn nhà!" Lý Hạo cả giận nói.
"Ta còn tưởng rằng... Còn tưởng rằng cậu đi rồi... Cho nên muốn muốn đi tìm cậu..." Trần Quang nhìn Lý Hạo, chậm rì rì nói.
Lý Hạo nghe được hắn trả lời, đau lòng quả thực không biết nói cái gì cho phải.
Trước đây Trần Quang sẽ không làm chuyện như vậy, hiện tại bởi vì lo lắng hắn rời đi...
"Được rồi... Ta không đi, đợi lát nữa ta dẫn cậu đi làm thủ tục xuất viện. " Lý Hạo an ủi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT