Lý Hạo đã hai ngày không có nhận được tin nhắn của Vương Văn Bân. Từ ngày ở khách sạn đi ra sau đó, Vương Văn Bân liền không có ở trên QQ cho hắn gửi tin nhắn.

Lý Hạo muốn chủ động liên hệ hắn, nhưng là vừa sợ Vương Văn Bân là thẹn thùng, hơn nữa hắn cũng không biết chủ động liên hệ Vương Văn Bân nên nói cái gì, liền hắn chỉ có thể nhịn quyết tâm kích động, chờ Vương Văn Bân chủ động liên hệ hắn.

"Ai, đại thiếu, cho cậu!" Trương Giang đem một xấp tiền đưa cho Lý Hạo.

"Cầm gì đây?" Lý Hạo nhìn xấp tiền kia, cảm giác không giải thích được.

"Tiểu học đệ của chúng ta đưa cho cậu!" Trương Giang ngồi đối diện Lý Hạo. "Ai, cậu nói một chút cậu làm sao cầm tiền sỉ nhục người ta? Kia tiểu học đệ đem tiền cho ta, để ta còn đưa cho cậu thời điểm vẻ mặt cậu ta... Chà chà trách, thật đúng là thương tâm. "

Lý Hạo nghe sững sờ.

"Ai, ta nói với cậu, hai ngày trước không phải ở quán bar nhìn thấy tiểu học đệ này à? Ta còn tưởng nhà hắn rất có thế lực đây, liền dám láo cá như thế. Bởi vì, hắn là leo tường đi ra ngoài. Ta đã nói rồi, bảo vệ trông cửa trường học hung như vậy, làm sao để hắn đi ra ngoài. " Trương Giang hứng thú bừng bừng đối với Lý Hạo nói rằng, "Có điều tuy rằng bị quản chế, thật là hắn ngược lại cũng không làm sao bị giáo viên trừng phạt, đại khái bởi vì hắn mấy tháng trước biểu hiện đều rất tốt. Có điều hắn leo tường đi ra ngoài thời điểm thật giống bị trật chân đó, mới vừa nhìn hắn bước đi còn khập khễnh đấy. "

Lý Hạo nghe đến nơi này, cũng không ngồi yên được nữa, lập tức trên ghế đứng lên, hướng về phía kí túc xá đi.

"Đại thiếu! Cậu làm gì thế đi a!" Trương Giang ở phía sau kêu to. "Gần đây sao cứ hay bỏ ta vậy, nếu không là xem cậu thất tình, ta mới không bỏ ra nhiều thời gian đến như vậy đấy!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play