Trên xe ngựa của Hoàng quân Kỳ, Lâm Nhu Nhi nép mình ngồi vào một góc ngượng ngùng nhìn người đối diện.
"Hôm nay cảm ơn Kỳ hoàng tử đã cứu ta "
"Không cần khách khí, tiện tay mà thôi "
Bỗng chốc trong xe ngựa im lặng Lâm Nhu Nhi như nghĩ ra cái gì ánh mắt hơi lóe sáng.
"Ta nghe nói trước đây ngài cũng Thiên nhiễm Tịch từng yêu nhau?"
Trong xe ngựa bỗng trở nên rét lạnh Hoàng Quân Kỳ nhíu mài ngước mắt nhìn Lâm Nhu Nhi ý bảo nàng ta nói tiếp.
"Không bằng chúng ta làm một giao dịch như thế nào?" Lâm Nhu Nhi chớp lấy thời cơ
"Không hứng thú " Hoàng Quân kỳ không do dự đáp
"Ngài thật không hứng thú sao, ngài có chắc là không muốn giao dịch với ta đổi lấy Thiên Nhiễm Tịch " Lâm Nhu Nhi vừa dứt lời ngước nhìn người trước mắt đã bắt đầu dao động, Lâm Nhu Nhi tiếp tục nói "Chúng ta cùng nhau hợp tác cả đều có lợi, người tôi muốn là Hoàng Lãnh Hàn còn người ngài muốn là Thiên Nhiễm Tịch, Chẳng phải lúc đầu hai người rất yêu nhau sau nhưng lại bị Hàn vương can thiệp vào chi bằng chúng ta cùng chia rẻ bọn họ, lấy những thứ thuộc về chúng ta."Lâm Nhu Nhi nói đến đây ánh mắt khẽ biến thành tia lạnh lẽo rồi nhanh chóng biến mất.
Hoàng Quân Kỳ đích xác đã bị điều kiện của Lâm nhu Nhi làm động tâm nhưng hắn lại nhớ đến lần ấy hắn gặp nàng, nàng nhìn hắn với ánh mắt lạnh lẽo không chút tình cảm nào, lại còn cùng tiểu thúc của hắn ân ái cứ như hai người khác nhau hoàn toàn, nhưng khi ấy hắn lại thấy nàng rất đẹp vốn dĩ định lợi dụng chức vị của cha nàng để hỗ trợ hắn lên ngôi, hắn chưa từng rung động với Nhiễm Tịch nhưng hắn sai rồi từ sâu trong tâm hắn, hắn muốn chiếm lấy Nhiễm Tịch giữ nàng bên cạnh, cảm giác muốn chiếm giữ Nhiễm Tịch càng mãnh liệt hiện trong ánh mắt hắn.
Lâm Nhu Nhi đắt ý, Nhiễm Tịch a Nhiễm Tịch, Hàn vương cuối cùng cũng sẽ là của tôi thôi, tôi sẽ bắt cô trả giá vì dám giành người đàn ông với tôi.
"Cô có ý tưởng gì sao?" Hoàng Quân Kỳ nói rất dễ hiểu ý là hỏi xem Lâm Nhu Nhi có mưu kế gì.
Ở một nơi khác Hàn Vương Phủ
Thư Phòng
Lãnh Hàn chán nản nhìn đống tấu chương trước mắt, hắn quả thật không muốn ngồi một chỗ nhìn ba cái đống này.
Nếu không phải Tịch Nhi bắt buộc hắn trở về phê duyệt tấu chương bằng không sẽ không cho hắn lại gần nàng, hắn đành miễn cưỡng quay về xem, kết quả hắn chẳng xem vô một chữ nào Nhất Sát bên cạnh bừng trà rót nước nhìn vẻ mặt chán nản của vương gia hắn cũng bó tay chịu trói chủ tử nhà hắn thay đổi hắn rất vui cũng rất sầu, vui vì chủ tử có thể cười nhiều hơn đặc biệt là chứng minh ngài thích phụ nữ khiến cho mọi người không ai dám nói ngài là đoạn tụ nữa và hắn cũng chẳng sợ chủ tủ sẽ để ý hắn haha, sầu là chủ tử nhà hắn yêu quá hóa lười không chịu làm việc cứ nhét cho bọn hắn, Nhất Sát còn đang suy nghĩ lung tung thì ngoài cửa có tiếng nói.
"Vào đi " Lãnh hàn lạnh lùng lên tiếng.
"chủ tử " Một người áo đen bước đến trước mặt hắn cung kính cuối đầu.
"Chuyện gì?"
Người áo đen cung kính kể sự việc trên đường cùng người kỳ hoàng tử gặp mặt Lâm Nhu Nhi và chuyện hợp tác của họ, người áo đen nói xong trong phòng trở nên lạnh lẽo sát khí từ người Lãnh Hàn tỏ ra.
Tốt! Thật tốt dám âm mưu hại hắn và Tịch Nhi chia rẽ sao, nằm mơ để ta xem các người làm được không? hừ.
Vị vương gia nào đó vừa nghĩ đến ái nhân nhanh chóng ra lệnh cho Tam Sát phê tấu chương cho hắn, còn hắn nhanh chóng phi thân đi tìm ái nhân của mình.Nhất Sát hóa đá đứng tại chỗ vương gia về ngồi chưa được bao lâu cứ thế đi luôn sao? Người áo đen nào đó cũng thẫn thờ lần đầu thấy chủ tử như vậy hắn có hơi giật mình, vậy hắn nên làm gì với hai người kia dời ánh mắt sang nhất Sát.
Nhất Sát khẽ ho nói: " Hiện giờ cứ theo dõi họ, có hành động kỳ lạ lập tức báo "
"Tuân Lệnh " người áo đen biến mất trước mặt Nhất Sát.
Trong phòng còn một mình Nhất Sát hắn khẽ thở dài lo nghĩ, sau này tương lai của mình đi về đâu đây trong lòng tràn đây ai oán, hắn muốn từ chức về quê cày ruộng có được không?
Tịch Uyển
Lãnh Hàn vừa đi không lâu đã quay lại Nhiễm Tịch đầy bất ngờ cảm thán, Hàn của nàng luôn làm việc nhanh như vậy sao thật đáng tin.
(Au: Sai lầm rồi chị ơi, anh chẳng đáng tin đâu.
Lãnh Hàn: Ngươi vừa nói gì?
Au: Ta bảo ngươi không đáng tin.
Lãnh Hàn: Có tin ta ra đốt nhà mi không.
Au: Xin tha mang "((((.)
Không lâu sau không biết ai đồn đại nói rằng: Hàn Vương là một người sợ vợ, bám vợ chẳng buông.Tuy hai người chưa kết hôn nhưng từ khi thánh chỉ ban ra Nhiễm Tịch đã được mọi người xem là Hàn Vương Phi danh chính ngôn thuận của Hàn vương, hành động cưng chiều của Hàn vương trong buổi tiệc đã nói lên tất cả.
Lãnh Hàn nghe thế nhưng lại làm ngơ ai cũng ngỡ sợ truyền tới tai hắn đầu bay cả nhà nhưng không, bọn họ sai lầm rồi vị vương gia nào đó còn rất vui vẻ nhận còn ban thưởng cho kẻ đã giúp hắn truyền tin...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT