Vãn Tình, nàng sao có thể cứ như vậy rời bỏ ta mà đi ?
Đúng vậy, nàng đem sinh mệnh này trao lại cho ta.
Nhưng chẳng lẽ nàng lại không biết,
Ta chỉ mong nàng sẽ lựa chọn đi cùng ta, thập chỉ tương khấu, đồng sinh cộng tử.
Nàng ra đi như vậy, chắc là đã cảm thấy mĩ mãn rồi chăng?
Ta tới nay cũng không rõ, nàng xả thân cứu ta, là do cảm thấy thương hại, hay vì ta là ‘trượng phu’ của nàng ?
Nàng đến tột cùng có yêu thương ta không, ta thực đã có ý nghĩ muốn đuổi theo nàng đến tận hoàng tuyền để hỏi câu đó.
Nàng ra đi rồi, trong thế giới còn lại này của ta, mỹ cảnh đã hóa điêu linh, mỹ mộng đã dần tiêu tán.
Đời đã thế, hỏi còn gì đáng giá để ta lưu luyến ?
Quên đi, ta theo nàng cùng đi vậy.
Nhìn cầu Nại Hà nơi xa, truyền thuyết nói, đi qua đầu cầu bên kia, liền lại có thể tái lập một phen thiên địa.
(Quỳnh: cái quái gì đây…ngôn tình hả..*chỉ chỉ*
Nguyệt: oài, mỹ nhân người ta đang tưởng nhớ cố nhân T_T)
~~~~~~~~~~~~
Cố Tích Triều cuốn người trong chăn, lẳng lặng suy nghĩ chuyện đã qua, trong những ngày hôn mê, tựa như đã từng tiến nhập thế giới bên kia. Tựa như chính mình tại nơi quỷ môn quan chần chừ, rốt cuộc quay đầu lại.
Khả nhưng làm thế nào lại quay trở về? Cố Tích Triều nhịn không được, cắn môi bứt rứt suy nghĩ.
Còn nhớ, đã muốn bước chân lên cầu, bỗng nhiên ven đường xuất hiện một tửu quán, chính là Kỳ Đình tửu quán!
Bản thân cũng không hiểu tại sao nó lại xuất hiện nơi này, thế nhưng cư nhiên liền thân bất do kỷ, tiêu sái bước vào.
Nếu nhất định phải nói, có một địa phương nào đó có thể làm cho y hoài niệm, sợ rằng chỉ có độc một nơi này. Tại nơi này, nếu không cùng người kia tương ngộ, không cùng hắn tác thành tri kỷ, thì sau này tái ngộ, chính mình hội sẽ không bỏ qua cho hắn…
Hoảng hốt nhìn, giữa tửu quán kia xuất hiện hai thân ảnh, nhất thanh nhất bạch, cộng ẩm đàm luận, cầm kiếm hợp minh, quả thực rất khoái hoạt.
Là chính mình tham luyến, chính mình hy vọng giờ khắc này vĩnh viễn không chấm dứt…
Là thời điểm phải ra đi. Thanh ảnh quay đầu dứt khoát, mà người còn lại thân thủ muốn ngăn cản:
“Cố huynh đệ, có muốn lưu lại!”
Cố Tích Triều nhớ rõ, ngay lúc đó chính mình vẫn dứt khoát bước đi, mọi sự liền tựa như cung tên đã lắp, tuyệt không thể quay đầu.
Không, ta không muốn tái như vậy thân bất do kỷ. Ta chính là muốn lưu lại.
Cố Tích Triều chợt kinh ngạc phát hiện, trong mộng kia, mình cư nhiên liền cứ như thế mà lưu lại.
Xem hắn tủm tỉm cùng mình nói nói cười cười, thật là hảo. Tuy rằng bụng có chút đói rồi, nhưng vẫn thực rất cao hứng a.
Sau đó, chính mình cứ như thế mà tỉnh lại. Quả thật, tỉnh dậy rồi, nhìn thấy đầu tiên cư nhiên vẫn chính là người kia. Thật sự là… tại sao đi đến nơi nào cũng đều có hắn !
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Trong khi Cố Tích Triều che đầu ôm mặt âm thầm cân nhắc tâm sự trong lòng, bên này Thích Thiếu Thương đã muốn nhanh quay trở lại.
“Tích Triều a, ta mua bánh bao về cho ngươi đây, còn mang cho ngươi một chén chúc tổ yến!”
Thích Thiếu Thương hưng trí bừng bừng bước vào phòng, tay bưng một bát chúc đặt xuống bàn.
“Ta không đói, không muốn ăn.”
Cố Tích Triều càng lui sâu vào trong ổ chăn, tâm sinh một trận hờn dỗi.
“Không ăn bánh bao cũng được.”
Thích đại đương gia tiêu sái cười thỏa mãn.
“Nhưng chúc này là thứ tốt nha, ngươi nhất định phải ăn!”
Nói xong đi đến kéo kéo chăn.
Cố Tích Triều hiện tại tâm tình rối loạn, cuốn chăn lại tả xoay hữu xoay.
“Ngươi có thấy phiền không a, không ăn chính là không ăn.”
Thích lâu chủ há có thể nào dễ dàng từ bỏ ý đồ ? Bắt đầu giở trò :
“Không được, mau ra đây ăn!”
Thân thủ vươn tay lôi Cố Tích Triều từ trong chăn ra.
Tiểu Cố nội tâm nói
[Ta ăn hay không có liên quan gì tới ngươi a. A, ngươi túm là túm cái gì, tay đang hướng đến đâu đấy a !]
Không rõ có phải do ám thị tâm lý hay không, mà cho dù cách một tầng chăn, Cố Tích Triều chính là vẫn cảm thấy Thích Thiếu Thương có chút động tay động chân…. Trên thực tế, quả thực là vậy, Thích lâu chủ đang hòan toàn chế trụ tay y, một tay kia bắt được một bên góc chăn, nghĩ muốn lôi nó ra :
“Tích Triều, mau ngồi dậy ăn chúc!”
Cố Tích triều rốt cuộc chịu không nổi, lập tức xốc chăn ngồi dậy, đem đẩy Thích Thiếu Thương ra:
“Ăn cái gì mà ăn, ngươi tái phiền phức nữa, ta đem ngươi ra ăn, ….”
(Quỳnh: í…í…í….=]]
Nguyệt: ko có khả năng đâu nàng =)))
Ngoại phòng chợt xuất hiện một trận cười huyên náo.
Nguyên lai, không biết tự khi nào, đám người Lục Phiến môn nhàm chán đã quay trở lại … đang đứng cả ngoài cửa xem náo nhiệt. Người đến đều một thân võ công cao cường, lại còn cố ý đi nhẹ nói khẽ. Mà Thích Thiếu Thương cùng Cố Tích triều trong phòng nháo sự đang thực cao hứng, làm thế nào cũng không phát hiện.
Cố Tích triều không khỏi đỏ mặt, muốn mở miệng mắng người. Khả nhưng cảm thấy có chút ngại ngùng, nên chỉ có thể xoay mặt đi, tái không thèm để ý đến bọn họ. Thích Thiếu Thương lại diện vô biểu tình, quay ra bình thản tiếp đón họ, sau lại vội hướng tiểu Cố tiếp tục uy chúc.
Cố Tích Triều vốn là định không thèm để ý đến hắn, hoặc ít ra cũng nên cho hắn hai cái tát tai. Bất quá chỉ sợ hắn lại xuất ra thêm cái thủ đoạn vô lại nào nữa, ngược lại càng làm cho đám người này có cớ chê cười. Vì thế liền vội đoạt lấy bát, vừa hờn dỗi vừa chính mình ăn.
Thích Thiếu Thương lúc này quay sang nói chuyện với Thiết Thủ, nhàn thoại sự vụ giang hồ gần đây, chẳng qua chỉ là hay liếc mắt sang bên kia một cái, nhìn người nọ vừa thở dốc, vươn tay quệt cái miệng nhỏ nhắn ăn từng muỗng từng muỗng, trong lòng bất giác dâng lên một cỗ ngứa ngáy khó nhịn, quả là hảo mỹ cảnh nha!
Cố Tích Triều tuy rằng đang cúi đầu ăn, đương nhiên cũng biết người kia đang cùng người khác đàm luận. Nhưng chính là loại cảm giác có lưỡng đạo tầm mắt cứ hướng người mình phiêu qua. Vừa nhấc đầu nhìn lên, quả nhiên bắt gặp ánh mắt của tên kia đang nhìn mình. Cố Tích Triều cũng không chút yếu thế trừng mắt nhìn lại.
[Nhìn cái gì a, tiểu tử nhà ngươi còn tái nhìn xem, đừng trách ta không khách khí! Như thế nào, còn nhìn? Ngươi hảo dũng cảm mà… Thích Thiếu Thương a Thích Thiếu Thương, ngươi quả thực là làm cho người ta không thể chịu đựng được …. Quả là chán ghét muốn chết đi…..]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT