“… Nhị ca, anh chắc chắn là mình không đi nhầm đường đấy chứ?” Lần thứ ba phải hất mái tóc dài bị gió thổi che khuất mặt ra, Bạch Ngọc Đường kéo cao cổ áo bịt kín mũi, đề phòng bị gió cát bay vào mồm, “Chẳng phải anh bảo xuống xe chỉ cần leo qua một ngọn núi là tới sao? Chúng ta đã leo mấy ngọn rồi? Có còn xa nữa không hả chời?”
Sau khi xuống xe, một nhóm năm người bắt đầu hành trình bôn ba đầy gian nan vất vả. Vùng núi Cam Túc địa hình gồ ghề, ô tô đi còn chẳng nhanh bằng người, hơn nữa nếu lọt trúng hố trũng còn phải phí công phí sức mà đẩy xe lên, cho nên năm người bèn trực tiếp lựa chọn cuốc bộ. Nhưng Hàn Chương dẫn đường lúc xuống xe cam đoan rằng chỉ cần vượt qua một quả núi là đến, vậy mà bọn họ đã vượt qua một ngọn núi rồi lội qua một con sông, rồi lại vượt qua một ngọn núi… vẫn chưa thấy đích đâu.
“Lão ngũ, kiên nhẫn chút, vượt qua ngọn núi này là tới, anh đảm bảo với chú đó!” Hàn Chương dẫn đường nhổ một ngụm cát ra, làu bàu chửi một câu mẹ kiếp xong quay đầu lại, “Lão ngũ, hay là chú không lết nổi nữa rồi? Để tam ca chú kéo chú một đoạn nhé?”
“Ai không lết nổi?!” Bạch Ngọc Đường hung hăng bắn một ánh mắt đao qua, xì một tiếng, cúi đầu nhìn cái áo khoác màu trắng đã bám một lớp đất vàng dày cui, tức thì mặt đen sì đi, “Không còn sức thì tới đó lấy cái gì mà đổ với chả đấu… Em nói chứ nhị ca, xem anh chọn thời tiết đi! Gió to hơn chút nữa là tứ ca có thể bay cả lên trời rồi!”
“Chỗ này một năm 365 ngày, có 300 ngày là thời tiết như này, chú không thích thì anh cũng chịu. Thời gian không chờ người.” Hàn Chương xốc chiếc balo trên vai, bước nhanh hơn, “Lải nhải dài dòng cũng vô dụng, mau đuổi theo nhanh lên, vào tới thôn rồi tắm rửa tử tế là được, bây giờ đừng có mà sợ bẩn!”
Nói thì nói thế, Bạch Ngọc Đường ngửa mặt lên trời nguýt một cái, thấy vẻ mặt của bốn ông anh đều ý như “Chuẩn rồi đó”, hít một hơi, không quản y phục trên người dính đất cát nữa, theo Hàn Chương tăng nhanh bước chân, đi về phía chân núi.
……
Nhìn quanh căn nhà nghỉ cũ nát xập xệ, và cả ông chủ nhà trên mặt viết rành rành một câu “Chỗ này của chúng tôi rất nghèo”, Bạch Ngọc Đường giật giật khóe miệng, quay đầu lại hỏi, “Nhị ca, chỗ này có còn cái nhà nghỉ nào khá hơn không?”
“Đừng nói tới nhà nghỉ tốt hơn, ở đây ngay cả cái nhà nghỉ khác cũng chẳng có đâu.” Hàn Chương cũng chán ghét, nhìn mặt bàn gỗ đen thùi lùi ngấm cả tầng dầu mỡ, “Chú có thể chọn đến mấy nhà dân thôn bình thường mà ngủ nhờ… Có điều ở đấy, chú phải chịu cảnh tối nhóm lửa mà sưởi giường, rồi hố xí tập thể một tháng cũng không dọn lấy một lần, lại còn không được tắm rửa, không được…”
“Dừng lại!” Bạch Ngọc Đường dứt khoát vung tay lên, hình dung ra cảnh tượng mà Hàn Chương vừa kể, rồi căm ghét nhìn quanh căn nhà nghỉ một chút, cuối cùng đành bất đắc dĩ mở miệng, “… Thế thì ở lại đây đi.”
“Nói sớm có phải tốt rồi không.” Tưởng Bình đứng một bên nửa ngày không mở miệng, híp cặp mắt hí lại cười trên sự đau khổ của người khác, quay đầu nhìn sang phía người chủ quán đã đứng đó rất lâu, “Ông chủ! Cho năm phòng!”
“…” Ông chủ nhà nghỉ im lặng một lúc lâu mới khổ sở lên tiếng, “Quý khách… Chỗ chúng tôi là nhà nghỉ nhỏ, đội khảo cổ đã đặt phòng trước đó rồi, cho nên…”
“Cho nên?” Bạch Ngọc Đường nhíu nhíu mày, ánh mắt nhìn ông chủ đầy uy hiếp, hỏi.
“Cho nên… chỗ chúng tôi, chỉ còn lại có hai phòng thôi…” Ông chủ nhà nghỉ run lên, như thể vẫn chưa đủ đả kích, lại bồi thêm câu nữa, “Với cả, chỗ chúng tôi chỉ toàn là phòng đơn.”
“… Ông nói cái gì?!!!”
Trầm lặng một hồi lâu, Bạch lão ngũ nổi giận lật bàn gầm lên một tiếng.
“… Tứ ca.” Cúi đầu chậm rãi lau tóc, Bạch Ngọc Đường im lặng một lát, xoay sang Tưởng Bình ngồi trên giường đối diện với mình mà nói, “Tối nay em tính đi thăm dò ngôi mộ kia. Anh kêu Tam ca lại đây ngủ đi, ba người bọn họ ở chung một chỗ thì chật chội quá.”
“Gấp thế sao?” Tưởng Bình hơi nheo mắt lại, nhưng cũng không hề phản đối mà chỉ thờ ơ mở miệng, “Tốt nhất chú vẫn nên chờ thêm mấy ngày nữa đi, đêm nay là nguyệt phá (*), tổ sư gia không có phù hộ. Nhỡ ở dưới đó chẳng may gặp phải chuyện gì, các anh đây cũng ngắn tay chẳng với tới trời, không giúp được gì cho chú đâu.”
(*) Nguyệt phá: Một trong những ngày cấm kỵ trong dân gian dân tộc Hán. Trên Hoàng lịch có cái gọi là “Nhật trị nguyệt phá”, là lấy “Kiến trừ thập nhị thần” chia một ngày ra làm kiến nhật, trừ nhật, mãn nhật, bình nhật, định nhật, chấp nhật, phá nhật, nguy nhật, thành nhật, thu nhật, khai nhật, bế nhật. Mười hai chủ thần nhật lần lượt tuần hoàn, lặp đi lặp lại. Phá nhật là ngày xấu nhất, phàm đụng vào ngày này tức là “Nhật trị nguyệt phá, không thích hợp làm đại sự.” Xem thêm
click.
“Em nói rồi chỉ là xuống thăm dò. Đào một cái động thôi mà, có cần đi vào mạc kim đâu.” Bạch Ngọc Đường cười phớt lờ, hiển nhiên là chẳng hề đem lời khuyến cáo của Tưởng Bình bỏ vào tai, ngừng một chút, ngẩng đầu nhìn gã trung niên nhỏ bé gầy gò phía đối diện, trong đôi mắt hoa đào là vẻ nghiêm nghị ác liệt, “Em có thể chờ, nhưng tứ ca anh nghĩ xem, nhỡ đâu trì hoãn lại hai ngày, đội khảo cổ không thể ra tay nhanh như vậy được, thế nhưng Triển Du Huy có xuất thân thế nào anh cũng rõ, rất có thể sẽ tự mình đổ đấu. Kéo dài thêm một ngày là thêm một phần nguy hiểm, đến lúc đó vào được rồi thì cũng chẳng còn cái gì đáng để lấy cả… Em thì không để ý tới quy củ, nhưng cũng không có muốn bị sư phụ phạt diện bích (*).”
(*) Diện bích: Quay mặt nhìn tường. Bồ-đề Ðạt-ma ngồi thiền đối diện tường chín năm tại chùa Thiếu Lâm. Vì vậy mà danh từ diện bích trở thành đồng nghĩa với toạ thiền.
“Thôi bỏ đi, tùy chú.” Từ lúc mở miệng là đã biết đối phương sẽ không chịu nghe lời mình, Tưởng Bình cũng không phí nước bọt thêm nữa, chỉ bất đắc dĩ lắc đầu một cái, cuối cùng bỏ thêm một câu, “Có điều, vạn sự cẩn thận, mau chóng trở về.”
“Em biết rồi.” Cười đáp một tiếng, người thanh niên xoay người lại vuốt vuốt mái tóc dài đã khô được một nửa, bật máy sấy lên, “Tứ ca, anh giúp em đến chỗ nhị ca tiện tay lấy mấy món đồ nhá?”
Tưởng Bình gật đầu, đứng dậy đi qua phòng bên cạnh. Bạch Ngọc Đường một tay cầm máy sấy yên lặng sấy khô tóc, khuôn mặt lúc nào cũng hứng khởi se lại, càng tăng thêm vẻ nghiêm túc, không biết đang suy nghĩ gì.
Một lúc sau, vuốt mái tóc đã khô hoàn toàn rồi, người thanh niên tắt máy sấy tiện tay bỏ qua một bên, túm tóc buộc gọn lại thành đuôi ngựa, cúi đầu cầm lấy balo của mình, bắt đầu thu thập đồ dùng để ra ngoài.
……
Cuối cùng kiểm tra cẩn thận lại trang bị trên người, Bạch Ngọc Đường tròng chiếc áo gió màu trắng dùng để che chắn đồng thời tránh rét lên người, gật đầu với Tưởng Bình đứng ở cửa, “Tứ ca, em đi đây. Nếu như trời sáng mà vẫn chưa thấy em về, các anh cũng đừng gấp, cứ chờ thêm một lát. Đừng nóng vội mà hấp tấp chạy vào đó, tình hình thế nào còn chưa rõ, rất bất lợi.”
“Biết rồi.” Tưởng Bình cũng gật đầu đồng ý nhanh gọn lẹ. Nhìn bóng lưng đối phương đeo balo lên rồi nhanh chóng rời đi, cuối cùng không nhịn được với theo một câu, “Lão ngũ —— Đi nhanh về nhanh!”
“Rõ!” Bạch Ngọc Đường đã đi xa cũng không quay đầu lại, phất phất tay lớn tiếng đáp lại, liền vội vã hướng về phía lúc trước đã định.