- Diệp Chân, có gan đừng chạy, ta vị trí thứ mười ba trên Thiên Bảng, muốn khiêu chiến ngươi xếp thứ mười trên Thiên Bảng!

Giống như sợ Diệp Chân tránh đi, Tào La càng chạy càng nhanh, đến cuối cùng, vậy mà phi hành cách mặt đất ba thước, đây chính là tiêu chí vừa mới bước vào Dẫn Linh cảnh.

Chạy?

Nói giỡn!

Thua người không thua trận!

Dù đầu rơi máu chảy, Diệp Chân cũng tuyệt đối không chạy!

Nếu ở bên ngoài tông môn đụng phải cường địch tu vi vừa mới bước vào Dẫn Linh cảnh như Tào La, Diệp Chân không nói hai lời, có bao xa chạy bao xa.

Nhưng mà trong tông môn, quy củ của tông môn còn ở đó, Diệp Chân ở vị trí thứ mười trên Thiên Bảng, trốn, đây chẳng phải giống như Hồng Báo sao?

Trước đại điện tông môn, là địa phương hot nhất của Tề Vân Tông trừ đài đấu võ, người đến người đi, đệ tử ngoại môn nội môn vô số.

Tào La gây ra động tĩnh, lập tức làm cho ánh mắt của tất cả mọi người tập trung ở trên người Diệp Chân,

- Chạy, lúc nào Diệp Chân ta chạy chứ? Ngươi là cứu binh Chu Chí An mời tới? Đánh thì đánh, Diệp Chân ta theo ngươi lên đài đấu võ một lần!

Diệp Chân quyết định chắc chắn, tiếng hô như sấm, trực tiếp bay ra ngoài.

Coi như hắn không cách nào chiến thắng Tào La, nhưng mà dựa vào Truy Tinh Bộ, cũng sẽ không thua quá thảm!

- Được!

Đệ tử vây xem, lập tức hoan hô Diệp Chân.

Lòng người rất kỳ quái, mặc dù mọi người đều biết Diệp Chân xếp thứ tự cao trên Thiên Bảng, nhưng thực lực chỉ có Chân Nguyên tứ trọng, mà Tào La đã bước vào Dẫn Linh cảnh, trong tiềm thức, Diệp Chân yếu, Tào La mạnh!

- Tốt, coi như có dũng khí!

Tào La bay vút ở trên không, nhìn Diệp Chân giơ ngón tay cái lên.

- Đi, lên đài đấu võ!

Hưu!

Thanh âm kình phong phá không, vang lên ở trên bầu trời.

- Diệp Chân, cuối cùng tìm được ngươi rồi. Nhanh, ta có việc gấp tìm ngươi giúp một tay!

Một thân ảnh đột nhiên từ trên trời giáng xuống, không cho Diệp Chân phân trần, một phát bắt được cổ tay của Diệp Chân, mang theo hắn phóng lên trời.

Thấy một màn như vậy, Tào La vừa mới vọt tới phụ cận, lập tức nóng nảy rống to.

- Diệp Chân, ngươi – đồ chuột nhắt nhát gan này, chạy cái gì, không phải nói...

Ba!

Trong tầng trời thấp, một đạo thải lăng đột nhiên bắn ra, nhanh như tia chớp quất lên miệng Tào La, phía trên ẩn chứa Linh lực, trực tiếp đánh Tào La lăn lộn ra hơn trăm thước.

- Dẫn Linh cảnh, vậy mà tới khiêu chiến đệ tử tu vi mới Chân Nguyên tứ trọng, vô sỉ!

Một tiếng quát vang lên, thải lăng nhanh như tia chớp thu hồi. Không trung lóe lên thải quang, trong nháy mắt liền biến mất vô tung vô ảnh.

- Thải Y Tiên Tử, vừa rồi xuất thủ là Thải Y Tiên Tử!

Trước đại điện tông môn, có đệ tử nội môn hưng phấn hét rầm lên.

- Vừa rồi đánh ta là Thải Y Tiên Tử?

Tào La phun ra một ngụm máu mang theo răng vỡ, gương mặt buồn bực.

Trong thời gian ngắn, mấy trăm đệ tử trước đại điện tông môn, tất cả ánh mắt đồng loạt nhìn chằm chằm về phía Tào La, trên mặt đều biểu đạt một ý tứ... Tào La ngươi quá vô sỉ!

Về phần tại sao?

Thải Y Tiên Tử nói!

Thải Y Tiên Tử là tình nhân trong mộng của hơn phân nửa đệ tử Tề Vân Tông đó!

Bị mấy trăm ánh mắt đặc thù nhìn chằm chằm, gương mặt của Tào La giống như khóc, nhỏ giọng biện giải.

- Ta mới xếp thứ mười ba Thiên Bảng, ta chỉ là khiêu chiến vị trí thứ mười trên Thiên Bảng thôi mà...

Chu Chí An vừa chạy đến, trong nháy mắt ngây người, tại sao có thể như vậy?

Trên bầu trời, Diệp Chân chỉ cảm thấy một bàn tay mềm mại nắm lấy mình, mùi thơm dịu chui vào xoang mũi.

Diệp Chân nhớ rất rõ ràng, đây là mùi thơm đặc hữu trên người Thải Y Tiên Tử.

Nhưng Diệp Chân nhíu mày, Thải Y Tiên Tử vội như vậy, đến cùng xảy ra chuyện gì?

- Thải Y Tiên Tử, ngươi tìm ta vội như vậy, có chuyện gì sao?

- Tố nhi, không thấy Tố nhi!

Lúc này, Thải Y Tiên Tử liền mang Diệp Chân tới Tiên Nữ Phong của nàng.

Hoa Ly?

- Tố nhi làm sao?

- Sau khi được ngươi trị liệu, Tố nhi rất an ổn, khôi phục bình thường, ta cũng không còn quản thúc nó, bình thường tùy ý nó chạy khắp nơi. Nhưng ba ngày trước, sau khi nó ra cửa, liền không trở về nữa. Bình thường lúc nó ra cửa, trước khi chạng vạng tối nhất định sẽ trở về.

Thải Y lo lắng nói.

- Có phải lạc đường? Hay đi ra ngoài bị dã thú ăn thịt không?

Diệp Chân cau mày nói.

- Tuyệt đối không có khả năng!

- Tố nhi ngày ngày được Linh lực của ta tẩm bổ, đã có một tia linh tính, tuyệt đối sẽ không lạc đường! Về phần bị ăn, càng không có khả năng, trên người Tố nhi có Linh lực của ta bảo vệ, một khi bị công kích, ta tuyệt đối sẽ có cảm ứng.

Thải Y Tiên Tử nói.

Diệp Chân nghe xong liền đỏ mắt, đãi ngộ của tiểu sủng vật Hoa Ly thật con mẹ nó cao.

- Như vậy thì... vậy địa phương lần trước nó đi, ngươi đi tìm chưa?

- Không có, ta tận lực đi tìm cũng không thấy! Bằng không, ta cũng không vội vã đi tìm ngươi như thế, Diệp Chân, ngươi có biện pháp nào không?

Thải Y Tiên Tử gấp gáp hỏi.

Việc này, Diệp Chân thật đúng là không có nắm chắc, lần trước Hoa Ly phát xuân là chín tháng trước, còn chưa tới thời điểm phát xuân lần sau kia mà, ai biết đã xảy ra chuyện gì.

Diệp Chân chậm rãi lắc đầu.

- Vậy làm sao bây giờ, ba ngày, Tố nhi đã rời nhà ba ngày.

Nhìn thấy một đại cao thủ như Thải Y Tiên Tử thiếu chút nữa bởi vì Hoa Ly mà khóc, Diệp Chân hơi có chút im lặng. Lúc này, Diệp Chân cũng chỉ có thể ngựa chết chữa thành ngựa sống thôi.

- Hai là... ngươi dẫn ta đi địa phương lần trước tìm, ta thử xem?

Vèo!

Trong nháy mắt, thân hình của Diệp Chân lần nữa phóng lên trời, không bao lâu, liền rơi xuống rừng cây ở bên ngoài cấm địa tông môn.

Sau khi hạ xuống, Diệp Chân chắp tay đi chậm, tập trung tư tưởng suy nghĩ lắng nghe.

Theo Diệp Chân tụ công, nhĩ lực tăng lên, một khi tập trung tư tưởng suy nghĩ, âm thanh trùng thú trong phạm vi vài dặm phảng phất như thủy triều vọt vào lỗ tai Diệp Chân.

Cố nén mấy ngàn loại âm thanh như muốn nổ tung trong đầu, Diệp Chân cẩn thận phân biệt.

Không bao lâu, ánh mắt Diệp Chân sáng ngời.

- Đi theo ta!

Chui vào rừng cây, Diệp Chân dạo chơi đi về phía trước, quẹo trái lách phải, không bao lâu, Diệp Chân đã tìm được một ụ cây.

Nhìn thấy có người đến, mẫu Hoa Ly ở trong ụ cây nhảy dựng lên, gầm nhẹ, trong ụ cây có ba con ấu ly mập mạp trắng trẻo, cũng kêu ríu rít.

- Nơi này ta cũng đã tới hai lần, Tố nhi không ở chỗ này.

Thải Y Tiên Tử nói.

- Đợi lát nữa sẽ biết!

Diệp Chân nhìn Thải Y Tiên Tử làm thủ thế im lặng, gương mặt thần bí, Thải Y Tiên Tử lại càng không hiểu.

Nhìn thấy Hoa Ly vẫn dựng đuôi đe dọa, Diệp Chân nhíu mày.

- Lui về sau một chút, chớ dọa nó.

Đang khi nói chuyện, tay của Diệp Chân tùy ý đưa qua, nắm tay nhỏ mềm mại của Thải Y Tiên Tử, nhẹ mang kéo ra sau.

Diệp Chân hết sức chăm chú, lại không có phát hiện, thời điểm hắn nắm tay Thải Y Tiên Tử, thân thể mềm mại của Thải Y Tiên Tử cứng đờ, ngay cả thần sắc cũng trở nên không được tự nhiên.

Rất thuận theo, Thải Y Tiên Tử bị Diệp Chân kéo lui về phía sau sáu bảy bước, mẫu Hoa Ly ở trong ụ cây mới chậm rãi buông lỏng.

Mẫu Hoa Ly buông lỏng, nhưng Thải Y Tiên Tử lại càng ngày càng khẩn trương.

Trước kia nắm tay Diệp Chân, đó là nàng cực kỳ cường thế nắm. Nhưng bây giờ, tay bị Diệp Chân nắm, một loại cảm giác khác thường xâm nhập trong lòng nàng.

Khuôn mặt từ từ đỏ lên, trong lòng bàn tay lạnh buốt, cũng bắt đầu chảy ra mồ hôi.

- Sao vậy, ngươi rất nóng?

Diệp Chân rất kinh ngạc.

Meo ô!

Lúc này, một tiếng kêu hưng phấn từ đằng xa truyền đến, Tố nhi tìm thức ăn trở về, thân ảnh nhanh như tia chớp bắn về phía ụ cây.

- Tố nhi!

Thải Y Tiên Tử kinh hỉ kêu một tiếng, định nhào tới.

- Chờ một chút, không nên động!

Diệp Chân lần nữa giữ chặt Thải Y Tiên Tử, lúc này là kéo cả cánh tay. Cho đến giờ phút này, Diệp Chân mới phát hiện, trong tay hắn, chính là nắm tay nhỏ của Thải Y Tiên Tử.

Vừa chú ý, tư vị kia lập tức không giống với lúc trước.

- Diệp Chân, đây là có chuyện gì?

Diệp Chân cười.

- Ngươi còn không nhìn ra được sao? Sau chuyện lần trước, mẫu Hoa Ly kia mang thai. Tố nhi của ngươi làm cha, vừa rồi nó ra ngoài, là đi kiếm thức ăn cho cả nhà!

Trong ụ cây, mẫu Hoa Ly đang đút thức ăn cho con.

- Ây... làm sao ngươi biết được? Nơi này ta đến mấy lần, nhưng không phát hiện?

Thải Y Tiên Tử kinh ngạc.

- Bí mật!

Trong mắt Diệp Chân chợt lóe lên giảo hoạt.

- Hừ!

Đùa bỡn chút tiểu tính tình xong, Thải Y Tiên Tử rất yêu thích ba tiểu Hoa Ly kia, có Tố nhi điều hòa, rất nhanh, mẫu Hoa Ly đã không e ngại Diệp Chân cùng Thải Y Tiên Tử nữa.

Hai người vừa chơi, là hơn nửa ngày, mãi đến trời tối, Thải Y Tiên Tử cũng không nguyện ý rời đi.

- Thải Y Tiên Tử, đã trễ như vậy, có phải nên trở về hay không.

Diệp Chân thúc giục.

- Không thể đi! Nơi này đã là Tề Vân sơn mạch, có Yêu thú Nhân giai thậm chí Địa giai qua lại, Tố nhi còn có ba tiểu Bảo Bảo của nó, lưu ở nơi này, quá nguy hiểm, quá không an toàn rồi!

- A, vậy làm sao bây giờ?

Diệp Chân trợn tròn mắt.

- Diệp Chân, ngươi giúp ta một chút, giúp ta nghĩ biện pháp mang chúng nó về!

Rất tự nhiên, Thải Y Tiên Tử bắt lấy cánh tay của Diệp Chân, đong đưa cầu khẩn.

- Cái này, thật không có biện pháp!

Diệp Chân cũng bất đắc dĩ.

- Đúng rồi, ngươi trực tiếp mang bọn chúng đi không phải được sao?

- Sẽ làm bọn nó sợ, ngươi xem mẫu Hoa Ly kia, gương mặt rất khẩn trương!

Nghe vậy, Diệp Chân vung tay.

- Vậy chỉ có một biện pháp, ngươi trước nghĩ pháp nói ý đồ của mình cho Tố nhi, sau đó lại để Tố nhi thuyết phục bọn chúng, là được rồi!

- Như vậy đi, để ta thử xem.

Sau đó, Diệp Chân liền nhìn thấy Thải Y Tiên Tử tìm cách câu thông với Tố nhi. Mặc dù Tố nhi có linh tính, nhưng còn không có đạt tới cấp độ thông linh, Diệp Chân rõ ràng, sự tình này rất khó câu thông.

- Ngươi chậm rãi câu thông, ta đi qua bên cạnh hít thở không khí!

- Cẩn thận một chút, ban đêm Yêu thú qua lại rất nhiều!

Diệp Chân chạy ra xa một ít, sung sướng hít thở, đang muốn trở về, đột nhiên Diệp Chân lặng người, đây không phải cấm địa tông môn sao?

Vừa rồi dạo chơi du tẩu, Diệp Chân lại đi tới cấm địa tông môn.

Nhớ tới lần trước ở chỗ này nghe được thanh âm kỳ quái, Diệp Chân kiềm nén không được tò mò, bước chân dừng lại, lập tức tập trung tư tưởng lắng nghe.

Trong thời gian ngắn, hàng trăm hàng ngàn loại âm thanh trùng thú truyền vào tai Diệp Chân, Diệp Chân từ từ điều chỉnh Chân Nguyên, điều chỉnh nhĩ lực, từ phương hướng cấm địa tông môn, trên trăm loại âm thanh trùng thú, rõ ràng truyền vào tai Diệp Chân.

- Cố gắng, vật kia đã sắp ra...

- Ta... Ta ngửi được hương vị Linh lực....

- Nếu thật có Linh lực... Ta... Chúng ta có thể tiến giai đi đúng không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play