- Ta tuyên bố, lần này hai tông thi đấu, đài chủ sau cùng là Tề Vân Tông Diệp Chân!
Theo Thất trường lão của Tề Vân Tông tuyên bố, đệ tử ngoại môn nội môn của Tề Vân Tông hoan hô như sấm động, bộ dáng kia, còn cao hứng hơn cả Diệp Chân lấy được đài chủ.
Trên khán đài, các cao tầng Tề Vân Tông vui vẻ ra mặt, ánh mắt nhìn về phía Diệp Chân đẫm máu ở trên đài đã không giống lúc trước, đều đang tính toán, Diệp Chân sắp trở thành đệ tử nội môn, bọn họ có phải nên làm chút gì đó hay không?
Vừa rồi Ly Thạch trưởng lão bởi vì bị Quách Kỳ Kinh lấy cớ nói sai mà trừng trị một trận, lúc này gương mặt cực kỳ uể oải.
Mặc dù hắn rất muốn nói Diệp Chân không có tư cách lên đài luận võ, cũng không nói ra miệng được.
Kẻ thất bại, không có quyền lợi kia!
Ly Thạch lo lắng hơn chính là, qua chiến dịch này, ảnh hưởng với Ly Thủy Tông như thế nào.
Trận chiến này, top mười ngoại môn của Ly Thủy Tông toàn quân bị diệt, có trời mới biết truyền vào trong giang hồ sẽ bị nói thành cái bộ dáng gì, gây chuyện không tốt, sẽ tạo thành đả kích trí mệnh đối với danh vọng của Ly Thủy Tông.
- Tam đệ, luận võ đã chấm dứt, mau theo ta đi phát ban thưởng thôi!
Trên đài, Đại hoàng tử Chu Huyễn đứng dậy nói.
- Ân!
Tam hoàng tử Chu Hỗn đứng dậy, sắc mặt rất khó coi.
Nguyên bản, hắn vốn nghĩ lần này Ly Thủy Tông sẽ đại thắng, mượn Ly Thủy Tông đại thắng, đến chèn ép Tề Vân Tông, cũng có thể mở rộng lực ảnh hưởng của hắn ở trong đế quốc, vì tương lai súc tích lực lượng.
Nhưng không nghĩ tới, thua thảm hại.
Đây hết thảy, đều bởi vì Diệp Chân!
Tam hoàng tử Chu Hỗn cũng coi như tâm trí kiên định, trong nháy mắt vẻ phiền muộn trên mặt liền tan biến, cùng Đại hoàng tử Chu Huyễn song song đi lên đài đấu võ, trong con ngươi có tinh quang bắn ra bốn phía nhìn Diệp Chân.
Ở trên đài đấu võ, thời điểm Đại hoàng tử Chu Huyễn đưa Yêu Linh Đề Nguyên Đan và Tam hoàng tử Chu Hỗn trao Bảo khí hạ phẩm Thiên Tinh Kiếm, Diệp Chân mới cảm nhận được kinh hỉ to lớn.
Xoát!
Có chút thôi động Chân Nguyên, một đạo kiếm quang mang theo hàn khí từ trong Thiên Tinh Kiếm bắn ra, trong nháy mắt liền xuyên thấu đài đấu võ làm bằng đá!
- Kiếm tốt!
Diệp Chân tán thán nói.
Thực lực, đây là thực lực mang tới chỗ tốt.
Thông thường đệ tử của Tề Vân Tông, phấn đấu vài chục năm, cũng không nhất định có thể có được hai thứ trân quý này, nhưng Diệp Chân, lại nhẹ nhõm lấy được tới tay.
Nhất là thời điểm Diệp Chân tiếp Bảo khí hạ phẩm Thiên Tinh Kiếm, cơ hồ tất cả đệ tử nội môn đều đỏ mắt không thôi, kể cả đệ nhất thiên tài của nội môn Trường Tôn Nhiên cũng lộ ra một tia ao ước.
Nguyên nhân rất đơn giản, Bảo khí hạ phẩm quá trân quý, chỉ cần nắm kiếm trong tay, thực lực sẽ tăng lên một cấp bậc.
- Diệp Chân, cố gắng tu luyện, bản vương coi trọng ngươi!
Đại hoàng tử Chu Huyễn có chút thân mật vỗ vai của Diệp Chân.
Diệp Chân mỉm cười gật đầu.
Nói thật, nếu đổi lại trước kia, Diệp Chân nhìn thấy hai vị hoàng tử, sợ là sẽ khẩn trương, hưng phấn đến toàn thân run rẩy.
Nhưng mà hiện tại, lòng của Diệp Chân lại yên tĩnh như nước.
Hoàng tử mà thôi, có cái gì phải khẩn trương.
Đây là thực lực, tầm mắt tăng lên mang tới biến hóa.
- Diệp Chân, trong phủ bản vương còn thiếu một đại giáo đầu võ đạo, có nguyện ý nhận chức hay không?
Tam hoàng tử Chu Hỗn đột nhiên nói.
Không đợi Diệp Chân trả lời, Tam hoàng tử Chu Hỗn lại nói:
- Đương nhiên, không cần ngươi phải ngày đêm ở trong phủ của bản vương, hàng năm ở trong phủ của bản vương chỉ điểm hai ba ngày là được, còn có thể nhận được tài nguyên tu luyện vượt quá tưởng tượng của ngươi. Hơn nữa, nếu ngươi nguyện ý, bản vương tùy thời có thể đề cử cho binh bộ, để ngươi thống lĩnh một quân, vinh hoa phú quý dễ như trở bàn tay!
Mời chào!
Đây là trắng trợn mời chào!
Sắc mặt của Đại hoàng tử Chu Huyễn trở nên khó coi, tướng ăn của lão tam này, cũng quá khó coi đi?
Thấy thiên tài có tiềm lực, liền muốn thu vào dưới trướng của mình.
Cùng thời khắc đó, ánh mắt của Đại hoàng tử Chu Huyễn lại có chút khẩn trương nhìn về phía Diệp Chân.
Mười bảy tuổi, tu vi có thể đạt tới Chân Nguyên tam trọng, ngày sau rất có khả năng đột phá đến Dẫn Linh cảnh, như vậy, Diệp Chân có khả năng rất lớn trở thành đệ tử chân truyền của Tề Vân Tông.
Lực ảnh hưởng của một đệ tử chân truyền, tuyệt đối là khó có thể lường được.
Nếu Diệp Chân đi theo Tam hoàng tử Chu Hỗn, thế lực của hắn chẳng phải là…?
Thế nhưng mà, có một số việc, là do thiên định.
Cái gọi là vào trước làm chủ, thời điểm Tam hoàng tử Chu Hỗn ngồi ở bên Ly Thủy Tông, liền sớm quyết định hết thảy.
Dù Tam hoàng tử Chu Hỗn cho ra điều kiện hậu đãi tới cực điểm, nhưng như trước không cách nào đả động Diệp Chân.
- Thật có lỗi, tu luyện làm trọng, ta không muốn bởi vì ngoại sự mà quấy nhiễu tu luyện!
Diệp Chân nói.
Sắc mặt của Tam hoàng tử Chu Hỗn đột nhiên biến đổi, trầm giọng nói:
- Diệp Chân, ngươi không suy nghĩ kỹ một chút sao? Bản vương...
- Không cần!
Tam hoàng tử Chu Hỗn còn chưa nói hết, Diệp Chân đã cắt ngang, để Tam hoàng tử Chu Hỗn cứng ở đó, trên mặt hiện ra vẻ lúng túng!
- Hừ! Diệp Chân, ngươi đừng hối hận!
Hừ lạnh một tiếng, âm thanh của Tam hoàng tử Chu Hỗn u ám nói.
Lúc này đây, Diệp Chân lại không thèm trả lời, trực tiếp quay người rời đi.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, Diệp Chân đã sớm rõ ràng, cái gì hoàng tử vương tử, cũng không bằng thực lực cường đại. Chỉ cần Diệp Chân kiên trì tu luyện, thời điểm nắm đấm đủ cứng, cho dù là hoàng tử thấy Diệp Chân, cũng phải quỳ lạy!
Trên khán đài, Ly Thạch trưởng lão còn muốn giãy dụa lần cuối!
- Quách chưởng môn, hai tông thi đấu, Diệp Chân này lại tàn sát tất cả đệ tử ngoại môn của Ly Thủy Tông chúng ta, chuyện này, ngươi nhất định phải cho chúng ta một câu trả lời thỏa đáng!
Ly Thạch trưởng lão cả giận nói.
- Ly Thạch trưởng lão, ta nhớ lúc trước ngươi từng nói, các đệ tử vì giải thưởng lớn mà hưng phấn không thôi, nhất thời thu tay không kịp là rất bình thường, bây giờ, chuyện này cũng rất bình thường mà thôi!
Đại trưởng lão Lộ Trường Xuyên rốt cuộc tìm được cơ hội giải hận.
Ly Thạch trưởng lão ngẩn người.
- Cái này không giống chứ. Mười tên đệ tử ngoại môn, đều bị Diệp Chân giết, đây là mưu sát...
- Có cái gì không giống? Diệp Chân một người khiêu chiến các ngươi, không hạ ngoan thủ, chẳng lẽ còn chờ bị các ngươi bổ sao? Tài nghệ không bằng người, đáng đời! Còn chít chít méo mó!
Đại trưởng lão Lộ Trường Xuyên nói, làm Ly Thạch trưởng lão đỏ bừng cả mặt, rốt cuộc nói không nên lời.
- Có ai không, phái vài đệ tử, thu thập thi thể của đệ tử Ly Thủy Tông lại, để đám người Ly Thạch mang đi, miễn cho có người nói Tề Vân Tông chúng ta vô nhân đạo.
Đại trưởng lão Lộ Trường Xuyên nói.
Theo Diệp Chân thắng lợi, hai tông thi đấu kết thúc, Quách Kỳ Kinh tùy ý khích lệ đệ tử ngoại môn nội môn vài câu, định giải tán mọi người.
Ngay lúc này, ở trên đài đấu võ, Diệp Chân dính đầy máu tươi đột nhiên tiến lên trước vài bước, chắp tay nói:
- Thưa chưởng môn, đệ tử có một chuyện không rõ, muốn thỉnh giáo chưởng môn!
Đám đệ tử ngoại môn nội môn vốn muốn tán đi đều ngẩn người, hơi nghi hoặc một chút, Diệp Chân muốn làm gì?
- Có chuyện gì?
Quách Kỳ Kinh đối với Diệp Chân vừa ngăn cơn sóng dữ, cũng rất có hảo cảm.
- Thưa chưởng môn, đệ tử bởi vì chuyện Mông gia, bỏ lỡ tông môn thi đấu mỗi năm một lần, cũng bỏ lỡ cơ hội tấn cấp làm đệ tử nội môn, đệ tử muốn...
Nghe xong một nửa, Quách Kỳ Kinh nhíu mày.
- Diệp Chân, ý của ngươi bản tọa rõ ràng, đệ tử nội môn đúng không? Ngươi lập đại công cho tông môn, sau khi bản tọa và chư vị trưởng lão thương nghị, có thể đặc biệt tấn thăng người làm đệ tử nội môn...
Vừa nói, trên mặt Quách Kỳ Kinh có chút không vui, chuyện này, Diệp Chân ngươi gấp cái gì? Ngươi lập công lao lớn như vậy, tông môn còn có thể bạc đãi ngươi?
Còn cần ở trước mặt mọi người hỏi thăm chưởng môn như hắn sao?
Nghe được Quách Kỳ Kinh nói, Diệp Chân vội vàng vung tay.
- Thưa chưởng môn, đệ tử không phải ý này!
- Vậy ngươi có ý gì?
Quách Kỳ Kinh lại nhíu mày.
- Thưa chưởng môn, đệ tử nhớ rõ, ngoại trừ thi đấu hàng năm, đệ tử ngoại môn còn có hai phương pháp khác, tấn cấp làm đệ tử nội môn.
Diệp Chân nói.
Quách Kỳ Kinh nở nụ cười.
- Đúng vậy, xông qua Ngư Long Cửu Biến đệ tứ biến, hoặc đánh bại một đệ tử nội môn tùy ý, thân phận có thể tấn chức, ngươi lựa chọn phương pháp nào?
- Khiêu chiến đệ tử nội môn!
Diệp Chân không chút do dự đáp.
Lời vừa nói ra, Nhạc Thừa Tổ ở trong đám đệ tử nội môn, sắc mặt đại biến.
- Ngươi muốn khiêu chiến ai?
- Hắn! Ta muốn khiêu chiến đệ tử nội môn Nhạc Thừa Tổ!
Ở trên đài đấu võ, Diệp Chân chỉ Nhạc Thừa Tổ ở phía xa.
Diệp Chân vừa nói ra, dưới đài lập tức ồn ào.
Trên đài, trong tám vị trưởng lão của Tề Vân Tông, ngoại trừ Ngũ trưởng lão Hồng Bán Giang, sắc mặt của những người khác đều trở nên cổ quái!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT