Vèo!

Một tia linh quang lóe lên màu sắc rực rỡ, từ trong tay áo của Thải Y Tiên Tử bay ra, ngăn cản Phiền Sở Ngọc đang muốn xuất kích.

- Thải Y, ngươi có ý gì?

Bị Thải Y Tiên Tử ngăn cản, Phiền Sở Ngọc vừa sợ vừa giận, Thải Y lại bởi vì đệ tử ngoại môn như Diệp Chân ra tay với hắn?

- Phiền sư huynh, chuyện này, Diệp Chân không sai, ngươi đừng có quản.

Phiền Sở Ngọc nhướng mày, càng thêm ghen ghét không thôi, nhưng bị Thải Y ngăn cản, hắn chỉ có thể đứng nhìn.

Nhưng mà, địa phương Diệp Chân đang hành hung Nhạc Thừa Tổ, lại là cửa ra vào đại điện nghị sự của Tề Vân Tông, vừa động thủ, liền kinh động đến rất nhiều cao tầng của Tề Vân Tông ở trong đại điện nghị sự.

Dưới kinh ngạc, Chưởng môn Tề Vân Tông Quách Kỳ Kinh mang theo tám vị trưởng lão đi ra đại điện nghị sự, chỉ thấy Nhạc Thừa Tổ là đệ tử nội môn, lại bị một đệ tử ngoại môn như Diệp Chân giết đến chân tay luống cuống, Ngũ trưởng lão Hồng Bán Giang thiếu chút nữa tức điên.

- Khốn kiếp, làm cái gì đó, mau dừng tay cho ta!

Hồng trưởng lão khó chịu gầm lên, bởi vì Nhạc Thừa Tổ là đệ tử của hắn.

Nếu đệ tử ngoại môn trở thành đệ tử nội môn, có thể chính thức bái sư Tề Vân Tông, đương nhiên, đây là một lựa chọn hai bên, người ta cũng phải nhìn trúng ngươi mới được.

Hồng trưởng lão gầm lên một tiếng, để Nhạc Thừa Tổ vốn rất sợ sư tôn bị dọa kêu lên, để tình thế của hắn vốn tràn ngập nguy hiểm liền lộ ra sơ hở.

Diệp Chân áp sát tiến tới, dùng khuỷu tay công kích, trực tiếp đánh tan Xích Ngọc Nguyên Cương của Nhạc Thừa Tổ, phảng phất như rắn trườn lao lên, xoát xoát xoát, trong nháy mắt điểm ra ba mươi sáu chỉ Tiệt Mạch Phong Nguyên.

Thân hình lảo đảo của Nhạc Thừa Tổ đột nhiên cứng đờ, trong mắt Diệp Chân bộc phát ra sát khí, tay cắt về phía cổ họng của Nhạc Thừa Tổ.

Hồng trưởng lão ở cách đó không xa con ngươi co rụt lại, lập tức rống giận.

- Nghiệp chướng, dám hành hung ở chỗ này, muốn chết!

Hắn gầm lên, một đạo linh quang như dải lụa đánh về phía Diệp Chân.

Thải Y Tiên Tử khẩn trương.

- Diệp Chân, cẩn thận!

Thải lăng ở trong tay cũng như dải lụa bắn ra, bay về phía Diệp Chân, Phiền Sở Ngọc ở một bên lại cười gằn nói:

- Thải Y, ngươi làm cái gì vậy? Sao có thể ra tay với trưởng lão?

Đang khi nói chuyện, Phiền Sở Ngọc hơi phát lực, cản trở Thải Y Tiên Tử một chút, hắn vừa ngăn, liền để thải lăng của Thải Y Tiên Tử chậm một tia, Thải Y Tiên Tử lập tức nhìn Phiền Sở Ngọc giận dữ quát:

- Ngươi làm cái gì?

Hồng trưởng lão là trưởng lão trong Tề Vân Tông, tu vi thâm bất khả trắc, nếu Diệp Chân trúng một chưởng, tuyệt đối là thịt nát xương tan.

Trong chốc lát, lông tơ sau lưng Diệp Chân dựng đứng, loại cảm giác này, còn kinh khủng hơn lúc đối mặt Ngân Tuyến Ma Điêu Vương, cơ hồ là bản năng, Diệp Chân đổi cắt thành bắt, khẽ nắm đầu vai của Nhạc Thừa Tổ, cả người nhanh như tia chớp trốn đến sau lưng đối phương.

- Họ Hồng, ngươi già mà không biết xấu hổ, một trưởng lão tông môn, vậy mà đánh lén đệ tử ngoại môn, ngươi còn biết xấu hổ hay không!

Nương theo âm thanh lạnh lẽo mà trào phúng, một thanh Hàn Băng kiếm nhanh như tia chớp từ trên trời giáng xuống, phát sau mà đến trước, va chạm với đạo linh quang mà Hồng trưởng lão oanh ra.

Ầm!

Hai cỗ lực lượng đối oanh, tuôn ra từng làn sóng xung kích, làn tràn bốn phía, Diệp Chân làm mục tiêu, nên cách sóng xung kích gần nhất.

Có điều, thời điểm hai đạo lực lượng va chạm, Diệp Chân đã thành công tự cứu mình... trốn đến sau lưng Nhạc Thừa Tổ, lấy Nhạc Thừa Tổ làm tấm khiên thịt.

Ba ba ba!

Dư ba trùng kích liên miên bất tuyệt, tầng tầng lớp lớp đánh vào ngực Nhạc Thừa Tổ, mỗi một làn sóng xung kích, đều để Nhạc Thừa Tổ phun ra một ngụm máu tươi, mỗi lần phun một ngụm máu tươi, thần sắc của hắn lại uể oải hơn một chút.

Sau khi sóng xung kích tán đi, Nhạc Thừa Tổ đã giống như quả cà bị sương đánh, trước ngực tràn đầy máu tươi, còn Diệp Chân lấy Nhạc Thừa Tổ làm khiên thịt, lại hoàn hảo không chút tổn hại, bình chân như vại đứng ở sau lưng hắn.

Một màn này, làm Hồng trưởng lão tức giận đến muốn phun máu, đệ tử của mình, lại bị người coi là tấm khiên thịt, cũng may Liêu Phi Bạch cản lại một kích kia của hắn, bằng không, đệ tử của hắn sẽ bị hắn tự tay đánh chết.

Đến lúc đó, mặt mũi của hắn sẽ không còn chút nào nữa.

Cơ hồ là cùng thời khắc đó, một lực chấn động nhỏ đến không thể thấy, rút vào trong tay Quách Kỳ Kinh.

- Họ Hồng, ngươi già mà không kính, lão gia hỏa không biết xấu hổ, vậy mà động thủ với một đệ tử ngoại môn. Ngươi cử động lần nữa thử xem, tin lão nương lập tức chọc ngươi ra mấy cái lỗ thủng hay không!

Liêu Phi Bạch từ trên trời giáng xuống, khí thế hung hăng, chỉ vào cái mũi của Hồng trưởng lão thoá mạ, mắng đến khuôn mặt hắn đỏ bừng, toàn thân run rẩy.

- Liêu La Sát, ngươi đừng vội khinh người quá đáng, là hắn muốn giết...

- Ta là khi dễ ngươi, thì sao, ngươi có mặt mũi đi khi dễ một đệ tử ngoại môn, lão nương liền dám đến khi dễ ngươi, không phục, đến, hai ta luyện tập một chút!

Một trận thóa mạ không nói lý, mắng đến Hồng trưởng lão trợn trắng mắt muốn ngất. Hết cách rồi, cũng là hắn mất thể diện, thấy đệ tử bị người đánh không còn hình dáng, thì có ý bao che khuyết điểm, tâm tư nổi lên hung ác.

Cũng phải, có chưởng môn ở chỗ này, Diệp Chân có thể giết được Nhạc Thừa Tổ mới lạ.

- Được rồi, Phi Bạch, cãi nhau như thế còn thể thống gì nữa!

Thấy bầu không khí nóng nảy, Quách Kỳ Kinh lên tiếng ngăn lại.

Để Diệp Chân kinh ngạc là, tựa hồ Liêu Phi Bạch ngay cả chưởng môn cũng không nể mặt, đối mặt Quách Kỳ Kinh chất vấn, không thèm để ý.

- Bà mẹ nó, ta tìm được giáo tập này, đến cùng có thân phận gì? Một giáo tập bị giáng chức, dám khiêu chiến trưởng lão tông môn, vậy mà có thể mắng một vị trưởng lão tông môn ngậm miệng không dám nói, cuối cùng còn phải nuốt cả răng và máu vào bụng? Hơn nữa còn mặc xác chưởng môn?

Nhìn thấy một màn này, Diệp Chân kinh ngạc đến tột đỉnh, càng thêm hiếu kỳ thân phận của Liêu Phi Bạch.

- Chưởng môn, Diệp Chân này vốn ở bên ngoài phạm phải sát nghiệt ngập trời, còn giết hại mẫu thân của Mông Xuyên, trêu ra đại họa cho tông môn, bây giờ lại hành hung người khác ở trước đại điện nghị sự, thật là tội không thể...

- Họ Hồng, mắt ngươi mù sao, nữ nhi của Mông Xuyên Mông Tiểu Nguyệt ở ngay sau lưng ngươi, ngươi hỏi nàng một chút, Mông lão phu nhân là ai giết?

Liêu Phi Bạch lạnh lùng quát một câu, làm mặt mũi của Hồng trưởng lão đỏ bừng lần nữa.

- Không phải Diệp Chân ca ca, thời điểm nãi nãi chết, Diệp Chân ca ca đang mang theo ta chạy trốn!

Mông Tiểu Nguyệt cực kỳ khẳng định nói.

Hồng trưởng lão ngẩn ngơ, sau đó lại có chút chưa từ bỏ ý định nói:

- Không nói việc này nữa, chỉ nói Diệp Chân ở trước đại điện nghị sự, ở trước mặt mọi người hành hung muốn giết đồ đệ của ta, cái này mọi người đều thấy, đồng môn tương tàn, ở trong tông môn là tội lớn!

- Tội lớn, tội lớn, theo lão nương thấy, Diệp Chân muốn giết đồ đệ của ngươi, như vậy là đồ đệ của ngươi đáng chết, đáng bị giết!

Nghe vậy, rất nhiều trưởng lão ở đây bó tay, quá bá đạo a, Diệp Chân giết ai, người đó đáng chết? Ngay cả mặt mũi của Quách Kỳ Kinh cũng co quắp.

Theo chưởng môn ra lệnh một tiếng, các trưởng lão tông môn, Diệp Chân, Mông Tiểu Nguyệt, Liêu Phi Bạch còn có Nhạc Thừa Tổ suýt nữa bị giết, đều bị gọi vào đại điện nghị sự.

Bên ngoài đại điện nghị sự, nhìn thấy Diệp Chân đi vào, Thải Y Tiên Tử mệt mỏi một đêm xoay người rời đi, Phiền Sở Ngọc ở một bên đang chờ cơ hội vội đuổi theo nói:

- Thải Y, ngươi nghe ta giải thích, vừa rồi ta là vì tốt cho ngươi, chúng ta thân là đệ tử, sao có thể ra tay với trưởng lão...

Đáng tiếc, Thải Y Tiên Tử ngay cả nửa câu giải thích của Phiền Sở Ngọc cũng không muốn nghe, thân ảnh lòe lòe, lập tức phóng lên trời, lưu cho Phiền Sở Ngọc một bóng lưng xa không thể chạm...

Ngoài cửa đại điện nghị sự, chỉ còn Phiền Sở Ngọc căm hận nghiến răng nghiến lợi.

...

Ở trong đại điện nghị sự, đám người Quách Kỳ Kinh cũng không vội hỏi vấn đề giữa Diệp Chân và Nhạc Thừa Tổ, trước hỏi cặn kẽ sự tình của Diệp Chân và Mông Tiểu Nguyệt.

Đối với chuyện này, Diệp Chân tự nhiên là biết gì nói nấy, không dám giấu diếm.

Duy nhất che giấu, là quá trình Diệp Chân trọng thương Sở Quân và xử lý Kim Thái, chỉ lấp liếm cho qua, những việc này, Diệp Chân cũng đã dặn Mông Tiểu Nguyệt lí do thoái thác.

Hơn nữa, đối với quá trình Diệp Chân và Mông Tiểu Nguyệt chạy trối chết, cao tầng Tề Vân Tông cũng không có hứng thú quá lớn.

Hứng thú lớn nhất của bọn hắn, như trước vẫn là tập trung ở trên người Mông Tiểu Nguyệt.

- Diệp Chân, nói như vậy, Ly Thủy Tông đối đãi Mông gia như thế, còn bố trí trọng binh, là bởi vì sau khi Mông Xuyên bỏ mình, một đạo linh quang bay về quận thành Âm Sơn?

Bọn hắn hoài nghi, Mông Tiểu Nguyệt kế thừa một ít lực lượng thần bí của Mông Xuyên?

Quách Kỳ Kinh hỏi.

- Không sai!

Diệp Chân nhẹ gật đầu.

- Đệ tử nội môn của Ly Thủy Tông, Đô Úy Vương Vận Bảo của quận phủ Âm Sơn, đã từng ở ngay trước mặt ta, tự mình ép hỏi Mông lão phu nhân vấn đề này. Hơn nữa cũng ép hỏi Mông lão phu nhân, Mông Tiểu Nguyệt vô số lần, điểm này, các ngươi có thể hỏi Mông Tiểu Nguyệt.

- Diệp Chân, thời điểm Mông lão phu nhân giao Mông Tiểu Nguyệt cho ngươi, có giải thích cho ngươi cái gì không?

Ngũ trưởng lão Hồng Bán Giang lúc trước còn muốn hạ sát thủ với Diệp Chân, nhìn Diệp Chân hỏi.

Lời vừa nói ra, ánh mắt của mọi người đều tụ ở trên người Diệp Chân.

Ở dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của rất nhiều trưởng lão, Diệp Chân khẳng định lắc đầu.

- Không có, Mông lão phu nhân chỉ nói, cho cốt nhục của Mông Xuyên Mông đại hiệp một con đường sống!

Điểm này, Diệp Chân không có nói thật, cũng không dám nói thật.

Diệp Chân không dám tưởng tượng, nếu hắn nói, đưa tới một số người trong Tề Vân Tông tham lam mà nói, như vậy Mông Tiểu Nguyệt chẳng phải là mới ra miệng sói, lại vào miệng cọp?

Sau khi cao tầng của Tề Vân Tông phân biệt hỏi thăm Diệp Chân cùng Mông Tiểu Nguyệt hơn nửa canh giờ, cuối cùng cũng coi như kết thúc.

Nghe xong Diệp Chân cùng Mông Tiểu Nguyệt kể rõ, Liêu Phi Bạch nổi giận, xoay người rời đi.

- Đám hỗn đản Ly Thủy Tông kia, ngay cả cô nhi quả lão cũng khi dễ, thực không phải người, ta liền đi đánh sơn môn của bọn hắn, để Tiểu Nguyệt hả giận!

- Phi Bạch, quay lại!

Quách Kỳ Kinh hô mấy tiếng, mới gọi được Liêu Phi Bạch đang nổi giận quay lại.

- Phi Bạch, chuyện này không phải chuyện đùa, chúng ta báo triều đình trước, chờ triều đình công luận. Chờ sau khi triều đình đã có công luận, lại nói cũng không muộn.

Dừng một chút, Quách Kỳ Kinh lại nói với Diệp Chân:

- Diệp Chân, chuyện này ngươi làm rất đúng, có công với tông môn, sau khi ta cùng với chư vị trưởng lão thương nghị, sẽ luận công ban thưởng.

Nói tới chỗ này, khuôn mặt của Quách Kỳ Kinh lại trầm xuống.

- Có điều, công là công, tội là tội, đồng môn tương tàn, chính là tối kỵ của Tề Vân Tông ta, Diệp Chân, ngươi và Nhạc Thừa Tổ đến cùng có ân oán gì, vì sao hôm nay ở trước đại điện nghị sự ra tay ác độc, ý muốn giết hại đồng môn?

Quách Kỳ Kinh quát hỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play