- Họ Hồng, ngươi cảm thấy Liêu Phi Bạch ta là người dễ khi dễ đúng không? Việc hôm nay, ngươi phải cho ta một câu trả lời thỏa đáng!

Trong tiếng quát nổi giận, một đạo Hàn Băng kiếm to lớn, ầm ầm đánh tới Ngũ trưởng lão Hồng Bán Giang ở Định Quang Phong.

Một đạo kiếm quang cực kỳ hốt hoảng từ trên Định Quang Phong bay ra, đón lấy Hàn Băng kiếm của Liêu Phi Bạch.

- Liêu La Sát, ngươi nổi điên làm gì!

Hồng Bán Giang hét lên.

- Ai khi dễ người của ngươi?

- Còn nói không có?

- Chu Chí An và Tào La là đồ đệ của ngươi đúng không? Cho mượn Bảo khí hạ phẩm Tam Nguyên Kiếm có phải đại đồ đệ Phiền Sở Ngọc của ngươi không?

Liêu Phi Bạch nổi giận quát lên, kiếm quang càng nhanh.

- Liêu La Sát, mắt ngươi mù sao? Diệp Chân kia có bị gì không, ngươi xem đồ đệ của ta, một người nội thương, một người trọng thương, thiếu chút nữa liền xong đời!

Trên bầu trời, kiếm đến kiếm đi, làm các đệ tử xem ngây người, nhất là đệ tử ngoại môn, trực tiếp sợ đến run rẩy.

- Trời ạ, Liêu Phi Bạch lợi hại như vậy?

- Cũng may Diệp Chân thắng, bằng không, hôm nay không chỉ san bằng Định Quang Phong ngươi mười trượng, mà là trực tiếp san bằng!

Đang khi nói chuyện, lại có một đạo kiếm quang giống như sấm sét từ Đông Lai Phong bay ra, tốc độ cực nhanh, né qua Hồng Bán Giang chặn đường, trực tiếp đánh vào Định Quang Phong.

Ầm!

Tiếng nổ đất rung núi chuyển vang vọng toàn bộ Tề Vân Tông, phương hướng Định Quang Phong, dâng lên tro bụi đầy trời.

- A, dược điền của ta, Liêu La Sát, ta liều mạng với ngươi!

- Hừ, vậy đến đây, lửa giận của lão nương còn chưa tiêu đâu, vừa vặn cho ngươi mấy lỗ thủng.

Thân hình của Hồng Bán Giang mới vừa từ Định Quang Phong bay ra lập tức ngẩn ngơ, sau đó nhìn về phía chủ phong Tề Thiên Phong rống giận.

- Chưởng môn, Liêu Phi Bạch làm xằng làm bậy như thế, ngươi có quản hay không?

Không đợi chưởng môn trả lời, âm thanh của Liêu Phi Bạch lại vang lên.

- Định Quang Phong nhất mạch ngươi, ngoại trừ cáo trạng cùng khi dễ nhỏ yếu, thì không có bản sự gì khác sao?

Giữa không trung, mặt mũi của Ngũ trưởng lão Hồng Bán Giang lập tức đỏ thẫm.

- Phi Bạch, không nên gây chuyện, chớ buộc ta dùng tông pháp!

Nghe Quách Kỳ Kinh nói như vậy, Liêu Phi Bạch đang bay múa ở trên trời mới lui về, khuôn mặt của Hồng Bán Giang trở nên cực kỳ khó coi.

May mà lúc này, Quách Kỳ Kinh trấn an hắn.

- Hồng trưởng lão, ngươi tổn thất dược thảo gì, thì tới Tề Thiên Phong của ta bổ sung.

Lúc này mặt mũi của Hồng Bán Giang mới dễ nhìn một ít.

Thời điểm bụi mù tan hết, rất nhiều đệ tử lập tức im lặng, Định Quang Phong vốn cao vút trong mây, chính là điểm cao thứ hai của Tề Vân Tông, bị đánh tan mười trượng.

Đỉnh chóp thường thường, không có bất luận hư hao gì, nhưng độ cao, lại bị ẩn vào giữa quần sơn, không còn có định quang kỳ tú như trước kia.

Một màn này, để rất nhiều đệ tử, nhất là đệ tử ngoại môn nhìn mà si ngốc.

Hóa ra giáo tập Liêu Phi Bạch của bọn hắn khủng bố như thế, hóa ra Diệp Chân là người của Liêu Phi Bạch.

Ở trên đài đấu võ, Diệp Chân cũng có chút buồn bực.

Liêu Phi Bạch nói giống như có chút nghĩa khác thì phải.

Người của nàng và đồ đệ của nàng, là có chút khác biệt đó.

Buồn bực thì buồn bực, nhưng Diệp Chân còn rất vui vẻ, dù sao, bây giờ ta cũng có hậu trường, cái hậu trường này, còn dám khiêu chiến trưởng lão tông môn Liêu... La Sát!

Bị Liêu Phi Bạch làm thành như vậy, danh tiếng của Diệp Chân cơ hồ bị đoạt đi hơn phân nửa.

Có điều, mặc dù như vậy, ở trong tất cả đệ tử ngoại môn nội môn, hôm nay đều ý thức được một sự kiện.

Diệp Chân ở Top 10 của Thiên Bảng, là danh phù kỳ thực.

Vài đệ tử nội môn, trước đây đều có một ít tâm tư khác, đều nghĩ có nên tìm thời gian khiêu chiến Diệp Chân hay không. Coi Diệp Chân là đá kê chân, trực tiếp giết vào Top 10 Thiên Bảng.

Bây giờ, những tâm tư này, toàn bộ vô tung vô ảnh.

Nói giỡn, Tào La xếp thứ mười ba trên Thiên Bảng cũng bị Diệp Chân một kiếm đánh bại, bọn hắn, chỉ sợ là một kiếm bị miểu sát kia kìa.

Cũng rõ ràng một chuyện khác... Diệp Chân, tuyệt đối không thể coi là người bình thường!

Yêu nghiệt!

Gia hỏa Diệp Chân này, tuyệt đối là yêu nghiệt!

Thu Tam Nguyên Kiếm lại, Diệp Chân sải bước đi đến trước mặt Kim Nguyên Bảo.

- Lão Kim, hôm nay kiếm bộn phải không?

Diệp Chân nói, đánh thức vô số người trong mộng.

Để rất nhiều đệ tử vừa rồi còn ở vào trong khiếp sợ, mới giật mình tỉnh giấc, mình lại thua rồi!

Có người, thậm chí thua sạch tài sản.

- Trời ơi, hơn nửa năm vất vả làm nhiệm vụ tông môn, để dành được tài sản cứ như vậy thua sạch sao?

Thạch Thiên Giáp kinh hô một tiếng, thất hồn lạc phách ngồi ở trên mặt đất.

- Đã nói rồi, ngươi không hiểu!

Phùng Hạo Nhiên lắc đầu, phấn khởi đi tới chỗ Kim Nguyên Bảo thu lợi nhuận, gương mặt vui vẻ, hôm nay những lợi nhuận này, đủ để hắn khổ tu ba tháng.

- Ha ha ha, lão Diệp, quá kích thích, quá kích thích, ngươi biết ta kiếm bao nhiêu không? Bốn mươi vạn, là bốn mươi vạn lạng bạc.

Kim Nguyên Bảo lôi kéo Diệp Chân cười ha hả.

Diệp Chân chỉ chỉ vòng tay trữ vật của Phiền Sở Ngọc.

- Sao không tính cái này?

- Cái này cùng tài phú trong đó, là của ngươi!

Kim Nguyên Bảo đưa vòng tay trữ vật cho Diệp Chân.

- Đây chính là ngươi thắng được, sao ta có thể lấy.

Diệp Chân cười cự tuyệt Kim Nguyên Bảo, lại lung lay Tam Nguyên Kiếm trong tay.

- Hôm nay đánh cuộc thắng được, đều là của ngươi. Nếu không phải sợ Tam Nguyên Kiếm này mang cho ngươi tai họa, ta cũng sẽ không cầm Bảo khí hạ phẩm Tam Nguyên Kiếm này!

Kim Nguyên Bảo khẽ giật mình, trong nháy mắt ngây người.

- Lão Diệp, chuyện này không được, ngươi liều mạng tranh tới, những thứ này, nên là thu hoạch của ngươi mới phải.

- Thu hoạch?

- Lão Kim, hôm nay ngươi có thể theo ta điên cuồng, chính là thu hoạch lớn nhất rồi!

Kim Nguyên Bảo đang xua tay, trong nháy mắt ngưng kết ở đó, vẫn không nhúc nhích.

- Xong chưa, xong rồi thì chúng ta trở về Tiên Nữ Phong.

Đột nhiên, Thải Y Tiên Tử đi tới bên cạnh Diệp Chân nói một câu, tròng mắt của Kim Nguyên Bảo thiếu chút nữa rơi ra.

Kỳ thật Diệp Chân cũng có chút kinh ngạc, mới vừa rồi Diệp Chân còn đang nghĩ, hôm nay đã rời Tiên Nữ Phong, liền phải ngoan ngoãn về tiểu viện của mình tu luyện.

Nói thật, Tiên Nữ Phong là chỗ tốt đó.

Sơn thanh thủy tú, linh khí dày đặc không nói, còn có thể dùng Ninh Thần Dịch, lúc tu luyện có Thải Y chỉ điểm, có đôi khi, một câu chỉ điểm có thể để Diệp Chân đột nhiên tăng mạnh, còn có mỹ nữ làm bạn nữa chứ.

Thời gian này, cho làm thần tiên cũng không đổi.

Diệp Chân vốn nghĩ, hôm nay đi ra, liền không cách nào trở về, không nghĩ tới Thải Y lại còn muốn hắn về Tiên Nữ Phong.

Thấy Diệp Chân không nói lời nào, Thải Y Tiên Tử cho rằng Diệp Chân đồng ý, rất tự nhiên nắm tay của Diệp Chân, thân hình khẽ động liền bay lên trời, bay thẳng về Tiên Nữ Phong.

- Lão Diệp, ngươi con mẹ nó thật bản lãnh đó, âm thầm, liền làm được chuyện lớn như vậy!

Tròng mắt của Kim Nguyên Bảo sắp trừng ra ngoài hô to, cảm thán nữ thần trong mộng của các đệ tử, lại bị Diệp Chân gặm mất.

- Hả? Diệp Chân làm được chuyện lớn gì?

Thải Y Tiên Tử không rõ ràng cho lắm, vẻ mặt nghi hoặc. Cuối cùng nhìn Kim Nguyên Bảo nói:

- Kim Nguyên Bảo, ngươi là người tốt, có rảnh đến Tiên Nữ Phong làm khách!

- Ta là người tốt?

Kim Nguyên Bảo ngây ra một lúc, sau đó cười lên ha hả.

- Lão Kim, nhanh xài hết tiền đi, miễn cho có người nhớ thương!

Trên không trung, Diệp Chân bàn giao một tiếng.

- Được, hôm nay ta liền đổi hết thành điểm cống hiến, lại đổi thành đan dược, ăn hết nửa năm đan dược lại ra ngoài.

Một khoảnh khắc này, cũng là thời điểm Thải Y Tiên Tử chủ động đưa tay nắm lấy tay của Diệp Chân, trái tim của các đệ tử Tề Vân Tông, răng rắc răng rắc không biết nát bao nhiêu.

Có điều, kinh hãi nhất, không ai qua được chân truyền Phiền Sở Ngọc ở Linh Kiếm Phong

Nhìn thấy Thải Y Tiên Tử chủ động đưa tay nắm lấy tay của Diệp Chân, ánh mắt của Phiền Sở Ngọc đỏ bừng. Song quyền nắm chặt, gân xanh toác ra, dùng sức run rẩy lên.

Nếu như ánh mắt có thể giết người, chỉ sợ Diệp Chân đã bị Phiền Sở Ngọc xử lý trăm ngàn lần.

Một màn này, tương tự còn có Ngũ trưởng lão Hồng Bán Giang lơ lửng ở giữa không trung thấy được.

Nhìn thấy cảnh này, thần sắc của Hồng Bán Giang trở nên vô cùng nghiêm túc, sau khi thận trọng cân nhắc một lúc, đã có quyết định.

- Xem ra, phải cải biến kế hoạch.

Cơ hồ là đồng thời, Phiền Sở Ngọc bị móng tay của mình đâm vào lòng bàn tay, máu tươi giàn giụa cũng hạ quyết tâm, thân hình phóng lên trời, thẳng đến Định Quang Phong.

Vừa nhìn thấy sư tôn Hồng Bán Giang, Phiền Sở Ngọc liền nói:

- Sư tôn, cải biến kế hoạch đi! Chỉ cần Diệp Chân còn, ta liền không có bất kỳ cơ hội nào!

Ngây ra một lúc, Hồng Bán Giang đột nhiên cười lên ha hả.

- Được, được!

- Sở Ngọc, ngươi không hổ là đệ tử mà vi sư chọn trúng, sát phạt quả đoán, tuyệt không dây dưa dài dòng! Vi sư còn tưởng rằng, muốn cải biến kế hoạch, phải phí chút công phu khuyên ngươi thay đổi chủ ý.

- Sư tôn, ngươi nói nên làm như thế nào?

Gương mặt của Phiền Sở Ngọc hung lệ.

- Không vội, ta và ngươi, lại từ từ thương nghị một phen rồi hãy nói!

Ngũ trưởng lão Hồng Bán Giang nói.

Không bao lâu, Diệp Chân cùng Thải Y Tiên Tử liền trở về Tiên Nữ Phong, rất tự nhiên, hai người liền cùng một chỗ chăm sóc ba tiểu Hoa Ly, mười ngày nay, phảng phất như thành một loại ăn ý.

Đang lúc thu thập, một đạo kiếm quang rơi vào Tiên Nữ Phong.

Kiếm quang rơi xuống đất, vẻ mặt của Liêu Phi Bạch khó chịu đi qua, vừa đi vừa mắng,

- Tốt ngươi quá Diệp Chân, uổng ta còn đang suy nghĩ những ngày này ngươi đi nơi nào, hóa ra mười ngày qua, lặng lẽ chạy tới Tiên Nữ Phong ở chung với Thải Y.

- Ở chung?

Miệng của Diệp Chân bị Liêu Phi Bạch nói làm cả kinh đến có thể nhét vào một quả táo.

- Thải Y, ngươi nói đi, chúng ta có còn là tỷ muội tốt không! Diệp Chân ở chung với ngươi trên Tiên Nữ Phong nhiều ngày như vậy, ngươi lại không cho ta biết một tiếng.

Càng làm cho Diệp Chân kinh ngạc, là phản ứng của Thải Y Tiên Tử.

Đối mặt Liêu Phi Bạch giễu cợt, Thải Y Tiên Tử lại nghiêm trang trả lời:

- Mười ngày qua, Diệp Chân xác thực ở Tiên Nữ Phong, chúng ta xác thực ở chung mười ngày. Liêu tỷ tỷ, không phải không muốn nói cho ngươi biết, không phải ngươi chiếu cố Tiểu Nguyệt sao, ngay cả ta cũng không để ý.

Lời này, để tròng mắt của Diệp Chân sắp rớt xuống, có điều, hắn cũng coi như nghe rõ.

Thải Y căn bản không hiểu “ở chung” là ý gì.

Chủ yếu là Thải Y ít giao thiệp nhân thế, tư tưởng thuần khiết giống như nàng nhìn thị phi phải trái vậy.

Lúc đầu Liêu Phi Bạch rất muốn trêu chọc Thải Y, cũng bị Thải Y trả lời đánh bại, thoáng cái liền không còn tâm tư trêu chọc.

- Ta không phải đang bận rộn sao!

- Phải rồi, Liêu tỷ tỷ, lại tới lấy Ninh Thần Dịch có phải không? Có điều, ngươi phải chờ mấy thời gian, mấy ngày nay điều chế Ninh Thần Dịch, toàn bộ để Diệp Chân dùng rồi!

Thải Y Tiên Tử có chút vô tâm nói.

Lần này, đến phiên Liêu Phi Bạch chấn kinh!

- Ngươi vậy mà... Vậy mà cho hắn uống Ninh Thần Dịch, Diệp Chân cho ngươi chỗ tốt gì?

- Ân, ta hiểu được, trách không được hôm nay tiểu tử ngươi có thể bổ ra kiếm cương dài bảy tám trượng, hóa ra là dùng Ninh Thần Dịch, thần niệm tăng cường.

Liêu Phi Bạch nói.

- Ây... Xem như thế đi!

Sau khi trò chuyện vài câu, thần sắc của Liêu Phi Bạch đột nhiên nghiêm túc nói.

-  Diệp Chân, qua đây một chút, ta có một việc cần thương lượng với ngươi.

- Thương lượng với ta, chuyện gì?

Diệp Chân hơi kinh ngạc.

- Sự tình của Mông Tiểu Nguyệt không thể kéo dài nữa, lại kéo dài e là sẽ không che lấp nổi nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play