Chúc Thanh Thần tuyệt đối không thể nghĩ đến, Tiết Định không chỉ có thù tất báo, mà còn không thương hương tiếc ngọc chút nào.
Về vấn đề chia phòng, cô cứ tưởng rằng anh sẽ cực kỳ hào phóng nhường phòng ngủ cho mình, nào biết được anh lại "nhường" cho cô ghế sofa.
"Trong tủ treo quần áo ở phòng ngủ có một bộ chăn mới, cả gối sạch nữa, tôi không tiện đi lại, cô tự mình đi lấy đi." Anh vỗ vỗ ghế sofa, "Ghế sofa của tôi rất êm ái."
Chúc Thanh Thần: "..."
"Anh để tôi ngủ trên ghế sofa?"
"Có vấn đề gì sao?"
"Tôi cho rằng, dù anh bị thương cần nằm giường hơn thật, nhưng cũng nên có chút phong thái chủ nhà, giả vờ nhường phòng ngủ cho tôi chứ..."
Tiết Định nở nụ cười, "Vậy à? Nếu tôi giả vờ nhường phòng ngủ cho cô, cô sẽ vui vẻ đồng ý đúng không?"
"Đương nhiên là không. Dù sao thì tôi là con người lịch sự, biết khiêm nhường."
Cô khiêu khích, ám chỉ anh không biết khiêm nhường.
"Tôi tốn nước bọt thế làm gì? Dù sao thì có khách sáo hay không, phòng ngủ cũng là của tôi thôi." Người đàn ông nhún vai, bình tĩnh ngồi tựa vào ghế sofa, hoàn toàn không để ám hiệu của cô vào mắt.
"..."
Chúc Thanh Thần chỉ có thể thừa nhận, anh nói rất có lý.
Cuối cùng cái mà để cô khuất phục, là bánh sủi cảo Tiết Định tự làm trong tủ lạnh.
Tiết Định bây giờ là người tàn tật, cô lại không giỏi nấu ăn, Chúc Thanh Thần liền lấy điện thoại ra chuẩn bị lên mạng tra xem có cửa hàng nào giao đồ ăn không.
Tiết Định đưa hướng cằm về phía tủ lạnh, "Ngăn trên cùng ở tủ dưới có bánh sủi cảo, cô đặt ấm nước, đun sôi là được."
Cái từ trọng điểm "đun sôi" này.
Giọng điệu này.
Thật là làm người khác thấy phiền mà!
Chúc Thanh Thần ngồi không nhúc nhích, kết quả bởi vì quá đói, dẫn đến bụng bắt đầu kêu ọc ọc hai tiếng.
Trong phòng lập tức rơi vào trạng thái lúng túng.
Tiết Định tiếp tục yên lặng nhìn cô.
Cô vẫn im lặng nhìn về phía tủ lạnh.
...
Cuối cùng đành thỏa hiệp để đổi lấy một bữa bánh sủi cảo nhân thịt nóng hổi.
Bánh sủi cảo kia là do Tiết Định gói trước đó mấy ngày.
Nhỏ nhắn tinh xảo, da mỏng, nhân nhiều.
Chúc Thanh Thần tiêu diệt hết, mới ngẩng đầu hỏi, câu đầu tiên là: "Anh có thể làm mì vằn thắn không?"
Tiết Định ngồi ở phía đối diện của bàn trà, nhìn khóe miệng cô còn dính nước canh, rút giấy đưa cho cô, "Cũng không phải việc gì khó khăn."
Cái loại ngữ khí đương nhiên này, thành công khiến cho một người vụng về như Chúc Thanh Thần ngậm miệng lại. Cô không muốn thừa nhận chỉ số thông minh của bản thân không đủ để có thể thành công nắm giữ kĩ năng xuống bếp này...
Nhưng mà Tiết Định biết nấu ăn...
Cô thỏa mãn ngồi tựa trên ghế sofa, nhìn bát đĩa sạch trơn, cơm nước no nê, thành công quên sạch sự không thoải mái giữa hai người.
*
Đêm đó, Tiết Định ngủ trong phòng ngủ, Chúc Thanh Thần nằm trên ghế sofa.
Qua cánh cửa gỗ không cách âm, cô đột nhiên hỏi Tiết Định, "Hôm đó nhờ anh mặc cả hộ, tại sao anh không giúp tôi?"
Tiết Định ngừng một chút mới đáp, câu trả lời không liên quan: "Hai mẹ con đó là cô nhi quả phụ, sống ở phía dưới cao nguyên Golan. Mấy năm trước bố đứa trẻ giẫm phải mìn, chết luôn tại chỗ rồi."
Chúc Thanh Thần ngừng lại, không lên tiếng.
"Cao nguyên Golan vẫn là yếu địa quân sự của Israel, mỗi trận chiến đều không thể thiếu nó. Hiện tại ở bãi mìn đó còn vùi mấy ngàn địa lôi, lâu lâu lại xảy ra việc có cư dân địa phương giẫm phải mìn." Anh giải thích một chút, mới trả lời câu hỏi của cô, "Nguồn nước ở Israel khá hiếm, vốn dĩ giá nước uống đã đắt rồi, huống chi là ở cao nguyên Golan? Cô tới đây nghỉ phép, có thể đi taxi, số tiền đó đối với chủ quán lại là một nguồn sống. Cho nên tôi cho rằng không cần phải giúp cô mặc cả."
Người trên ghế sofa hơi động đậy, vẫn không lên tiếng.
Cô không nghĩ tới nguyên nhân này.
Nhớ lại biểu hiện hôm đó của bản thân mình, trước khi đi còn giơ ngón giữa lên...
Chúc Thanh Thần hơi xấu hổ.
Cô ho khan hai tiếng, chậm chạp không nói lời xin lỗi... sau đó người trong phòng ngủ đã đổi chủ đề, "Có thể phiền cô lấy hộ tôi cốc nước không?"
"Không thành vấn đề."
Cô thả lỏng, ngồi dậy, lê đôi dép của đàn ông đi đến phòng bếp rót nước, nhận lấy tâm ý của anh.
Nội tâm người đàn ông kia sáng như gương vậy, cách một cánh cửa mà anh vẫn có thể đoán được cô đang do dự và xấu hổ nên nhờ rót nước để giải vây giúp cô.
Bê cốc nước trở lại cửa phòng ngủ, cô gõ cửa.
Tiết Định: "Vào đi."
Một tay cô cầm cốc nước, một tay mở cửa, nhờ ánh đèn mờ nhạt đầu giường, cô nhìn thấy người đàn ông nằm trên chiếc giường cạnh đó, như một con vật đang ngủ đông vậy.
Anh đè vào ga giường muốn ngồi dậy, nhưng trên lưng có vết thương nên ngồi dậy không dễ dàng.
Chúc Thanh Thần vội đặt cốc nước lên tủ đầu giường, xoay người lại dìu anh.
"Cảm ơn." Anh tựa đầu vào gối, nhận lấy cốc nước uống một ngụm.
Yết hầu khẽ chuyển động.
Run rẩy như tuyết đọng rơi trên đầu cành...
Ánh sáng mờ mịt, người đàn ông để cốc nước xuống, ngẩng đầu nhìn cô.
Ánh sáng mờ nhạt như vậy khiến anh trông đẹp hơn vài phần so với lúc sáng, đường nét cân đối, đôi mắt đen, mái tóc cắt ngắn càng làm nổi bật dáng vẻ xuất chúng của anh.
Chúc Thanh Thần nhận thấy môi anh vẫn còn dính chút nước...
Ngừng.
Cô đột nhiên nhìn đi chỗ khác, cầm lấy cốc, "Anh uống xong rồi?"
Có bệnh à?
Ấy thế mà cô lại cảm thấy nhìn người tàn tật này đúng là cảnh đẹp ý vui.
"Uống xong rồi." Tiết Định cho biết.
Cô gật đầu, thuận miệng hỏi: "Vậy anh có muốn cùng tôi đi WC luôn không? Đỡ phải lát nữa lại phiền tôi giúp."
Thức dậy một lần không dễ, đại tiện tiểu tiện giải quyết cùng lúc vẫn tốt hơn.
Chúc Thanh Thần nghĩ một cách rất đơn thuần, Tiết Định lại hơi khựng lại, bị cô nói trắng ra khiến anh không biết nên khóc hay cười.
"Tôi tự đi được."
Anh chống vào mép giường định bước xuống, Chúc Thanh Thần mới nhìn rõ bên trên chỗ băng bó chẳng biết từ lúc nào đã rỉ ra một chút máu, chắc là lúc nãy động tác quá kịch liệt, tác động đến miệng viết thương.
Cô nhướng mày, đỡ lấy anh, "Đừng có thể hiện."
Tiết Định cười một tiếng, "Tôi chỉ bị thương thôi, cũng chưa tàn phế, không đến mức mấy chuyện này cũng không làm nổi."
Chúc Thanh Thần nhìn nơi đã rướm máu, không nói gì.
Đợi anh đứng lên, cô nhẹ nhàng chọc lên chỗ băng bó.
Tiết Định lập tức hừ một tiếng, ngẩng đầu đã nhìn thấy ánh mắt đang cười của Chúc Thanh Thần, "Đau không?"
"...Cô cảm thấy sao?"
"Thấy đau là được rồi. Biết đau thì đừng có thể hiện." Cô tay chân lanh lẹ đỡ lấy anh, vững vàng đi đến WC.
Tiết Định híp mắt, "Không ngờ cô vẫn còn ra tay được."
Cô không khách khí cười, "Dù sao tôi cũng không phải là người bị đau, có gì mà không ra tay được?"
Trước khi vào nhà vệ sinh, Tiết Định liếc nhìn cô, "Chúc Thanh Thần, tính tình cô cứng rắn như đàn ông vậy, tôi thật sự nghi ngờ trên thế giới này liệu có người đàn ông nào lúc ở cùng với cô vẫn có cảm giác mình là đàn ông không."
Cô vẫn còn nhớ rõ, Tô Chính Khâm cũng đã từng nói với cô như vậy.
Lúc bọn họ cãi nhau, ồn ào đến gà bay chó chạy, anh ta đã nghiến răng nghiến lợi nói với cô: "Chúc Thanh Thần, con mẹ nó, em cứng rắn và hiếu thắng như đàn ông vậy, em không thể giống phụ nữ một chút à? Em thỏa hiệp một chút thì sẽ chết sao?"
Khi đó cô đã trả lời như thế nào?
"Từ lúc yêu em, anh phải biết rõ tính cách của em rồi chứ, giờ muốn đổi ý vẫn còn kịp đấy."
Cô chính là người như vậy, cố chấp, y như một con ngựa hoang.
Tô Chính Khâm tức giận đến giậm chân, vô số lần có ý đồ thuần phục cô, từ đầu đến cuối, cô đều như một chiến sĩ, lấy trứng chọi đá cũng vẫn làm việc nghĩa không chùn bước.
Sau đó.
Cuối cùng Tô Chính Khâm thỏa hiệp, bởi vì hiểu cô ăn mềm không ăn cứng, một khi anh ta đã hạ giọng và nói vài lời hòa hảo... thì cô cũng không kháng cự nữa.
Chúc Thanh Thần hiển nhiên đã quen dũng mãnh, cầm vũ khí đâm về kẻ thù, lại không biết cách kháng cự lại khi người bên cạnh hòa nhã.
Cho nên khi họ cãi nhau, đều là Tô Chính Khâm làm dịu đi, cô cũng không so đo mà ngừng lại.
Ngoại trừ lần này.
Bỗng nhiên Chúc Thanh Thần suy nghĩ cẩn thận lại, sở dĩ Tô Chính Khâm không kiêng dè gì dùng hình của để đổi đời, có lẽ cũng nghĩ rằng cô sẽ thỏa hiệp. Anh ta cho rằng chỉ cần nói vài lời dễ nghe như lúc trước, tỏ ra mềm mỏng, cô sẽ nhượng bộ.
Như một đợt thủy triều mãnh liệt đánh úp vào não, tay cô đỡ Tiết Định chợt cứng lại, sắc mặt trắng bệch.
Tiết Định chú ý.
Sau một lúc im lặng, anh lặng lẽ liếc cô, "Khiến cô nghĩ đến chuyện không vui à?"
Chúc Thanh Thần chợt lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nói: "Anh tự nói mình không đủ khí khái đàn ông không được sao? Cần gì phải lòng vòng quanh co đổ lỗi cho tôi chứ."
Anh tựa vào cửa, thu hết cảm xúc mạnh mẽ thoáng qua của cô vào mắt, cười như không cười, "Đúng, đúng là lỗi của tôi."
Cô dứt khoát buông tay không đỡ anh nữa, xoay người rời đi, "Chó cắn Lã Động Tân." (1)
Sau lưng truyền đến tiếng nói lười biếng của Tiết Định, "Không giúp tôi đi vệ sinh nữa hả?"
Cô tức giận, "Quần cũng muốn tôi cởi giúp anh sao?"
Nhưng nói tới nói lui, cô nghe thấy tiếng bước chân của Tiết Định vất vả vịn tường đi vào, bước chân vẫn dừng lại.
Anh đã đóng cửa lại.
Cô vẫn đứng ở cửa đợi.
Sợ anh ngã, cô hét lên ở ngoài cửa, "Đừng có thể hiện. Anh mà ngã như chó gặm shit ấy thì nửa đêm tôi lại phải giúp anh gọi xe cứu thương. Nếu cần tôi giúp thì cứ nói một tiếng, lúc quan trọng đừng bận tâm nhiều như vậy, dù sao anh cũng không phải là cô gái nhỏ bị người ta nhìn một cái đã muốn người ta chịu trách nhiệm."
Trong nhà vệ sinh truyền đến tiếng cười khẽ của Tiết Định.
"Tuy lúc nãy đã khen ngợi cô một lần rồi, nhưng tôi vẫn muốn nói lại lần nữa, Chúc Thanh Thần, cô thực sự là đàn ông rồi đấy."
Chúc Thanh Thần không tức giận, chỉ suy nghĩ, sau đó đứng ngoài cửa rất đứng đắn nói, "Anh cho rằng ai cũng giống như Kiều Vũ, luôn có một người anh trai bằng lòng chăm sóc, có thể nũng nịu, có đủ vốn liếng làm em gái yếu đuối à? Trên thế giới này không phải mỗi người đều có người để dựa vào. Lẻ loi một mình, cũng chỉ đành phải sống như một người đàn ông, dựa vào bản thân, bởi vì những người đó không có vốn liếng để yếu ớt."
Trên vai cô có gánh nặng, từ nhỏ đã có.
5 năm trôi đi, cô từng cho rằng mình đã tìm được người có thể dựa vào.
Mãi đến bây giờ, chỗ để dựa vào kia đột nhiên trở thành sự phản bội, phá vỡ tất cả nhận thức của cô.
Trong nhà vệ sinh lập tức im lặng.
Một lát sau, Tiết Định chuyển chủ đề, "Cô đừng đứng ở cửa ra vào nữa, ra phòng khách đợi đi."
"Thế nào, anh xấu hổ à?" Cô lập tức nở nụ cười.
"..."
"Đừng xấu hổ, dù sao anh cũng nói tôi có khí phách đàn ông rồi, vậy thì cứ coi tôi như người anh em đi. Người cùng giới tính với nhau, đi vệ sinh thôi thì có gì mà xấu hổ?"
Tiết Định im lặng thở dài.
Người phụ nữ này, cuối cùng lại nhân lúc anh thông cảm nương tay với cô mà được đằng chân lên đằng đầu.
Anh đứng trong nhà vệ sinh đẩy cửa ra, khẽ cười, "Nói cũng đúng, đều là đồng loại cả, cần gì đóng cửa."
Mặt Chúc Thanh Thần hết đỏ lại chuyển thành xanh, mắng một câu đồ thần kinh rồi quay người đi đến phòng khách.
Sau lưng là tiếng cười trầm thấp.
Cô đợi ở phòng khách, vốn dĩ muốn đợi Tiết Định đi vệ sinh xong sẽ dìu anh trở lại phòng ngủ, nào ngờ anh lại có thể vịn tường đi về phòng khách.
Cô lập tức sững sờ, "Sao không gọi tôi?"
Tiết Định liếc nhìn cô, "Tính tình cô nóng nảy, tôi không dám làm phiền."
Cô trợn tròn mắt, "Không dám thì chẳng phải cũng đã làm phiền cả ngày rồi à? Bây giờ cũng vậy thôi."
Anh suy nghĩ một chút thì bật cười, "Vậy thì... cho cô ăn chùa ở không, cô cũng thích hợp làm nô dịch đó."
Chúc Thanh Thần liếc mắt nhìn anh, lại thấy anh cười như gió xuân, đâu giống một người tàn tật.
Người đàn ông này, lúc nói chuyện đặc biệt làm người tức giận.
Nhìn anh cười đến đẹp mắt, cô muốn oán giận anh, rồi lại không nhịn được mà cười theo, "Vâng, vâng vâng, tôi ăn mềm trong miệng, phải mất một gậy ngắn." (2)
(2) Tôi ăn mềm trong miệng, phải mất một gậy ngắn: Phải tự quản tốt tay với miệng của mình, uốn lưỡi 7 lần trước khi nói.
Cô đẩy anh đến phòng ngủ, giúp anh nằm lên giường.
Tiết Định không nói lời nào, bởi vì hành động lúc nãy đã tác động đến miệng vết thương, đau đến đáng sợ. Anh giữ im lặng ngước mắt lên nhìn người phụ nữ đang giúp mình, cô rất mạnh miệng, nhưng tay lại rất nhẹ nhàng, động tác cũng cực kì dịu dàng.
Trùng hợp thật, chỉ vài ngày mà đã gặp cô đến mấy lần.
Gọi điện thoại đùa giỡn trong cửa hàng tiện lợi, vừa khóc vừa cười trong lúc mưa to ở cao nguyên Golan, vốn dĩ nghĩ rằng anh và cô sẽ kết thù, ai ngờ cô lại vô tình cứu anh.
Một người phụ nữ rất kỳ quái.
Cất giấu bí mật, khi cười cũng mang theo sự mệt mỏi và đau xót.
Cuối mùa xuân ở Israel đã hơi khô nóng, Chúc Thanh Thần mặc áo ngắn tay, toàn bộ quá trình dìu anh lên giường khiến da thịt cô và anh đều tiếp xúc với nhau, tay lại chạm tay khiến hai người hơi không tự nhiên.
Giúp anh đắp chăn mỏng xong, cô lùi lại một bước.
Ánh sáng mờ từ ngọn đèn chiếu xuống đất, dịu dàng đến khó hiểu.
"Anh còn muốn tôi làm gì nữa không?"
Người đàn ông trên giường ngước mắt nhìn cô, khẽ cười, miễn cưỡng nói, "Vậy thì giúp tôi mơ đẹp đi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT