Tiết Định không có xe.

Kể từ khi anh vào Tân Hoa Xã đã bắt đầu được phái đi hoạt động bên ngoài, quanh năm bôn ba bên ngoài, xe với anh mà nói cũng không cần thiết nên không phải mua.

Ba giờ rưỡi sáng, trời tuyết rơi dày đặc, đón taxi cũng không thuận tiện.

Anh đi nhanh ra khỏi con hẻm, tuyết rơi đầy vai, lại giống như chưa tỉnh.

Đợi ước chừng gần mười phút, thật vất vả mới đón được một chiếc xe trống ở ven đường, từ ngoài trời tuyết lạnh chui vào trong xe điều hòa ấm áp, tay chân anh đều cóng đến lạnh buốt.

"Đến phố Thành Thực." Anh thấp giọng nói địa chỉ.

Lái xe là người bản xứ, cười ha hả hỏi anh: "Ơ, bây giờ là nửa đêm, mạo hiểm mưa gió bão tuyết chạy ra ngoài, cậu có chuyện gấp hay sao?"

Giọng nói kia chính là giọng người Thành Nam, gốc Bắc Kinh xưa.

Người Thành Nam thật thà, nói chuyện cũng gần gũi.

Nhưng lúc này trong lòng Tiết Định đang rét lạnh vô cùng, không có một chút ấm áp.

Quá nhiều cảm xúc dồn nén trong lòng khiến anh rất khó thở, toàn thân rét run. Dù đang ngồi bên trong xe taxi với hệ thống sưởi đầy đủ nhưng cũng không thể xua tan đi cái băng lạnh trong lòng.

Anh chỉ ừ một tiếng.

Tài xế nhìn anh mặc trang phục nghiêm trang, lại thân thiết hỏi: "Làm việc ở Thành Thực, lại vội vã như vậy, cậu là người của Tân Hoa Xã à?"

Tiết Định lại ừ một tiếng.

Tài xế cũng không chê anh lạnh lùng, chắc là do lái xe buổi tối khó khăn lắm mới có một người bạn nên một khi đã nói rồi thì không dừng lại được.

"Tân Hoa Xã là nơi rất tốt, có thể vào được đó cũng phải là người rất xuất sắc. Với khí chất của cậu chắc cũng là người xuất chúng rồi. Không biết cậu làm việc gì ở đó? Nhưng tôi khẳng định rất có tài năng. Chỉ cần nghe thấy ba chữ Tân Hoa Xã này cũng đã cảm thấy vô cùng tài giỏi..."

Tiết Định không nghe lọt dù chỉ nửa chữ, chỉ nghe được từ được từ mất nên cũng đại khái biết được tài xế nọ đang khen nghề nghiệp của anh.

Chuyện xảy ra với Trần Nhất Đinh cứ quanh quẩn trong lòng anh, giống như một tảng đá lớn đè chặt.

Anh ngẩng đầu nhìn tuyết rơi ngoài cửa kính, đèn xe cùng đèn đường nối liền một đường, ánh sáng thật rực rỡ.

Trầm mặc một lát, anh khẽ cười rồi nhẹ nhàng nói một tiếng, "Tốt sao? Có gì tốt?"

Tài xế sửng sốt, vội kết thúc câu chuyện rồi quay đầu liếc anh một cái.

Người đàn ông trẻ tuổi ngẩng đầu nhìn xa xăm, bóng đêm dày đặc, ngoài xe là tuyết rơi không ngừng, mà đáy mắt người đàn ông ấy lại bao trùm một nỗi bi ai không thể che giấu, trống trải không chút dao động.

*

Trong đại sảnh, Triệu Lệnh Bình cùng vài đồng sự đã tới, trên người mỗi người đều mang chút ẩm ướt.

Bên ngoài tuyết lớn lại chạy suốt đêm tới, khó tránh khỏi việc nhiễm lạnh một chút.

Tiết Định đẩy cửa bước vào, nhìn quanh một vòng đám người trong phòng, lọt vào trong tầm mắt là những khuôn mặt mang vẻ buồn thương mất mát khó tiêu tan. Tuyết lạnh ngoài trời có thể được hơi ấm trong phòng xua tan, nhưng cái lạnh trong lòng người thì chẳng có gì có thể xua tan được.

Từ trước đến nay Triệu Lệnh Bình vốn rất xem trọng Tiết Định, thấy anh tới, trong ánh mắt toát lên vẻ cực kỳ đau lòng.

"Cậu đến rồi à?"

Tiết Định gật đầu, đứng im không nói.

Ở đây đều là những con người đã trải qua sóng gió, không ít lần đi qua mưa bom bão đạn nên những chuyện như thế này cũng đã từng chính mắt thấy qua không ít lần.

Nhưng khi đứng ở đại sảnh này, ai nấy đều trầm mặc.

Quen với việc sinh ly tử biệt cũng không có nghĩa là có thể dễ dàng tiếp nhận chuyện Trần Nhất Đinh chết là sự thật.

Trong cơ quan này có một quy định bất thành văn rằng dù ai đang ở đâu, đang làm gì thì khi có người xảy ra chuyện ngoài ý muốn sẽ đều lập tức tập trung về nơi này.

Bởi vì làm nghề nghiệp đặc thù, không ai có thể biết trước tương lai một ngày kia sẽ thế nào, và cũng không biết người xảy ra chuyện có thể là mình hay không.

Trần Nhất Đinh bị thiêu đến chết, hài cốt cũng chẳng còn.

Những đồng sự cùng làm ở Syria đã đưa toàn bộ quần áo hàng ngày và đồ dùng về nước, kèm theo một chiếc vali lớn để đủ thứ đồ dùng đời thường, đó chính là toàn bộ kỉ vật của anh ta.

Bên dưới những đồ vật kia là một hộp gỗ cũ kỹ, bên trong đựng một phong thư.

Hai tay Triệu Lệnh Bình cầm hộp gỗ, lặng lẽ đứng đợi.

Lúc Tiết Định đến nơi đã là bốn giờ sáng, nên lát sau đã bắt đầu có người đến.

Có người vẫn còn mờ mịt với cái chết của Trần Nhất Đinh nên đã vào phòng làm việc mở video tử vong của anh ta lên xem, tiếng kêu cứu đến khàn giọng, mất trí hòa lẫn với tiếng cười man rợ không tránh khỏi truyền đến tai Tiết Định.

Từ đầu đến cuối anh không bước đi nửa bước, chỉ im lặng siết chặt nắm tay.

Bốn giờ rưỡi, sắc trời vẫn tối đen, tuyết vẫn rơi không biết mệt mỏi.

Bên ngoài phố Thành Thực có xe dừng lại, có người vội vã lảo đảo chạy đến đẩy cửa bước vào, sau lưng là người phụ nữ già nua nắm tay đứa nhóc 7 tuổi.

Vợ con và mẹ già của Trần Nhất Đinh rốt cuộc đã tới.

Trong phòng, video kia cũng đã bị tắt đi, tiếng gào thét thê lương cũng dừng lại.

Mọi người đứng im trong đại sảnh, Triệu Lệnh Bình đang cầm hộp gỗ trên tay cất giọng khàn đặc, "Bà Trần."

Người lão luyện như chủ nhiệm cũng chẳng thể nén nổi bi thương.

Vali của Trần Nhất Đinh mở ở chính giữa đại sảnh, mặt trên phủ cờ đỏ với 5 ngôi sao, đẹp đẽ như lửa.

Bà Trần làm như không nghe thấy tiếng Triệu Lệnh Bình, mắt chỉ nhìn chằm chằm vào lá cờ đỏ, mãnh liệt siết ống tay áo, "Con tôi đâu?"

Trong điện thoại, Triệu Lệnh Bình đã nói rõ chuyện Trần Nhất Đinh qua đời, vậy nên khi đối mặt với câu hỏi này, ông im lặng không biết phải trả lời như thế nào.

Cả người người đàn bà già nua toàn tuyết là tuyết, mái tóc rối tung, có lẽ lúc đi ra ngoài cũng không nghĩ gì nhiều ngoài việc sợ hãi.

Bà nắm tay cháu trai chậm chạp đẩy cửa vào, vừa thấy lá cờ phủ trên rương liền buông lỏng tay cháu trai, ngồi thụp xuống đất, nước mắt giàn giụa: "Con của tôi..."

Cả căn phòng bao trùm bởi sự im lặng, sau khi bà Trần gào lên thì không một tiếng người nói chuyện.

Lúc này, vợ Trần Nhất Đinh đau thấu tim gan kêu gào một tiếng đã phá vỡ sự tĩnh lặng bao trùm.

Bốn chữ, giống như mũi khoan.

Trong mắt vợ Trần Nhất Đinh tràn ngập nước mắt, khóc không thành tiếng, cất tiếng hỏi Triệu Lệnh Bình: "Tôi hỏi anh, Trần Nhất Đinh ở đâu?"

Triệu Lệnh Bình cầm hộp gỗ trên tay mà cảm giác như nặng ngàn cân, một chữ không thể nói.

Còn biết nói gì nữa đây?

Trong điện thoại có điều gì cần nói đều đã nói hết, đều đã nghe rõ nguyên nhân cái chết của Trần Nhất Đinh và đều đã biết rõ hài cốt không còn. Bây giờ bắt chính miệng ông nói ra bốn chữ đau lòng ấy, ông không làm được.

Bà Trần đưa mắt nhìn đoàn người một lượt, ánh mắt giống như dao, thanh âm sắc nhọn đến chói tai, "Trần Nhất Đinh ở đâu? Nó ở đâu? Sống phải thấy người chết phải thấy xác, nếu không... Tôi tuyệt đối không tin con tôi, nó... "

Từ chết này, thực sự không thể nói ra.

Bà Trần ngồi dưới đất gào khóc, vợ Trần Nhất Đinh đứng tại chỗ sắc mặt trắng bệch, chỉ có đứa con trai không biết làm sao hết nhìn bà lại quay sang nhìn mẹ, trong đôi mắt đen nhánh tràn ngập hoang mang.

Mắt cậu bé dừng lại trên lá quốc kỳ, tiến đến kéo ống tay áo mẹ, sợ hãi hỏi một câu: "Mẹ ơi, bố đâu rồi?"

Trước khi đến đây, cậu đang ngủ mơ thì bị mẹ kéo dậy.

Dọc đường đi cậu đều hỏi nhiều lần nhưng bà và mẹ chẳng hề nói một câu.

Chỉ nhớ mơ hồ trước khi ra cửa, mẹ giàn giụa nước mắt nhìn bà nói một câu: "Bọn họ mang đồ của Trần Nhất Đinh... trở về rồi."

Cậu nhóc 7 tuổi không hiểu chuyện, chỉ nhớ bố mình quanh năm ở nước ngoài, một năm nhiều lắm về nhà một lần.

Nhưng nếu đồ của bố đã được mang về, nói cách khác là bố quay về rồi, đúng không?

Cậu rất vui vẻ.

Nhưng tình huống ở đây lại không đúng lắm, rõ ràng mỗi lần bố trở về mẹ đều vui mừng cười toe toét, lúc này chẳng biết tại sao lại đứng như trời trồng ở đó, không có chút hạnh phúc nào.

Cậu lôi kéo tay áo mẹ, hỏi bố ở đâu.

Cũng chính bởi câu này, năm chữ ngắn ngủi mà đứa trẻ non nớt hỏi đã khiến toàn thân người phụ nữ ấy run rẩy.

Cô buông tay đứa con, sụp gối trên nền đất lạnh buốt, một tay hất tung lá quốc kỳ nhức mắt. Bên trong là chiếc vali màu đen của Trần Nhất Đinh được đặt ngay ngắn, bên ngoài đã có chút sờn trắng, chỗ thủng chỗ rách.

Cái vali này là 5 năm trước cô mua cho anh.

Theo anh bôn ba khắp nơi, vết bẩn vết xước rất nhiều, đã sớm nên thay.

Nhưng Trần Nhất Đinh lại không muốn, cười nói: "Không đổi. Cái này em mua anh dùng quen rồi, bây giờ bỏ thì rất tiếc."

Cô còn nhớ rõ mùa xuân năm ngoái, anh đứng ở cửa phòng nhìn cô chăm chú, tỉ mỉ sắp xếp quần áo và đồ dùng hàng ngày, xếp gọn từng loại từng loại vào trong, cô cười hỏi anh: "Còn thiếu cái gì nữa không anh?"

Anh dựa người ở cửa cười với cô, khuôn mặt vì quanh năm bôn ba bên ngoài nên làn da trở nên thô ráp.

Anh dịu dàng nói: "Còn thiếu em."

Khi đó cô còn lườm anh một cái, "Vợ chồng với nhau còn làm trò này, anh không thấy ngại sao?"

Anh đi tới trước mặt cô, thở dài nắm chặt tay, "Anh bôn ba bên ngoài bỏ mặc em ở nhà một mình chăm sóc ông bà, nuôi dưỡng con nhỏ, lại còn phải vì anh lo lắng sợ hãi, thực sự xin lỗi. Thật sự muốn có thể nhét em vào trong vali và mang đi, như vậy thật là tốt."

Mắt cô nóng lên nhưng vẫn còn làm bộ vô tình lườm anh, "Anh mau đi đi. Nếu đi cùng anh, cơm anh cũng không biết làm thì thật là chán. Ai mà thèm ở cùng một chỗ với anh chứ?"

Trần Nhất Đinh biết cô khẩu thị tâm phi, nên chỉ cười mà không vạch trần.

Vợ Trần Nhất Đinh quỳ xuống mặt đất, đưa tay vuốt vuốt chiếc vali, nước mắt liên tục chảy xuống.

Bà Trần gào khóc, kêu tên con trai đến quặn thắt khúc ruột, còn cô vẫn không nói một tiếng, chỉ chậm rãi chạm vào từng vết rách chồng chất trên chiếc vali, tấm thân gầy yếu run lên kịch liệt, giống như một chiếc thuyền nhỏ đang đứng giữa sóng biển mãnh liệt.

Cuộc sống bôn ba bên ngoài đã hết, quãng thời gian làm bạn đời đã qua.

Cô khóc thút thít, dường như dùng hết toàn bộ sức lực để nói ra một câu trong tiếng khóc nghẹn ngào.

"Trần Nhất Đinh, chào anh, kiếp sau chúng ta lại làm vợ chồng..."

Hôm nay chết không rõ ràng ở nơi đất khách quê người, ngay cả hài cốt cũng không thấy, ngay cả một chút tưởng niệm cô cũng không được nhìn thấy.

Tim đau như dao cắt, nỗi đau không từ nào có thể diễn tả.

Giọng cô yếu ớt, vụn vỡ thành từng mảnh.

Khóc không phải khóc lớn thất thanh.

Chửi không phải chửi ầm lên.

Thế nhưng lại đau xót đến nỗi khiến người nghe xúc động lòng quặn đau.

Đứa nhóc 7 tuổi bị tiếng khóc của mẹ và bà dọa sợ, rốt cục cũng khóc theo, không biết làm sao mà đứng ở đó. Lần đầu tiên trong đời không ai để ý đến cậu, cậu càng khóc to, tủi thân, cuối cùng từ khóc thầm biến thành khóc lớn.

Trong đại sảnh không một tiếng nói, không một tiếng động.

Lá cờ đỏ đẹp đẽ như lửa nằm một bên thật chói mắt người nhìn.

Không ít người lau nước mắt.

Đối mặt với hình ảnh mẹ góa con côi này, không ai tiến lên an ủi cũng bởi vì có an ủi cũng vô ích mà thôi.

Không có ai có tư cách mở miệng nói đừng khóc, cũng không có ai có thể bù đắp những mất mát này của họ.

Tiết Định đứng trong đám người, lưng thẳng tắp, không nhúc nhích nhìn tình huống trước mắt.

Trong 8 năm hành nghề, đây là lần thứ ba anh chứng kiến cảnh tượng này. Người hy sinh không chỉ có ba người, nhưng hàng năm anh ở bên ngoài nên không phải lần nào cũng có thể đến được.

Anh còn nhớ rõ tết âm lịch năm kia, Trần Nhất Đinh gọi anh ra biển uống rượu ngắm cảnh.

Trần Nhất Đinh vừa là thầy vừa là bạn cầm theo bình rượu, kéo anh từ quán bar ồn ào ra ngoài, tản bộ dọc hồ Hậu Hải, nói dạ dày mình không tốt nên vợ không cho uống nhiều rượu, phải đi tản bộ cho hết hơi rượu mới về nhà.

Đứng bên hồ, Trần Nhất Đinh cười nói: "Thằng nhóc này, cậu thật sự không muốn kết hôn sao?"

Anh gật đầu.

Trần Nhất Đinh đấm anh một cái, "Đồ ngu ngốc, đừng có mà kết luận quá sớm. Cho đến khi cậu gặp được người kia thì mới biết mình có nên kết hôn hay không."

Thời điểm đó Tiết Định rất kiên trì, "Chuyến này chúng ta đi XXX thì không nên nghĩ đến chuyện đó. Nếu không thể giúp đối phương có được cuộc sống hôn nhân bình an vui vẻ thì tốt nhất không nên."

Trần Nhất Đinh liền chê cười anh, "Cậu khoan hãy nói, lúc đầu anh cũng có suy nghĩ giống cậu. Nhưng đến giờ mới hiểu rằng, vợ con là hạnh phúc, là niềm hi vọng duy nhất của anh lúc bôn ba bên ngoài."

"Anh không sợ lúc mình chết sẽ khiến già trẻ đau lòng sao?"

"Cho nên anh cố gắng không để mình chết. Trước đây còn có thể không muốn sống, nhưng bây giờ nghĩ lại thì thật sự là suy nghĩ sai lầm. Cậu nhìn cho kỹ anh là ai, là Trần Nhất Đinh! Anh như thế này làm sao có thể xảy ra chuyện gì được?"

Tiết Định nhớ rõ ràng lời nói lúc đó của Trần Nhất Đinh, gương mặt khí phách, trong đáy mắt ánh lên vẻ quyến luyến.

Trần Nhất Đinh là một phóng viên chiến trường ưu tú, nếu nói trong cơ quan ai có thể tự tin vỗ ngực tự đắc như vậy thì chỉ có thể là anh ấy, không thể là ai khác.

Trong đêm tuyết lớn, trong đại sảnh trơ trọi chiếc vali, ba người mất người thân quỳ gối dưới đất gào khóc.

Lồng ngực Tiết Định như muốn nổ tung.

Cái người nói bản thân sẽ không xảy ra chuyện kia cuối cùng lại chết nơi đất khách quê người, chẳng thể đoàn tụ với người thân.

Nhưng ai có thể trách anh ấy nuốt lời nữa đây?

Tiếng khóc giằng xé lòng người kia không biết kéo dài bao lâu, không ai dám cắt ngang, cũng không có ai muốn cắt ngang.

Lúc trời sáng, bà Trần mệt lả, ngất đi.

Có người gọi xe cứu thương đưa bà đi, tiếng còi hoảng loạn vang vọng bên tai phá vỡ sự tĩnh mịch thê lương trong căn phòng.

Triệu Lệnh Bình giao hộp gỗ trong tay cho vợ Trần Nhất Đinh, đó là di thư của Trần Nhất Đinh.

Tiết Định vẫn không nhúc nhích đứng đằng sau đám người, nhìn chằm chằm không rời vào chiếc hộp kia.

Người phụ nữ vươn tay, run rẩy đỡ lấy, giống như nắm được một cọng cỏ.

Trước mắt trở nên hoảng hốt.

Tiết Định chỉ cảm thấy máu toàn thân sôi lên, vì hình ảnh này mà thay đổi.

Anh mơ hồ thấy vẻ mặt Triệu Lệnh Bình đau đớn giao hộp gỗ ra, mà người tự tay nhận hộp gỗ đã không phải là vợ Trần Nhất Đinh.

Người nọ với đôi mắt cười mà như không cười, khẽ nhếch môi.

Cười rộ lên như ngọn lửa, nước mắt rơi đầy mặt, dáng vẻ khiến người ta lo lắng.

Sáu giờ rưỡi, trời đã sáng, tuyết rốt cuộc cũng đã ngừng rơi.

Tiết Định nghe Triệu Lệnh Bình dặn dò về việc tiếp tục công việc, vị trí của Trần Nhất Đinh xong cũng đẩy cửa bước ra ngoài.

Lúc đến gió tuyết đầy trời, lúc đi lại cô độc một mình.

Đám người bước vào con đường Thành Thực này, giống như lửa cháy nấu dầu, hoa tươi bám gấm (1), có thể cũng không biết sau này mình có giống như Trần Nhất Đinh không, như ánh sáng như bụi, vắng vẻ không tiếng động.

(1) Lửa cháy nấu dầu, hoa tươi bám gấm: Ý nghĩa ẩn dụ là tốt càng thêm tốt. Cũng được mô tả là sinh động hơn, phô trương hơn.

~~~ Tác giả có lời muốn nói:

1, Lời văn nói về việc khủng bố tấn công, những vấn đề thương vong, về cơ bản đều là những chuyện có thật, cũng có chỗ thay đổi và sáng tạo. Chúng ta sống trong một đất nước tương đối hòa bình, ít khi xảy ra xung đột tôn giáo, cũng không có những tổ chức khủng bố, nhưng cũng giống như Tiết Định đã nói, những việc đó vẫn tồn tại. Nếu như câu chuyện này có thể kéo những người ngồi trước màn hình máy tính, điện thoại đào sâu vào khói thuốc súng, ngoài ra chứng kiến một vài sự thật tàn khốc, tôi nghĩ sự hiện hữu của nó sẽ càng trở nên ý nghĩa hơn.

2, Sự trốn tránh của Tiết Định không phải yếu đuối, mà là dũng cảm. Trên đời này hiếm có người nào có thể dùng lý trí đè nén tình cảm mãnh liệt, cậu ấy trốn tránh là vì tương lai hạnh phúc của Chúc Thanh Thần, dùng sự đau đớn của bản thân đổi lại một cuộc đời yên ổn cho cô ấy, điều này thể hiện sự trưởng thành và có trách nhiệm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play