Tận lúc mặc trang phục, Thích Thiếu Thương vẫn thực buồn bực. Dựa vào cái gì a, hắn rõ ràng ngọc thụ lâm phong, mặt như quan ngọc, là hảo nam nhi, mà lại bắt mặc trang phục trông như gấu thế này? Còn có cái áo choàng lông dày thế này, ngươi không sợ hiệp hội bảo vệ động vật hoang dã kiện ngươi hay sao? Hừ, Thích Thiếu Thương biết, Mục Cưu Bình ghen với bộ dạng đẹp trai của hắn, nên mới lấy việc công trả thù tư, thừa dịp được đi phân phát trang phục, liền đem cái bộ làm lu mờ hình ảnh con người ta này trao cho hắn. Hừ, quên đi, người đẹp mặc cái gì cũng đẹp, ai như tiểu Bình nhà ngươi, cái ống mặc long bào cũng không thể giống thái tử được!

Thích Thiếu Thương căm giận đem khối da lông kia khoác trên vai, hoàn thành công việc. Nhìn Mạnh Hữu Uy và Mục Cưu Bình bị trang phục rườm rà làm luống cuống chân tay, không khỏi một trận vui sướng khi người gặp họa. Thích chưng diện đi, thích chưng diện đi, chính là kết cục này đó! Đột nhiên nhớ đến một chuyện.

“Hữu Uy, ta nhớ rõ lúc trước xem hàng mẫu, có một bộ ngoại sam màu xanh, áo lót vàng, ai mặc đấy?” Bộ quần áo kia mà mặc trên những người này, chỉ tổ làm hỏng! Ai, nếu Tích Triều mặc, vậy còn không giống với … Thích Thiếu Thương không đợi nghe người khác trả lời, đã lâm vào trong khôn cùng mơ màng.

Mục Cưu Bình ngồi nửa ngày mới nhớ ra: “Bị đơn vị kia đoạt đi. Anh tiểu thư phụ trách trang phục bên kia vừa nhìn thấy đã hét to gì mà “Thích hợp a thích hợp a!”, rồi thân thủ cướp đi. Ta còn định lấy để mình mặc đâu…”

Thích Thiếu Thương đối với hành động của Anh tiểu thư, sâu sắc cảm thấy may mắn.

Trên đài đã đến tiết mục thứ ba, tiết mục của Thích Thiếu Thương bọn họ cũng sắp tới rồi. Nhưng mà lúc này, người của đơn vị đối tác vẫn chưa tới đủ. Phụ trách Anh Lục Hà đứng ở cửa nói còn có nam đồng nghiệp đang thay trang phục trong WC nữa là xong rồi.

Thích Thiếu Thương có chút tò mò, bởi hắn nhìn những nam nhân ở đây, không ai mặc bộ thanh sam kia. Như vậy không hỏi cũng biết, nhất định là cái vị còn trong WC kia rồi. Thích Thiếu Thương liếc nhìn trên đài một cái, ngâm thơ thật diễn cảm, cỡ nào nhàm chán a ~ chi bằng ~~~~ “Hắc hắc hắc hắc” cười gian, Thích Thiếu Thương biến mất khỏi phòng tập.

Cả tầng lầu chỉ có một WC, Thích Thiếu Thương nhắm mắt cũng tới. Vừa vào cửa, liền thấy được… là Cố Tích Triều mà hắn vốn tưởng hôm nay không được gặp! Những người đã xem truyện xưa, ta biết các người thực thông minh, nhất định đã đoán được bộ dạng này đi… Nhưng Thích Thiếu Thương không có thông minh như vậy, cho nên khi hắn nhìn thấy Cố Tích Triều mặc bộ y phục ban nãy hắn còn mơ màng nghĩ đến, đứng trước gương lấy cây trâm cắm trên tóc giả, hiện lên hình ảnh thư sinh công tử, hắn thật sự thật sự phi thường kích động! Phi thường kinh hỉ! Phi thường muốn lao đến!

Nhưng Thích Thiếu Thương kiên cường chịu đựng! Hắn nắm chặt khung cửa, nhìn đôi mắt vô cùng đẹp từ nghi hoặc chuyển sang châm chọc, không khỏi sâu sắc cảm thán một câu: “Vị thư sinh này thật là nhất biểu nhân tài, khí vũ bất phàm a!”

Cố Tích Triều nói: “Đồng chí Thích Thiếu Thương nhất phái anh hùng khí khái, ngươi đang cản đường ta đấy”.

Ngày x tháng x năm x, khoảng 4h30’ buổi chiều, tại văn phòng trung tâm tầng 15, ngay tại cửa WC, Thích Thiếu Thương và Cố Tích Triều hoàn thành nhân sinh lần thứ hai chính diện giao phong.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play