‘Trận chiến’ lần này, kỳ thật trên tinh thần vui đùa là chủ yếu, đương nhiên cũng ẩn ẩn mang theo vài phần tình cảm mãnh liệt.

Hiện tại, nhìn Cố Tích Triều đau đến mức này, Thích Thiếu Thương làm sao còn có tâm tình cười đùa nữa? Hắn hốt hoảng ôm lấy đầu Cố Tích Triều, lo lắng hỏi:

“Thế nào, thế nào rồi, có đau lắm không?”

Cố Tích Triều túm lấy vạt áo hắn, vẫn đang nhắm chặt mắt:

“Không đau, chỉ là có chút vựng.”

Thích Thiếu Thương hối hận không thôi, dùng lòng bàn tay xoa nhẹ địa phương đang dần phát đỏ kia:

“Có phải đau nơi này không? Thực xin lỗi a, anh không nên đùa quá trớn như vậy mà!”

Cố Tích Triều mở to mắt nhìn hắn, rồi lại chậm rãi nhắm mắt lại:

“Nằm một chút là tốt rồi. Không cần khẩn trương như vậy.”

(Nguyệt: ầy, cái cảnh này dễ thương:”D)

Bộ dáng cậu ta lúc này nhuyễn nhu, mang theo ẩn ẩn giọng mũi lại càng làm Thích Thiếu Thương lòng dần nóng lên. Nhưng hắn cũng không dám càn rỡ nữa, liền đem chăn qua đắp lên người cậu. Cứ thế không muốn rời đi, nằm xuống bên người cậu, mang cả chăn cùng người ôm vào trong ngực.

Cố Tích Triều cũng ngoan ngoãn để hắn ôm, đột nhiên hỏi:

“Lúc trước, vì cái gì anh lại lưu tôi lại?”

Thích Thiếu Thương từng chút từng chút chậm rãi vuốt tóc cậu:

“Không biết… nói không chừng vì bộ dáng lúc đó của cậu rất đáng thương.”

Sau đó, hắn cảm thấy người trong lòng ngực hung hăng nhéo hắn một cái, tuy là cách chăn nhưng vẫn có chút đau mà.

“Không được đùa, nói thật!”

Thích Thiếu Thương nghĩ nghĩ, xoay người xuống giường, ra khỏi phòng, chốc lát sau lại mang một xấp giấy đi vào:

“Nhìn xem, có cảm giác gì không?”

Đó là bức tranh hắn vẽ lại con thanh hồ theo ấn tượng cùng trí nhớ của hắn, vẽ thật cẩn thận, ngay cả màu lông tơ xanh nhạt đều được thể hiện rõ ràng. Bộ dáng tiểu hồ này, là lúc lần cuối hắn cùng Tiểu Vi quay đầu lại nhìn. Đôi con ngươi đen lúng liếng được Thích Thiếu Thương miêu tả thập phần sinh động.

Cố Tích Triều nhìn trong chốc lát:

“Con tiểu hồ ly này thật có linh tính a.”

Thích Thiếu Thương không nghĩ cậu lại nói một câu không liên quan đến mình như vậy, vốn đang nghĩ cậu sẽ nói: ‘thật  quen thuộc’, hoặc hơn nữa là sẽ nhớ tới chút sự tình trước khi biến thành người … chỉ không ngờ cuối cùng lại nghe ra một câu ‘có linh tính’

Việc mất trí nhớ này, thật sự là triệt để a.

Bất quá, nhớ không ra cũng không sao. Thích Thiếu Thương tự mình an ủi, chỉ cần quý trọng hiện tại và tương lai là được, sự tình trước kia, cứ để nó ngủ say trong trí nhớ Cố Tích Triều đi.

“Mặt sau bức tranh là gì? Là sản phẩm mới của công ty anh sao?”

Cố Tích Triều lại thực hứng thú xem tấm bản thảo phía sau.

Đó là bản thiết kế do Thích Thiếu Thương dựa theo hình tượng tiểu thanh hồ mà vẽ, vốn là vẽ để giải khuây mà thôi. Kết quả đồng nghiệp vô ý thấy, đều cho là thực đáng yêu, làm trưởng phòng cũng chú ý tới, yêu cầu hắn vẽ thêm nhiều mẫu phác thảo tạo hình nữa.

Thích Thiếu Thương chỉ là tưởng tượng đến bộ dáng giận dữ hay vui vẻ của Cố Tích Triều mà thiết kế lên những mẫu này, không ngờ hiệu quả tốt đến như vậy, không biết thế nào mà cả văn phòng quản lý cũng chú ý tới, chuẩn bị muốn lần sau sẽ tập trung thảo luận.

Cố Tích Triều nhìn bản phác thảo kia:

“Thần thái này nhìn thật quen thuộc a!”

Thích Thiếu Thương vừa hưng phấn định hỏi có phải nhớ ra cái gì không, đột nhiên nghĩ lại, thần thái này đều là biểu tình thường ngày của Cố Tích Triều, tự nhiên phải quen thuộc thôi. Vì vậy liền nhanh ngậm miệng lại.

Kỳ thật hắn cũng không muốn đem tạo hình này để làm sản phẩm công ty. Hình tượng này chính là bảo bối trong lòng hắn, nếu nhiễm thượng việc kinh doanh, cũng giống như cảm giác nhìn thấy chúng bị vấy bẩn.

Nghĩ đến đây, đáy lòng Thích Thiếu Thương đột nhiên có một tia bất an. Tựa như một bảo vật trân quý vuột khỏi tay mà hắn không kịp giữ lại. Chính giữa lúc mờ mịt như thế, Cố Tích Triều ngẩn đầu nhìn hắn:

“Quả thật rất đẹp a, ngay cả tôi cũng thấy thích….”

Kỳ thật, nam nhân trước mắt này mới chính là bảo bối tối quan trọng trong lòng hắn.

Thích Thiếu Thương không kìm lòng được, thân thủ đem Cố Tích Triều ủng sâu vào trong ngực, cúi đầu nhìn vào đôi mắt hắc sắc trong suốt như ngọc:

“Về sau…. Chúng ta mãi mãi ở bên nhau, có được không?”

Câu trả lời hắn có được, chính là người kia chủ động đem bờ môi mình, in lên môi hắn.

Chỉ là một nụ hôn nhẹ thế này, cũng mang đến cho lòng một loại yên ổn tràn đầy hạnh phúc.

(Nguyệt: uhm… ờh….. kể từ đây, ta đổi nhân xưng là anh-em nhớh, được chưa nhỉ, nhỉ, nhỉ!!!:”D *kích động* :”D dễ thương quá ahhhh)

Hôm đó, cho dù có Tiểu Vi ở nhà, Thích Thiếu Thương vẫn là không tự giác muốn chạm vào Cố Tích Triều. Không phải chủ ý, mà là khát vọng dâng lên từ tận đáy lòng…. Khát vọng đối với ái nhân, khát vọng đối với hạnh phúc.

Ngồi ở bàn ăn, hắn dùng chân nghịch ngợm đá đá sang chân Cố Tích Triều, kết quả bị cậu dùng đôi chân mang dép lê đạp cho vài cái, đau đớn nhăn mặt.

Lúc rửa chén, thừa dịp tay Cố Tích Triều còn dính nước, hắn trộm dùng tay ôm lấy cậu, làm người nọ sợ đến mức suýt nữa đánh rơi chén bát trong tay.

Khi ngồi ở sopha xem tivi, cho dù có Tiểu Vi ngồi giữa, hai người vẫn lặng lẽ nắm chặt tay nhau phía sau lưng ghế, trong lòng tràn ngập ngọt ngào.

Đến mức, ngay cả Tiểu Vi cũng có chút nghi ngờ:

“Bánh bao thúc thúc, vì cái gì hôm nay thúc cứ nhìn chằm chằm mỹ nhân thúc thúc vậy?”

Buổi tối, tới giờ đi ngủ, sau khi đem Tiểu Vi dỗ lên giường rồi, Thích Thiếu Thương trong lòng tim đập không thôi, đi theo đến của phòng Cố Tích Triều. Cậu mở cửa phòng mình, lại quay đầu cười với hắn:

“Ngủ ngon.”

Đi vào, sau đó đóng cửa lại.

Thích Thiếu Thương vội vàng dùng tay chặn lại phiến cửa sắp đóng kia, ra vẻ tội nghiệp mà nhìn cậu:

“Anh không ngủ được, làm sao bây giờ?”

Cố Tích Triều nhíu nhíu mi, hướng hắn gật đầu:

“Vậy anh lại đây!”

Thích Thiếu Thương không nghĩ cậu cư nhiên sảng khoái đáp ứng như vậy, vui vẻ chạy tới. Vừa mới tiến được một bước, liền bị Cố Tích Triều một tay ngăn lại…. sau đó, bị cậu nắm thắt lưng kéo người đến gần, tại nơi khóe miệng nhẹ hôn qua một chút.

“Tốt lắm, chính là thế này thôi…. Anh nên quay trở về mà ngủ đi!”

Cánh cửa phòng trước mắt đã đóng lại hồi lâu, Thích Thiếu Thương mới từ trạng thái ngẩn người ngu ngốc mà nhận ra sự thật, chính mình cư nhiên lại bị tiểu hồ ly này trêu đùa rồi.

(Nguyệt =))=)) đáng đời cái tội háo sắc.)

Thích Thiếu Thương mấy hôm nay, thời gian ngủ chỉ được có bốn giờ, công việc hảo vất vả. Tthế nhưng, tại công ty, ngón tay hắn gõ bàn phím tựa như khiêu vũ,đi đường cảm thấy như muốn bay lên không trung, nói chuyện với người khác cũng thập phần thoải mái khen ngợi hết lời, ngay cả người qua đường gặp ở thang máy, cũng được hắn vui vẻ tặng cho hai má lúm đồng tiền.

“Xem ra, bắt được ý trung nhân về tay rồi, chính là phi thường ngọt ngào a!”

Đồng nghiệp trong phòng đều trêu ghẹo hắn.

Hắn cũng không thèm biện giải, vui vẻ hưởng thụ loại trêu chọc này. Trong lòng chỉ đang nhớ về buổi sáng hôm nay, trước khi rời nhà đã trộm ăn nửa khối chocolate của Cố Tích Triều, sau đó đem phần còn lại nhét vào miệng cậu, tư vị vô cùng ngọt ngào vui sướng.

(Nguyệt: =.= ta lại thèm chocolate rồi:”D)

Lúc ấy, hắn vẫn đang đắm chìm trong cảm giác mừng như điên, không có chú ý đến khi hắn bỏ tập bản thảo kia vào giỏ xách, trên mặt Cố Tích Triều xuất hiện một loại biểu tình kỳ quái.

Chờ đến lúc Thích Thiếu Thương buổi trưa về đến nhà, trên bàn đã bày biện cơm trưa, bên cạnh còn có một phong chocolate… chính là, có thế nào cũng không thấy bóng dáng Cố Tích Triều đâu.

Thích Thiếu Thương đợi một giờ lại qua một giờ, thẳng đến lúc tâm hắn cũng giống như mặt trời ngoài kia, dần dần trĩu xuống.

Người kia đi mất rồi. Tựa như khi cậu đột nhiên xuất hiện vậy, nay lại thốt nhiên biến mất, cũng không lưu lại lời nhắn nào.

Trong phòng ngủ, hắn nhìn chiếc áo sơ mi màu lục nhạt được xếp gọn đặt nơi đầu giường, mặt trên còn có chiếc khăn tay viết dòng chữ Tiểu Vi lưu lại:

‘Tiểu hồ ly, thỉnh giúp bánh bao thúc thúc tìm được một người bạn gái….’

Anh không cần bạn gái gì cả, anh chỉ cần em. Chỉ cần một mình em, là người cả đời anh kiên trì chờ đợi.

Anh chỉ cần em thôi, Tích Triều.

——— hoàn đệ bát ———

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play