Ngày thứ bảy.

Thích Thiếu Thương đã chẳng còn tâm trạng đi đếm xem căn phòng đang nhốt anh từ cửa chính đến cửa sổ, từ cửa sổ lại quay về cửa chính rốt cuộc phải mất bao nhiêu bước chân. Cũng không phải Thích Thiếu Thương thấy nhàm chán, mà là anh đang nôn nóng đến không chịu nổi.

Trừ bỏ buổi trưa ngày đầu tiên được nhắn cho Thiết Du Hạ một cái tin, ngoài ra, anh không được phép liên hệ với bất cứ ai khác nữa. Mà cái tin nhắn kia, cũng là người khác giúp Thích Thiếu Thương soạn lại. Không thể cự tuyệt được đề nghị của họ, vì Thích Thiếu Thương không biết mình sẽ bị bắt cóc trong bao lâu, mà anh lại không thể để tiểu Cố ở nhà một mình.

“Du Hạ, tôi có một số việc cần làm, rất gấp, không cần hỏi gì hết. Lúc tôi không có nhà, chiếu cố tiểu Cố cẩn thận”.

Tin nhắn này gửi đi cũng đã 6 ngày, với tính cách của Thiết Du Hạ, hắn nhất định sẽ hảo hảo chiếu cố tiểu Cố. Nhưng Thích Thiếu Thương vẫn nôn nóng như cũ, nôn nóng vì một nam nhân, là chủ mưu bắt cóc anh, là trùm xã hội đen, Cố Tích Triều. Cùng tên với tiểu Cố, bộ dạng cũng giống tiểu Cố như đúc từ một khuôn.

Nhưng vì sao lại bắt cóc Thích Thiếu Thương anh? Mặc dù anh là người đứng đầu CID (Điều tra phòng chống tội phạm), nhưng cũng chưa từng nhắc tới án tử liên quan đến Cố Tích Triều. Muốn biết hướng đi của CID? Sở cảnh sát không có khả năng không có nằm vùng của y. Muốn biết bí mật chỉ có Thích Thiếu Thương anh biết? Nhưng bọn họ cũng không hề dụng hình với anh…

Tự hỏi phải dừng lại, bởi vì đã đến giờ ăn cơm.

Đỗ quyên túy ngư. Bảy ngày nay, mỗi ngày ba bữa, đều là một món này, mùi vị rất ngon. Vì muốn chiếu cố tiểu Cố thật tốt, nên Thích Thiếu Thương có thể tự hào tài nấu nướng của mình cũng rất được. Nhưng anh cũng phải tâm phục khẩu phục khen ngợi món này mấy câu. Bảy ngày, Thích Thiếu Thương ăn mà hoàn hoàn không có cảm giác chán. Nếu tiểu Cố cũng được nếm thử thì tốt rồi, cậu rất thích ăn cá.

Tiểu Cố, tiểu Cố, cậu lúc này có ổn không?

Cơm nước xong, sẽ gặp Cố Tích Triều.

Thích Thiếu Thương nghĩ anh vĩnh viễn cũng sẽ không quên được lần đầu tiên gặp Cố Tích Triều, cái loại cảm giác mao cốt tủng nhiên (sởn tóc gáy) này đúng là không cách nào hình dung được. Khuôn mặt của Cố Tích Triều và tiểu Cố giống nhau như đúc, chỉ khác ở chỗ tiểu Cố có một đôi mắt thuần khiết, hơi khiếp đảm, luôn hoảng sợ, thường thì sẽ mím chặt môi. Còn đôi mắt của Cố Tích Triều lại sâu không thấy đáy, tối tăm và rét lạnh, khóe miệng mỗi khi nhếch lên đều trào phúng vô cùng. Trên đời này có thể có chuyện trùng hợp như vậy sao? Tên giống nhau, gương mặt giống nhau, nhưng cuộc đời lại hoàn toàn đi theo hai hướng khác biệt.

Khi bị đưa đến hoa viên, Cố Tích Triều vẫn giống hệt như 6 ngày trước, ngồi trước bàn đưa lưng về phía anh, ngón tay dạo trên những sợi dây không biết là của đàn tranh hay là một loại cổ cầm nào khác.

Kỳ thật, lần đầu tiên nhìn thấy Cố Tích Triều, Thích Thiếu Thương từng hoài nghi trạng thái tinh thần của y có vấn đề. Dù là để thể hiện đẳng cấp, Thích Thiếu Thương cũng chỉ thấy những lão đại xã hội đen mặc trang phục đời Đường mà thôi, nhưng Cố Tích Triều lại mặc cổ trang mấy lớp hẳn hoi, thanh sam, hoàng bào. Thích Thiếu Thương cũng không có nghiên cứu qua phục sức cổ đại, nhưng lấy quan điểm thẩm mỹ của anh, trang phục trên người Cố Tích Triều quả là không thể hợp hơn, bất quá, ở thời đại này, cứ mặc trang phục ấy đi ra cửa, không thể nghi ngờ sẽ bị người ta cho là bệnh thần kinh!

Hơn nữa, Cố Tích Triều có một mái tóc quăn bất khả tư nghị (không tưởng tượng nổi, kỳ diệu). Thích Thiếu Thương từng xem qua một quan điểm trong sách, rằng: tóc đen dài thẳng rất đẹp, còn tóc đen dài quăn thì thực khủng bố vô cùng.

Trong sách nói quả là rất đúng! Tóc của Cố Tích Triều thực khủng bố, nhưng là đẹp tới độ khủng bố!

Đàn, trang phục, tóc. Xâu chuỗi mấy thứ này lại với Cố Tích Triều, chỉ có một từ để hình dung mà thôi – không cách nào hình dung được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play