Gương mặt Vu Chấn tái mét đang đứng ở chỗ này. Hai tay hắn nắm chặt, trong mắt đầy vẻ tức giận.
Nam tử trung niên trông coi Trấn Yêu động lại ngồi ở bên cạnh, giống như không nhìn thấy được Vu Chấn. Hắn hoàn toàn không kinh ngạc khi thấy Vu Chấn xuất hiện ở nơi này.
Sau lưng Vu Chấn là lão nhân lúc trước tới khuyên Phương Lâm xuất chiến vì Đan tông. Hắn chậm rãi đến, trên mặt lộ ra thần sắc không hiểu.
- Vu trưởng lão, ngươi cũng đã tới đây, tại sao còn chưa tiến vào trong?
Lão nhân liếc mắt thoáng nhìn Vu Chấn, thần sắc không đổi nói.
Vu Chấn hung hăng trợn mắt nhìn lão nhân này, nhưng lại lập tức ép xuống lửa giận trong lòng, ôm quyền nói với nam tử trung niên ở bên cạnh:
- Sư huynh xin mở cửa.
Nam tử trung niên kia vẫy vẫy tay, cửa đá lại được mở ra.
Vu Chấn nhìn lối đi tối tăm ở phía sau cánh cửa đá, nhưng chậm chạp không muốn bước chân tiến vào.
Lão nhân lắc đầu mỉm cười giơ tay vỗ nhẹ vào vai hắn, sau đó tiến vào trước.
Vu Chấn cắn răng, lúc này mới theo lão nhân tiến vào bên trong Trấn Yêu động.
Chỉ một lát sau, hai người lại đi tới trước gian phòng đá giam giữ Phương Lâm. Chỉ liếc mắt nhìn, bọn họ liền nhìn thấy được Phương Lâm ở trong gian phòng đá.
Chỉ có điều khi hai người nhìn thấy được tình hình bên trong, cả hai đều có thần sắc kỳ quái. Nhất là Vu Chấn, hắn thiếu chút nữa tức giận đến nôn ra máu.
Trong gian phòng đá, Phương Lâm lại giống như một thiếu gia nhà giàu, lười biếng nửa nằm ở trong đống cỏ khô. Đám người Vương Đại Long vây quanh ở bên cạnh hắn, ân cần bóp vai đấm chân cho hắn, bộ dạng cung kính giống như người hầu.
- A? Hai vị trưởng lão tới rồi à? Thật đúng là khách quý ít đến.
Phương Lâm nhìn thấy người đi tới lại không có bao nhiêu phản ứng. Hắn cười hì hì chào hỏi hai người.
Lão nhân cười gượng. Trước đây nghe Phương Lâm nói hắn ở chỗ này rất thoải mái, lão nhân này còn tưởng rằng hắn đang nói lẫy. Hiện tại vừa nhìn, ở đây hắn thực sự rất thoải mái, còn có người bóp vai đấm chân.
Đây mà gọi là lao ngục sao? Căn bản chính là vương phủ, là vương phủ của một mình Phương Lâm hắn.
Vu Chấn vừa tức lại vừa giận. Ban đầu cho rằng nhốt Phương Lâm vào bên trong Trấn Yêu động, có thể hung hăng trừng trị hắn một hồi.
Nhưng thật sự không nghĩ tới, Phương Lâm ở bên trong Trấn Yêu động quá thoải mái như vậy. Điều này khiến cho tất cả những cố gắng của bọn họ trước đó có vẻ hết sức nực cười.
Các ngươi ở bên ngoài gấp đến độ gà bay chó sủa, Phương Lâm hắn ở chỗ này hưởng thanh nhàn sung sướng. Đây quả thực là muốn làm cho đám người Vu Chấn tức chết.
- Thật không thể tưởng tượng nổi!
Vu Chấn nhất thời hừ lạnh một tiếng. Mấy người Vương Đại Long bị Vu Chấn dọa cho khiếp sợ, cũng lập tức đàng hoàng, quy quy củ củ trốn sang một bên.
Phương Lâm vươn người một cái, đứng dậy lại hoạt động hai vòng, lúc này mới chậm rãi đi tới trước màn ánh sáng.
- Vu trưởng lão có uy phong thật lớn. Chỉ là không biết ngài tới nơi này làm gì vậy? Là tới tham quan hay du ngoạn?
Phương Lâm cười cợt nhả nói. Vu Chấn thấy vậy, hận không thể một quyền hung hăng đánh ở trên mặt Phương Lâm.
Vu Chấn vừa định quát mắng, nhưng nghĩ tới mục đích mình tới đây hắn đành lập tức dừng lại.
- Phương Lâm, Vu lão đệ tới mời ngươi ra ngoài, vì Đan tông ta đánh một trận với Vạn Dược môn.
Lão nhân bên cạnh nhìn thấy Vu Chấn này tức giận đến mức sắc mặt mức tái mét, vội vàng lên tiếng.
Phương Lâm kéo dài giọng à lên một tiếng, trên mặt lộ ra biểu tình kinh ngạc, nói:
- Vu trưởng lão không ngờ lại đích thân đến mời ta sao? Thật sự làm cho đệ tử được sủng mà kinh hãi lo sợ. Nếu sớm biết rằng Vu trưởng lão sẽ tới, đệ tử chắc hẳn nên sớm đi tới cửa động chờ đón mới phải. Đáng tiếc ta không ra được, thật sự không thể nào tiếp đón từ xa, mong rằng Vu trưởng lão đại nhân đại lượng, cũng đừng trách tội đệ tử.
Phương Lâm nói một hồi, nói xong mặt Vu Chấn đỏ tới mang tai. Lão nhân kia cũng thiếu chút nữa bật cười, chỉ có điều vẫn cố gắng nhịn xuống. Trong lòng hắn thầm nghĩ Phương Lâm ngươi thật đúng là một loại người khó chơi.
Vu Chấn hiểu rất rõ ràng Phương Lâm cố ý nói ra lời này. Nhưng cho dù biết phải nhịn, Vu Chấn vẫn tức giận.
Không có cách nào không tức giận. Trước đây khi hắn đưa Phương Lâm tiến vào đây, hắn đã sảng khoái và thoải mái tới mức nào chứ.
Nhưng ngày hôm nay hắn lại buộc phải đến tận đây để mời Phương Lâm ra ngoài. Có thể nói một lần đưa một lần mời này đã khiến cho Vu Chấn mất hết mặt mũi. Sau ngày, hắn làm sao có thể ngẩng đầu ở trước mặt Phương Lâm được nữa.
Vu Chấn không muốn tới, nhưng hắn lại không có cách nào. Khi Cổ Đạo Phong và tất cả trưởng lão biết được yêu cầu của Phương Lâm, ngoại trừ bản thân mấy người Vu Chấn kiên quyết phản đối ra, những người khác đều gật đầu đồng ý.
Cho dù là Cổ Đạo Phong cũng không quan tâm tới việc Vu Chấn đi mời Phương Lâm có thể bị mất mặt hay không.
Bởi vậy, sau khi Vu Chấn bị Cổ Đạo Phong hạ lệnh bắt buộc, hắn không thể không tự mình tới mời Phương Lâm.
Ngay lập tức, Vu Chấn hít sâu một hơi, thần sắc cực kỳ ủy khuất nói:
- Phương Lâm, lần này tranh đấu cùng Vạn Dược môn, Đan tông ta không thể thiếu đệ tử ưu tú giống như ngươi.
Mới nói được phân nửa, Phương Lâm lại lộ ra vẻ mặt không nhịn được móc móc lỗ tai.
Vu Chấn thấy vậy, lồng ngực lên xuống một hồi. Chỉ có điều, cuối cùng hắn vẫn tiếp tục kìm chế cơn giận, nói:
- Nếu ngươi bảo ta tới mời ngươi, vậy ta hiện tại cũng đã tới, ngươi chắc hẳn có thể xuất chiến vì Đan tông ta chứ?
Phương Lâm liếc mắt nhìn Vu Chấn. Trong mắt người này tràn ngập lửa giận và không cam lòng, dù che giấu thế nào cũng không che giấu được, chỉ cần là người sáng suốt đều có thể nhìn ra được.
Chỉ có điều Phương Lâm đã đạt được mục đích chính là khiến cho Vu Chấn ở trước mặt mình cúi đầu chịu thua.
Ngay lập tức, Phương Lâm ngáp một cái, không mặn không nhạt nói:
- Nếu Vu trưởng lão thành tâm thật lòng mời ta xuất chiến như vậy, nếu như ta từ chối, chẳng phải là không nể mặt của Vu trưởng lão sao? Được rồi, ta lại đành miễn cưỡng cho Vu trưởng lão chút mặt mũi này, để cho Vu trưởng lão cũng không cần quá mức khó xử ở trước mặt thủ tọa.
Trên mặt Vu Chấn nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc. Trong lòng hắn lại cực kỳ căm hận Phương Lâm.
Lão nhân bên cạnh nhìn thấy Phương Lâm cuối cùng đã đáp ứng, cũng thở ra một hơi. Hắn vung tay lên, màn ánh sáng biến mất.
Phương Lâm đi ra khỏi gian phòng đá, cười híp mắt nhìn sắc mặt Vu Chấn không tốt, lại nhìn về phía đám người Vương Đại Long, Thẩm Đông ở bên trong gian phòng đá.
Lúc này, bọn họ cũng hiểu rõ Phương Lâm sắp rời khỏi Trấn Yêu động, hơn nữa còn là do trưởng lão tự mình đến mời, hiển nhiên là chuyện không tốt.
- Ta phải đi rồi. Qua mấy ngày nữa sẽ trở lại thăm các ngươi. Vương Đại Long, tuy rằng ta đã đi, nhưng ngươi không nên khi dễ hai người Thẩm Đông nữa. Nếu để cho ta biết ngươi vẫn khi dễ bọn họ, ta sẽ không tha cho ngươi.
Phương Lâm cười híp mắt nói.
Vương Đại Long run lên một cái. Hắn sợ nhất nhìn thấy Phương Lâm nở nụ cười như thế. Mỗi lần nhìn thấy được, hắn đều cảm thấy trong xương cốt chợt thấy ớn lạnh.
Hắn lập tức vội vàng nói:
- Phương sư huynh yên tâm. Vương Đại Long ta đã thay đổi triệt để rồi, tuyệt đối sẽ không lại khi dễ bất kỳ kẻ nào nữa.
Phương Lâm gật đầu, rồi theo Vu Chấn và lão nhân rời đi.
- Phương sư huynh thường xuyên trở lại thăm chúng ta đấy.
Trong gian phòng đá, đám người Vương Đại Long lập tức cùng hô lên.
Bước chân Phương Lâm lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã xuống đất. Hắn quay đầu lại hung ác trợn mắt nhìn đám người Vương Đại Long.
- Cút sang một bên!
Phương Lâm quát lớn. Đám người Vương Đại Long lập tức rụt trở lại.
Khóe miệng lão nhân cong lên, lộ ra nụ cười mỉm. Vu Chấn lại hừ lạnh một tiếng. Phương Lâm đi theo phía sau hai người, ra khỏi Trấn Yêu động.
Phương Lâm lâu ngày không được ánh mặt trời chiếu ở trên người, cảm giác tất cả mọi thứ bên ngoài động dường như đều tốt đẹp. Thể xác và tinh thần Phương Lâm đều cảm thấy thoải mái.
Khi quay đầu lại liếc mắt thoáng nhìn Trấn Yêu động có vẻ u ám, trong lòng Phương Lâm thầm nghĩ:
“Nơi quỷ quái này, ta cũng không muốn lại tiến vào nữa.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT