- Lên đỉnh?

Trên mặt Phương Lâm lộ vẻ nghi hoặc.

Ngô Mạnh Sinh giải thích:

- Ba ngọn núi Tầm Dược phong, mỗi lần mở ra, người lên đỉnh cuối cùng sẽ nhận được phần thưởng cực lớn. Lúc này Khang Lộc và Đinh Linh Lung đều đã rời khỏi Tầm Dược phong này. Như vậy lấy huynh thực lực của Phương sư, chuyện lên đỉnh Tầm Dược phong này chắc hẳn không có gì khó.

Nghe vậy, thần sắc Phương Lâm thoáng động. Hóa ra Tầm Dược phong còn có phần thưởng lên đỉnh. Chỉ có điều như vậy cũng bình thường. Có phần thưởng lên đỉnh này, mức độ cạnh tranh kịch liệt trong hành trình Tầm Dược phong sẽ tăng lên rất nhiều.

Trước đó Phương Lâm không có hứng thú quá lớn đối với chuyện leo lên đỉnh Tầm Dược phong. Nhưng sau khi biết lên đỉnh có phần thưởng, hắn khẳng định sẽ không bỏ qua.

- Ngươi có biết, sau khi lên đỉnh sẽ có phần thưởng gì hay không?

Phương Lâm hỏi.

Trên mặt Ngô Mạnh Sinh lộ vẻ lúng túng, nói:

- Cái này ta không biết. Mỗi lần, người lên đỉnh đều sẽ một mình nhận phần thưởng. Chỉ có điều sẽ không tệ.

Phương Lâm gật đầu.

Bởi vì những người Đinh Linh Lung dẫn theo đều khiếp sợ Phương Lâm rời đi. Những ruộng thuốc ở giữa sườn núi này, đám người Phương Lâm có thể tùy ý hái.

Ngoại trừ Phương Lâm ra, những người khác đều giống như hổ đói vồ mồi, vội vàng chìm đắm ở trong niềm vui hái thảo dược, giống như nông dân đang trong mùa thu hoạch. Ai nấy đều vui vẻ ra mặt, ở trong ruộng thuốc hái không biết mệt.

Phương Lâm không đi hái dược liệu. Hắn muốn luyện đan.

Sau khi tìm được một chỗ tương đối bằng phẳng yên tĩnh, Phương Lâm vỗ vào túi Cửu Cung. Kim Viêm đỉnh mang theo người xuất hiện ở trước người của hắn.

Chỉ thấy tay chân Phương Lâm cực nhanh ném vài loại dược liệu vào trong lò luyện đan. Ngọn lửa từ dưới lò luyện đan dâng lên.

Sau nửa canh giờ, Phương Lâm thi triển phương pháp Chấn Tam Sơn. Sau ba chưởng, một mùi đan từ trong lò luyện đan tản ra.

Phương Lâm thấy vậy, lộ vẻ tươi cười. Hắn không lại để ý tới lò luyện đan, ngồi ở chỗ đó nhắm mắt dưỡng thần.

Lại qua hai canh giờ, mùi đan dần dần nồng nặc lên. Những người hái dược liệu gần đó cũng ngửi thấy được. Chỉ có điều trước đó Phương Lâm đã từng dặn bọn họ không nên tới gần, cho nên cho dù trong lòng hiếu kỳ, cũng không có ai đến làm phiền Phương Lâm.

Mãi cho đến buổi chiều, Phương Lâm cuối cùng mở mắt ra, vỗ vào lò luyện đan. Ngọn lửa tắt.

Chờ đợi một lát, Phương Lâm mở nắp lò ra. Nhất thời một hơi nóng phả vào mặt. Kèm theo đó là mùi thơm xông vào mũi.

Đợi cho khói trắng tan hết, Phương Lâm thò đầu nhìn vào. Bên trong lò luyện đan có bốn viên đan dược màu đồng cổ, vô cùng no đủ.

“Có Ẩn Khí đan này, cho dù Khang Lộc gây ầm ĩ tới mức nào, ta cũng đứng ở thế bất bại.”

Trong lòng Phương Lâm thầm nói. Hắn thu bốn viên đan dược cùng với lò luyện đan vào.

Lúc này, mọi người cũng hái được gần xong. Mỗi người đều tươi cười, có thể nói là mười phần thu hoạch. Bên trong túi Cửu Cung của mỗi người đều có một đống dược liệu lớn.

- Thế nào? Thu hoạch thế nào?

Phương Lâm cười nhìn mọi người hỏi.

- Thu hoạch quá lớn. Đều nhờ có Phương sư huynh.

- Đúng vậy. Chúng ta cũng không phải là lần đầu tiên tới Tầm Dược phong, nhưng chưa bao giờ thu hoạch được nhiều dược liệu như vậy.

- Ơn lớn của Phương sư huynh, xin nhận của sư đệ một lạy.

...

Mọi người mồm năm miệng mười nói. Tất cả đều bày tỏ cảm ơn Phương Lâm. Nếu như không có Phương Lâm dẫn theo bọn họ, sợ rằng bọn họ căn bản không đi tới giữa sườn núi nhanh như vậy, cũng không có khả năng thu hoạch được nhiều dược liệu như vậy.

Ngay cả Hứa Sơn Cao cũng gọi Phương Lâm là sư huynh. Dù sao bất luận là cảnh giới võ đạo hay thành tựu đan đạo, Phương Lâm đều hơn xa mọi người ở đây. Lại gọi Phương Lâm vì sư đệ, bản thân Hứa Sơn Cao cũng cảm thấy không thích hợp.

Đối với cách xưng hô của mọi người, Phương Lâm không cảm thấy có gì không thích hợp. Ở bất kỳ chỗ nào, người mạnh đều làm vua. Tuy rằng thời gian mình trở thành đệ tử chính thức ngắn hơn bất kỳ người nào ở đây, nhưng trên phương diện thực lực, bọn họ còn xa mới có thể so sánh được.

Kinh nghiệm tất nhiên quan trọng, nhưng năng lực lại càng quan trọng hơn.

- Phương sư huynh, chúng ta có cần leo núi suốt đêm hay không?

Ngô Mạnh Sinh đề nghị.

Phương Lâm gật đầu. Thời gian ba ngày đã sắp hết hai ngày. Thời điểm ngày cuối cùng muốn lên đỉnh, tuy rằng miễn cưỡng kịp, nhưng vẫn có hơi gấp gáp. Dù sao càng lên cao, yêu thú càng nhiều, phiền phức cũng sẽ càng nhiều hơn.

Cho nên, suốt đêm leo núi mặc dù có phần mạo hiểm, nhưng Phương Lâm tin tưởng lấy thực lực của mình sẽ không xảy ra vấn đề gì.

Ngay lập tức, mọi người lại hái một hồi. Khi cảm thấy gần được, bọn họ không tiếp tục luyến tiếc dược liệu nơi đây nữa. Tất cả đều xuất phát đi về phía cao hơn.

Qua giữa sườn núi, ngoại trừ Phương Lâm ra, những người khác đều cảnh giác. Nửa đoạn lộ trình phía sau này mới thật sự là thử thách.

Trước kia, phần lớn các đệ tử Đan tông trên cơ bản đều dừng lại ở chỗ này. Nếu không phải bọn họ gặp phiền phức gì không giải quyết được thì chính là gặp phải yêu thú lợi hại.

Đám người Phương Lâm biết, ở bên trong Tầm Dược phong đầu tiên, tiến độ của bọn họ chắc hẳn là nhanh nhất. Những người khác chắc hẳn còn đang đi lại ở giữa sườn núi phía dưới. Có thể đến đêm khuya, mới có người đến giữa sườn núi.

Dọc đường, tốc độ bọn họ đi không nhanh. Dù sao trời đã hoàn toàn tối đen. Dưới tình huống tầm nhìn không tốt, bọn họ vẫn phải cẩn thận một chút.

- Cẩn thận! Có rắn lớn!

Ngô Mạnh Sinh đi phía trước mở đường bỗng nhiên nói.

Mọi người nhìn về phía trước. Chỉ thấy trên một cây đại thụ có con mãng xà toàn thân màu xanh đang quấn quanh trên đó. Nó đang trợn trừng đôi mắt lạnh lùng sợ mắt, nhìn chằm chằm vào đoàn người Phương Lâm.

- Mãng xà nhất biến lục trọng, chưa đủ gây sợ hãi.

Phương Lâm bình tĩnh nói. Khí tức Nhân Nguyên bát trọng tràn ngập ra. Nhất thời con mãng xà màu xanh này bị dọa cho giật mình, ánh mắt sợ hãi liếc nhìn Phương Lâm, rất nhanh lại xoay thân bỏ trốn.

Tuy rằng yêu thú có linh trí không cao, nhưng bất kỳ sinh mạng đều sợ hãi cường giả. Khí tức Nhân Nguyên bát trọng của Phương Lâm đủ để chấn áp phần lớn yêu thú dưới nhất biến bát trọng.

Nhìn thấy con mãng xà này khiếp sợ chạy mất, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Bọn họ càng cảm thấy đi theo Phương Lâm thực sự là một quyết định sáng suốt. Nếu như không có Phương Lâm, bọn họ nhiều người như vậy liên thủ, cũng không nhất định có thể làm gì được con mãng xà này.

Mọi người lại đi về phía trước thêm một đoạn đường. Đã là đêm khuya, đường núi gồ ghề. Tốc độ mọi người tiến lên phía trước càng chậm hơn.

Phương Lâm đã bảo Ngô Mạnh Sinh trở lại trong đội ngũ, bản thân một mình đi ở phía trước mở đường.

Dưới bóng đêm tối đen, ánh mắt Phương Lâm lại sáng ngời giống như giữa ban ngày. Ở trong đêm tối, nhãn lực của hắn không kém hơn ban ngày là mấy.

Răng rắc!

Dưới chân Phương Lâm đạp vỡ một nhánh cây. Đột nhiên, một trận gió mạnh thổi tới. Mọi người bất ngờ không kịp đề phòng, bị thổi tới ngã trái ngã phải.

- Không tốt!

Phương Lâm quát to một tiếng, lập tức nắm chặt thanh đoản kiếm có bôi chất độc ở trong tay, mắt nhìn chằm chằm vào trong bóng tối phía trước.

Vèo!

Một con hổ trắng có hình thể cực lớn đột nhiên nhảy ra. Tiếng hổ gầm chấn động tới mức màng tai mọi người đều đau đớn.

- Nhất biến bát trọng!

Ánh mắt Phương Lâm chợt nghiêm lại. Con hổ trắng này tuyệt đối phải có cảnh giới trong khoảng nhất biến bát trọng, thậm chí có khả năng càng cao hơn. Chỉ riêng khí thế kia, yêu thú bình thường lại không thể so sánh được.

Mục tiêu của con hổ trắng không phải là Phương Lâm mà lao thẳng đến một đệ tử Đan tông phía sau Phương Lâm.

Người thanh niên kia thấy con hổ trắng nhào về phía mình, lập tức muốn né tránh. Nhưng động tác của con hổ trắng quá nhanh, hắn căn bản không kịp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play