Phương Lâm trầm mặc không nói. Hàn Ngâm Nguyệt cũng không nói một lời nào, ánh mắt có vài phần chờ đợi nhìn Phương Lâm. Nàng rất sợ Phương Lâm nói ra bất kỳ lời nào khiến cho nàng thất vọng.

Cuối cùng, Phương Lâm mở miệng nói:

- Hàn sư tỷ, sư tỷ là khi tuyệt vọng cái gì cũng có thể thử sao?

Hàn Ngâm Nguyệt ngẩn ra, lập tức cười gượng.

- Ngươi coi như ta tuyệt vọng cái gì cũng có thể thử đi.

Giọng nói Hàn Ngâm Nguyệt có phần khổ sở nói.

Phương Lâm thở dài một tiếng. Một tiếng thở dài này khiến cho trong lòng Hàn Ngâm Nguyệt đột nhiên căng thẳng.

- Hàn sư tỷ, cũng không phải ta không muốn giúp sư tỷ. Càn quốc này lớn như vậy, cũng không có người nào có thể trị hết bệnh mắt cho lệnh muội, ta chỉ sợ cũng bất lực.

Phương Lâm nói lời ý vị sâu xa.

Tay ngọc của Hàn Ngâm Nguyệt khẽ nắm lại, nói:

- Thật sự không có biện pháp sao? Ngươi đã từng được cao nhân đan đạo chỉ điểm, không giống với những người khác, có lẽ có biện pháp. Chỉ là ngươi nhất thời không nghĩ ra được.

Trong lòng Phương Lâm hơi xúc động. Hàn Ngâm Nguyệt này vô cùng yêu quý muội muội của mình, tự nhiên lại đến cầu bản thân mình một đệ tử hạ đẳng nghĩ biện pháp, giọng nói thành khẩn như vậy, hoàn toàn không giống như với bộ dạng của đại tiểu thư một tông môn.

Phương Lâm cũng không phải không muốn hỗ trợ, mà thật sự không tiện đáp ứng.

Hàn Hiểu Tinh rốt cuộc có tình huống thế nào, Phương Lâm hoàn toàn không biết được rõ ràng. Hắn chỉ biết là hai mắt nàng trời sinh bị mù. Nhưng chỉ biết điều này, căn bản không thể kết luận nàng rốt cuộc vì sao bị mù, vì sao không có cách nào trị hết.

Nếu như tùy tiện đáp ứng, đến lúc đó lại bó tay không làm gì được, mất mặt chỉ là chuyện thứ yếu, khiến cho Hàn Ngâm Nguyệt thất vọng mới là quan trọng. Đây là băn khoăn trong lòng Phương Lâm.

- Hàn sư tỷ, nếu như có thể để cho ta cẩn thận chẩn đoán bệnh cho lệnh muội, có lẽ có thể nhìn ra được điều gì.

Phương Lâm nói như thế.

Hàn Ngâm Nguyệt nghe vậy, lộ vẻ vui mừng, nói:

- Cái này không có vấn đề gì. Không lâu nữa, ta sẽ dẫn Hiểu Tinh đến đây gặp ngươi.

Phương Lâm mỉm cười, nói:

- Tình cảm tỷ muội của hai nàng thật sự quá tốt.

Miệng Hàn Ngâm Nguyệt cong lên, giống như hoa sen nở rộ, xinh đẹp khác thường.

- Lúc chúng ta còn rất nhỏ, phụ thân dẫn chúng ta đi Thần Dược tông cần chữa trị, ở Thần Dược tông bị đệ tử Thần Dược tông khi dễ, Hiểu Tinh vì không cho ta bị khi dễ, đánh nhau với những đệ tử của Thần Dược tông kia. Ta không sao, Hiểu Tinh lại bị thương không nhẹ. Từ đó về sau, ta liền muốn bảo vệ nàng, vẫn bảo vệ nàng, không muốn để cho nàng vì ta chịu một chút thương tích nào.

Hàn Ngâm Nguyệt khẽ nói, hình như chìm vào trong hồi ức.

Phương Lâm trầm mặc. Hàn Ngâm Nguyệt và Hàn Hiểu Tinh hai tỷ muội trời sinh đều có chỗ thiếu hụt, tuy rằng là nữ nhi của tông chủ cao quý, nghĩ đến cũng không hạnh phúc hơn người thường bao nhiêu.

- Hàn sư tỷ, có thể để cho ta bắt mạch cho sư tỷ hay không?

Phương Lâm bỗng nhiên nói.

Hàn Ngâm Nguyệt lắc đầu, nói:

- Không cần. Tình huống của ta bản thân ta hiểu rõ ràng, không có bất kỳ biện pháp nào có thể giải quyết vấn đề kinh mạch của ta.

Phương Lâm nghiêm túc nói:

- Cũng không phải. Trời sinh kinh mạch yếu ớt, vẫn có biện pháp giải quyết. Nhưng tình huống cụ thể, ta phải bắt mạch xong, mới có khả năng kết luận.

Hàn Ngâm Nguyệt kinh ngạc nhìn Phương Lâm. Theo bản năng nàng lộ cổ tay ra, đặt ở trên bàn đá.

Phương Lâm không chút do dự nào, nhẹ nhàng đặt ba ngón tay lên Hàn Ngâm Nguyệt cổ tay trên.

Thần sắc Hàn Ngâm Nguyệt bình tĩnh, chỉ có điều ở sâu trong đôi mắt có vài phần ngượng ngùng. Dù sao nam nữ thụ thụ bất thân. Hàn Ngâm Nguyệt từ nhỏ lại chưa từng tiếp xúc qua đệ tử nam tính nào. Ngón tay Phương Lâm đặt ở trên cổ tay của nàng, xúc cảm khác thường này khiến cho trong lòng nàng cũng dâng lên vài đợt sóng lớn.

Nhưng trong lòng Phương Lâm lại hoàn toàn không suy nghĩ tới bất kỳ chuyện gì khác, cẩn thận cảm nhận mạch tượng của Hàn Ngâm Nguyệt.

Mạch tượng con người, bất kỳ lúc nào cũng tồn tại biến hóa. Nắm giữ loại biến hóa này, mới có thể suy đoán ra thân thể của con người đang phát sinh cái gì, tồn tại vấn đề gì.

Phương Lâm nhắm mắt lại, đặt tất cả tâm thần ở trên ba ngón tay này. Lúc này nếu như Hàn Ngâm Nguyệt ra tay tập kích bất ngờ Phương Lâm, tuyệt đối sẽ một lần hành động thành công.

Gió lay động, chim bay qua trên không trung. Bốn phía xung quanh dường như cũng trở lại yên tĩnh.

Hàn Ngâm Nguyệt có một loại cảm giác kỳ dị, giống như Phương Lâm trước mắt không tồn tại.

Nhưng tập trung nhìn vào, Phương Lâm thực sự còn ngồi ở chỗ đó, hoàn toàn không di chuyển.

- Đừng nhúc nhích.

Phương Lâm mở miệng, giọng nói vô cùng sắc bén.

Hàn Ngâm Nguyệt quả thật giật mình. Bị Phương Lâm giáo huấn, nàng lập tức lại bất động.

Trên mặt Phương Lâm có vẻ ngưng trọng, hơn nữa càng lúc càng rõ ràng. tâm tình Hàn Ngâm Nguyệt ngược lại rất bình tĩnh, dường như từng trải qua loại chuyện này rất nhiều lần.

Cuối cùng, Phương Lâm thu tay về, mắt cũng mở ra.

- Phương sư đệ, thế nào?

Hàn Ngâm Nguyệt cười hỏi. Nhìn nét mặt của nàng, hình như hoàn toàn không để ý Phương Lâm sẽ nói cái gì, lại giống như thuận miệng hỏi vậy.

Phương Lâm hít sâu một hơi, trầm ngâm một lát, nói:

- Hàn sư tỷ, tuy rằng ta còn không có cách nào xác định được căn nguyên thật sự, nhưng có một biện pháp có thể tìm được căn nguyên. Chỉ cần tìm được căn nguyên, ta lại có biện pháp giải quyết vấn đề kinh mạch yếu ớt cho sư tỷ.

Hàn Ngâm Nguyệt lộ ra vài phần kinh ngạc. Nàng vốn cho rằng Phương Lâm sẽ bó tay không làm gì được, lại không nghĩ đến Phương Lâm sẽ nói như vậy. Nghe giọng điệu của Phương Lâm, hình như thật sự có biện pháp giải quyết vấn đề kinh mạch yếu ớt của mình.

- Có biện pháp gì tìm được căn nguyên?

Hàn Ngâm Nguyệt hiếu kỳ hỏi, trong lòng mơ hồ kích động, nhưng có phần lo được lo mất.

Phương Lâm liếc mắt nhìn Hàn Ngâm Nguyệt, nói:

- Có một loại đan dược tên là Tẩy Mạch đan, rất kỳ lạ. Dùng viên đan dược này, có thể sử dụng dược lực tẩy rửa kinh mạch. Chỉ cần Hàn sư tỷ dùng Tẩy Mạch đan này, lại có thể tìm được căn nguyên kinh mạch yếu ớt. Chỉ là…

Phương Lâm nói phân nửa, lại không tiếp tục nói hết, hình như có lời gì khó nói.

Hàn Ngâm Nguyệt mỉm cười, nói:

- Phương sư đệ cứ nói đừng ngại.

Phương Lâm ừ một tiếng, nói:

- Nếu như người bình thường dùng Tẩy Mạch đan, không có tác dụng phụ gì. Nhưng kinh mạch của Hàn sư tỷ yếu đuối, dùng Tẩy Mạch đan sợ rằng sẽ bị thống khổ cực lớn, thậm chí sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Đôi mi thanh tú của Hàn Ngâm Nguyệt hơi nhíu lại. Phương Lâm lo lắng không phải không có đạo lý. Tẩy Mạch đan bản thân loại đan dược này không có tác dụng phụ gì. Nhưng bởi vì bản thân Hàn Ngâm Nguyệt, Tẩy Mạch đan này rất có thể trở thành vật chí mạng.

Nếu như tùy tiện dùng, kết quả cuối cùng rất có khả năng là không tìm được căn nguyên, Hàn Ngâm Nguyệt lại chết vì kinh mạch vỡ nát.

Đây là một sự mạo hiểm, hơn nữa còn lấy tính mạng của Hàn Ngâm Nguyệt ra mạo hiểm, chỉ vì một kết quả không quá chắc chắn.

- Phương sư đệ, ngươi cảm thấy ta có nên dùng Tẩy Mạch đan hay không?

Hàn Ngâm Nguyệt hỏi.

Phương Lâm lắc đầu nói:

- Ta chỉ là nói phương pháp của ta cho sư tỷ biết. Về phần có nên hay không, vẫn là bản thân sư tỷ đưa ra quyết định. Hơn nữa dùng Tẩy Mạch đan không phải thật sự quá mức nguy hiểm, có thể đồng thời dùng Tâm Mạch đan, bảo vệ tốt tâm mạch. Cho dù kinh mạch vỡ nát, cũng không đến mức mất mạng. Chỉ là kinh mạch vỡ nát rất thống khổ, rất khó chịu được. Thân thể sư tỷ có thể sẽ còn kém hơn bây giờ.

Hàn Ngâm Nguyệt lộ vẻ tươi cười, nói:

- Không sao. Ta quyết định lại lựa chọn sử dụng biện pháp của Phương sư đệ. Cho dù xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, tình hình cũng sẽ không kém hơn hiện tại bao nhiêu.

Phương Lâm lộ vẻ khiếp sợ. Hàn Ngâm Nguyệt tự nhiên quyết đoán, đưa ra quyết định như vậy. Điều này làm hắn vô cùng bất ngờ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play