Sắc mặt của Kim lão tái nhợt, đối mặt với chất vấn của Hàn Ngâm Nguyệt, hắn vẫn duy trì bình tĩnh:

- Ta không tin Cổ Đạo Phong và Ẩn Sát đường có bất kỳ liên hệ, đây tuyệt đối là chuyện không có khả năng xảy ra được. 

Hắn không nói bản mình biết hay không biết chuyện này, mà nói không tin Cổ Đạo Phong và Ẩn Sát đường có liên hệ. Cứ như vậy, cho dù Cổ Đạo Phong thật sự có liên quan đến Ẩn Sát, hắn cũng có thể không đếm xỉa đến, giả vờ hoàn toàn không biết gì cả.

Hàn Ngâm Nguyệt nhìn chằm chằm vào Kim lão, trong lòng thầm nghĩ Kim lão này quả nhiên là một lão hồ ly, hoàn toàn không có lộ ra sơ hở.

- Cổ Đạo Phong và Ẩn Sát cấu kết đã được xác thực, chứng cứ vô cùng chính xác. Về phần cái chết của hắn, cũng có liên quan tới chuyện hắn cùng với Ẩn Sát cấu kết, xét đến cùng, cũng là do hắn tự chuốc họa vào thân, nhóm lửa tự thiêu mà thôi. 

Hàn Ngâm Nguyệt nói.

Kim lão vừa nghe lại thầm nghĩ không ổn, đây là thái độ dự định không giải quyết gì cả. Làm sao có thể như vậy được? Hắn là đang hãm hại Phương Lâm, khiến Triệu Đăng Minh thành trọng thương, sao có thể lại bị hàm hồ cho qua như thế được?

- Nếu như đại tiểu thư thật sự có chứng cứ, không ngại lấy ra để cho tất cả chúng ta thấy nhìn, không thể bởi vì đại tiểu thư nói đôi câu vài lời, lại bôi nhọ sự trong sạch của Cổ Đạo Phong được. Cho dù hắn đã chết, nhưng ta làm sư phụ còn ở đây. 

Kim lão hiên ngang lẫm liệt nói.

Hàn Ngâm Nguyệt nhìn Kim lão, nói:

- Kim lão thật sự muốn nhìn xem chứng cứ này sao? 

Kim lão chú ý tới biểu tình của Hàn Ngâm Nguyệt, trong lòng chợt hoảng hốt, nhưng việc đã đến nước này, hắn cũng chỉ có thể cứng rắn nói:

- Ta tất nhiên muốn xem, bằng không làm sao chứng minh được Cổ Đạo Phong cấu kết cùng Ẩn Sát đường.

Hàn Ngâm Nguyệt gật đầu, nàng lập tức vỗ một cái vào túi Cửu Cung, một quả ngọc giản đưa tin xuất hiện ở trong tay của nàng. 

- Đây là một ngọc giản đưa tin lục soát được từ chỗ của Cổ Đạo Phong, bên trong có ấn ký của Cổ Đạo Phong, cùng với một đạo ấn ký khác, một đạo ấn ký khác này là của người nào, chúng ta không biết, nhưng chỉ cần liên lạc một chút, sợ rằng tất cả đều sẽ biết được.

Hàn Ngâm Nguyệt giơ ngọc giản đưa tin, nói với mọi người.

Tay chân của Kim lão lạnh lẽo, toàn thân giống như rơi vào trong hầm băng, hắn trăm triệu lần không nghĩ tới, ngọc giản đưa tin để Cổ Đạo Phong tiến hành liên hệ với Ẩn Sát lại bị người của Hàn gia tìm được. Đây chính là bằng chứng, mặc cho ngươi nói chọc thủng trời cũng không có cách nào xoay người. 

- Kim lão, hay Kim lão tới thử một lần, xem Cổ Đạo Phong dùng ngọc giản này liên hệ với người nào cuối cùng?

Hàn Ngâm Nguyệt cười như không cười nhìn Kim lão nói.

Kim lão thấy vậy càng thêm lúng túng, vừa rồi hắn dùng lời thề son sắt nói Cổ Đạo Phong tuyệt đối không có liên quan tới Ẩn Sát, hiện tại bằng chứng đã bị Hàn Ngâm Nguyệt ném ra, điều này làm cho hắn hoàn toàn không xuống đài được. 

Hơn nữa, sau khi Hàn Ngâm Nguyệt lấy ra chứng cứ chứng minh Cổ Đạo Phong và Ẩn Sát đường có liên hệ, vậy hắn muốn hãm hại Phương Lâm cũng không có chút ý nghĩa nào, bởi vì không có người nào đi truy cứu một người chết có cấu kết với Ẩn Sát đường.

- Vì sao Kim lão không nói lời nào? Chẳng lẽ trong lòng còn có nghi ngờ sao?

Hàn Ngâm Nguyệt hỏi. 

Lúc này, sắc mặt Kim lão lại giống như ăn phải một con chết chuột vậy, khỏi phải nói có bao nhiêu khó coi, hồi lâu hắn cũng nói không ra lời.

Cuối cùng, Kim lão chỉ có thể mở miệng như thế:

- Nếu như Cổ Đạo Phong thật sự có cấu kết với Ẩn Sát đường, vậy tất cả những điều này đều là do hắn tự chuốc họa vào thân, lão phu cũng sẽ không vì hắn làm cái gì nữa. 

Nói xong, Kim lão ngồi xuống, thần sắc hắn thâm trầm, không nói được một lời.

Hàn Ngâm Nguyệt mỉm cười, thu ngọc giản vào trong túi.

Những người khác cũng liếc mắt nhìn Kim lão, sắc mặt của Kim lão đỏ lên, hận không thể chui vào kẽ nứt, quả thực quá mất mặt. 

- Ha ha, có người gậy ông đập lưng ông, thực sự đáng thương.

Hồ lão đặc biệt không đạo đức nói một câu, càng thiếu chút nữa khiến Kim lão tức giận đến mức nôn ra máu.

Một hồi âm mưu do Kim lão đư ẩ, nhằm vào Phương Lâm, kết quả ở dưới chứng cứ của Hàn Ngâm Nguyệt lại hoàn toàn được hóa giải, thậm chí Phương Lâm cũng không cần đứng ra, chuyện này đã được giải quyết dễ dàng. 

Khi Phương Lâm biết được chuyện đã xảy ra trong Tử Hà đại điện, hắn vẫn thoáng ngẩn người ra. Chỉ có điều hắn cũng không để ở trong lòng, Kim lão này chẳng qua là một thằng hề nhảy nhót mà thôi, vì một Cổ Đạo Phong đã chết cũng không gây ra được bao nhiêu sóng gió.

Sau khi Phương Lâm trở lại Đan tông, hắn gặp được không ít bằng hữu cũ. Hứa Sơn Cao, Ngô Mạnh Sinh đều đã trở nên nổi bật ở trong các đệ tử, không giống như trước kia, là tồn tại không có tiếng tăm gì.

Mà Lục Tiểu Thanh, bằng hữu duy nhất khi Phương Lâm ở đệ tử Đan Đồng, cũng đã trở thành đệ tử chính thức, tuy rằng vẫn chỉ là đệ tử hạ đẳng, nhưng Lục Tiểu Thanh ở trên phương diện đan đạo có thiên phú thực sự không kém, bởi vậy sau này cũng có tiền đồ không tệ. 

Mà Đan Tông Tứ Tú ngày xưa, Đinh Tuyền Cơ đã hoàn toàn xuống dốc, tuy rằng vẫn có một danh hiệu một trong Tứ Tú, nhưng trên thực tế đã sớm chỉ còn là danh nghĩa.

Mạnh Triều Dương nghiễm nhiên trở thành tồn tại chói mắt nhất trong Tứ Tú. Vu Thu Phàm cũng không chịu yếu thế, thường xuyên cạnh tranh với Mạnh Triều Dương.

Về phần Âu Dương Tĩnh, hắn trên cơ bản đã hoàn toàn rời khỏi Đan tông, chuyên tâm phát triển ở Đan Minh. 

Mà sau khi Nghiêm Chính Phong tạm thời tiếp nhận vị trí thủ tọa, hắn cũng đã phái người đi tới nói qua với Âu Dương Tĩnh, nói cho Âu Dương Tĩnh biết chuyện Cổ Đạo Phong đã chết, đồng thời hi vọng Âu Dương Tĩnh có thể trở về Đan tông.

Âu Dương Tĩnh không có lập tức tỏ thái độ, hắn ở Đan tông đã gặp phải quá nhiều chuyện, lúc này cần phải cân nhắc một chút, muốn xem thử Đan tông có phải thật sự thay đổi hay không.

Dưới sự chỉnh đốn của Nghiêm Chính Phong, Đan tông quả thật có thể nói là rực rỡ hẳn lên, bất cứ chuyện gì đều được xử lý rõ ràng, đồng thời lật ra vài chuyện Cổ Đạo Phong đã làm năm đó. 

Khi chuyện của Cổ Đạo Phong bị lật ra, danh tiếng của Cổ Đạo Phong xem như là hoàn toàn không cứu được, lúc này mọi người mới biết, hóa ra Cổ Đạo Phong còn từng làm nhiều chuyện ác như vậy.

Ban đầu, Kim lão còn muốn dựa vào chuyện Cổ Đạo Phong chết tới triển khai hoạt động gì đó. Nhưng hiện tại xem ra, Cổ Đạo Phong vừa chết, Tử Hà tông có thể nói là người người vỗ tay tỏ ý vui mừng, hắn sẽ không có bất kỳ ý tưởng gì nữa.

Lúc này danh tiếng xuống thấp, hắn làm sư tôn của Cổ Đạo Phong đứng ra làm chuyện như vậy, chắc hẳn cũng sẽ trở thành đối tượng bị người người chửi rủa. 

...

Đối với Phương Lâm, chuyện quan trọng nhất hiện nay chính là nâng cao thực lực chính mình, dù sao thi đấu ba nước đã không vong xa, cho dù Phương Lâm chỉ là một người dự bị, nhưng cũng phải làm tốt chuẩn bị xuất chiến.

Hơn nữa, lúc này Phương Lâm muốn chạm đến cảnh giới Địa Nguyên thập trọng, lại càng phải không ngừng tu luyện và nâng cao. 

Lúc này, thứ duy nhất có thể nâng cao thực lực của Phương Lâm, chỉ có là tiếp tục tu luyện Cửu Đỉnh Thông Thiên Quyết.

Hiện tại, Phương Lâm vẫn tính là có nhiều thời gian, hắn dự định cắn nuốt một lò luyện đan, lại nâng cao cảnh giới của Cửu Đỉnh Thông Thiên Quyết.

Trên người Phương Lâm hiện tại có không ít lò luyện đan. Chỉ có điều Phương Lâm tạm thời không dự định cắn nuốt tám mươi mốt lò luyện đan hắn nhận được từ trong Đan Cực tháp. Tám mươi mốt lò luyện đan này có thể cho Phương Lâm thi triển ra một loại thần thông cực kỳ lợi hại, cho nên hắn không thể động đến. 

Về phần lò luyện đan khác, một đỉnh giam giữ thi thể của Yêu Thánh, vậy hắn chỉ còn có thể lựa chọn giữa Cực Hải đỉnh và Trầm Long đỉnh.

Phương Lâm sẽ không đi cắn nuốt Cửu Bảo Lưu Ly Đỉnh, nếu như cắn nuốt một lò luyện đan tốt như vậy, thật là quá lãng phí.

Suy nghĩ một lúc lâu, Phương Lâm quyết định cắn nuốt Cực Hải đỉnh, lưu lại Trầm Long đỉnh. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play