Thất Chỉ Thối Dược lại là một môn thủ pháp luyện đan xưa nay thất truyền!

Ở trong này chỉ có một phần rất ít luyện đan sư Chư Cát Thương nhận ra được Phương Lâm thi triển ra lúc này chính là Thất Chỉ Thối Dược Pháp.

- Phương Lâm này rốt cuộc có lai lịch gì? Hắn biết Chấn Tam Sơn cũng không tính là gì, thế nào ngay cả Thất Chỉ Thối Dược Pháp hắn cũng biết vậy?

Vẻ mặt Lục Vô Vi thán phục nói.

Mấy người đều nhìn Tô lão, chỉ có điều vẻ mặt Tô lão cũng mờ mịt và giật mình, hiển nhiên ngay cả hắn cũng không biết Phương Lâm học được phương pháp Thất Chỉ Thối Dược từ lúc nào.

- Đừng nhìn ta, ta cũng là lần đầu nhìn thấy hắn thi triển ra.

Tô lão lộ ra thần sắc cổ quái nói.

Sắc mặt Cốc bà tử và lão nhân họ Nghiêm hết sức khó coi, Phương Lâm làm cho bọn họ giật mình. Hắn quả thực có chút biến thái.

Biết một loại phương pháp luyện đan cổ đã rất kinh người, nhưng Phương Lâm lại còn biết loại thứ hai, đồng thời thi triển ra lưu loát như vậy, vừa nhìn chính là bộ dạng đặc biệt thành thạo.

Nhưng hắn học được tuyệt kỹ Thất Chỉ Thối Dược này từ đâu?

- Ta đã từng thấy qua phương pháp này ở trên sách cổ, trong đó miêu tả không rõ ràng, hình như có phát huy thể hiệu lực dược liệu đến trình độ lớn nhất, ít tổn hao dược liệu.

Trần Mộc trầm giọng nói.

Không cần hắn nói, người có thể nhận ra được Thất Chỉ Thối Dược Pháp tất nhiên cũng là biết chỗ lợi hại của môn phương pháp cổ này.

Có thể nói, chỉ cần là nắm giữ môn phương pháp cổ này, như vậy ở thời điểm luyện đan, phẩm chất của đan dược tuyệt đối sẽ được nâng cao chí ít một cấp bậc.

Nếu như nói Chấn Tam Sơn chú ý về hiệu suất của phương pháp luyện đan cổ, như vậy Thất Chỉ Thối Dược chú ý tới sự tinh tế.

Bảy ngón tay liên tục hoạt động, lấy ngọn lửa tới rèn luyện hiệu lực bên trong dược liệu đến mức tận cùng, điều này cần phải là luyện đan sư có bản lĩnh vô cùng thâm hậu mới có thể làm được.

Nhất là chỗ tinh diệu của bảy ngón tay này chỉ có bản thân luyện đan sư mới có thể lĩnh ngộ ra, người bên ngoài muốn dạy cũng khó có thể dạy được.

- Chẳng lẽ là bên trong Tử Hà tông có sách cổ tu luyện Thất Chỉ Thối Dược Pháp này truyền thừa xuống sao?

Chư Cát Thương nói.

Tô lão lắc đầu:

- Tuy rằng ta không hiểu rõ nhiều về Tử Hà tông, nhưng cho dù truyền thừa đan đạo của Tử Hà tông ở thời kì bốn thánh huy hoàng nhất, cũng chưa từng nghe nói trong bốn thánh có ai biết thi triển Thất Chỉ Thối Dược Pháp, cho nên không có khả năng là truyền thừa của Tử Hà tông.

Lục Vô Vi ở một bên nói:

- Vậy có phải gia tộc của Phương Lâm có truyền thừa về môn phương pháp cổ này hay không?

Tô lão lại lắc đầu:

- Điều này lại càng không có khả năng, Phương Lâm xuất thân Phương gia ở trong Càn quốc chỉ là gia tộc nhỏ, thực lực nhỏ, cũng không có mấy người võ giả, càng chưa nói tới luyện đan sư.

- Vậy thật là kỳ quái, tiểu tử này học được Thất Chỉ Thối Dược Pháp từ đâu?

Lục Vô Vi nghi ngờ không giải thích được nói.

- Điều này có là gì? Đợi lát nữa chúng ta bắt hắn, nghiêm hình tra hỏi không phải được rồi sao?

Lão nhân họ Nghiêm cười lạnh nói, trong mắt đã phát động sát cơ.

Cốc bà tử cũng lạnh lùng nói:

- Lão thân chế luyện một lò Mê Tâm đan, chỉ cần ăn viên đan dược này lại sẽ không khống chế được bản thân, bảo hắn làm cái gì hắn sẽ làm cái đó, chỉ cần ăn một viên, bảo đảm Phương Lâm này có bí mật gì đều sẽ lộ ra.

Tô lão đảo mắt nhìn hai người này, không vui nói:

- Để ta xem trong các ngươi ai dám động tới Phương Lâm?

Chư Cát Thương cũng dở khóc dở cười, hai người này chắc hẳn nhìn thấy được Phương Lâm biết Thất Chỉ Thối Dược Pháp, nổi lòng tham muốn từ trên người Phương Lâm nhận được phương pháp tu luyện thuật luyện đan cổ xưa này.

Chỉ có điều, đây cũng là chuyện thường tình của con người, cho dù là Chư Cát Thương hắn nhìn thấy Phương Lâm thi triển Thất Chỉ Thối Dược Pháp, tim cũng đập thình thịch, rất muốn học được nó.

Một môn phương pháp luyện đan cổ có giá trị vượt xa so với thiên tài địa bảo, cho dù là một ít đan đạo đại năng nhìn thấy, chắc hẳn cũng phải động tâm.

Nói không động tâm, điều này hoàn toàn chính là vô nghĩa, trên đời, ai có thể làm được không muốn không cầu?

- Nếu như Phương Lâm là người của Đan Minh ta, như vậy hắn nên nộp Thất Chỉ Thối Dược Pháp ra.

Lúc này, lão nhân họ Nghiêm nói ra một câu có vẻ hiên ngang lẫm liệt.

Tô lão nhíu mày:

- Bây giờ còn không thể xác định được đó chính là Thất Chỉ Thối Dược Pháp, gấp gáp như vậy làm cái gì? Hơn nữa cho dù là Thất Chỉ Thối Dược Pháp, nếu như Phương Lâm không muốn nộp lên Đan Minh, cũng không ép được hắn.

Chư Cát Thương gật đầu:

- Tô lão ca nói đúng, nếu Thất Chỉ Thối Dược Pháp này thuộc về Phương Lâm, vậy Đan Minh ta cũng không thể mạnh mẽ ngang ngược cướp đoạt, bằng không chẳng phải sẽ khiến cho luyện đan sư trong thiên hạ lạnh tâm sao.

- Ha hả.

Lão nhân họ Nghiêm nghe vậy cũng không nói thêm gì nữa, chỉ có điều hắn lại cười lạnh hai tiếng, trên mặt đầy vẻ hài hước.

Ai cũng hiểu, Đan Minh không có khả năng trong sạch giống như mặt ngoài, sau lưng chuyện gì dơ bẩn chuyện gì xấu xa đều có, đừng thấy mỗi một người ở đây có khuôn nhân dạng người, có trời mới biết bọn họ đã làm qua chuyện gì không thể cho người khác biết.

Cho dù là Tô Kiếm Xuyên lần đầu tiên nhìn thấy Phương Lâm thi triển Chấn Tam Sơn, hắn cũng nổi lòng tham, cũng muốn học được.

Chỉ có điều Tô lão vẫn lựa chọn biện pháp tương đối ôn hòa, không có mạnh mẽ ngang ngược cướp đoạt.

Nhưng nếu như đổi lại thành một vài người khác có thủ đoạn độc ác, hẳn đã sớm dùng hết tất cả biện pháp.

- Đúng rồi, ta quên nói cho các ngươi biết, Phương Lâm này tuy rằng xuất thân gia tộc nhỏ, nhưng khi hắn còn nhỏ đã từng được cao nhân đan đạo chỉ điểm, có thể Thất Chỉ Thối Dược Pháp này chính là do vị cao nhân kia giảng dạy.

Tô lão bỗng nhiên nói ra lời lẽ kinh người nói.

Lời này vừa nói ra, mấy người ở đây đều biến sắc.

- Cái gì mà cao nhân đan đạo? Chẳng lẽ Tô Kiếm Xuyên ngươi cố ý lừa gạt chúng ta sao?

Lão nhân họ Nghiêm lộ ra vẻ mặt nghi ngờ nói.

Không chỉ có hắn, những người khác cũng không có tin tưởng, dù sao cao nhân đan đạo gì đó thật sự rất mơ hồ, nghe cũng không thật mấy.

Tô lão cũng không trông cậy những người này sẽ tin tưởng mình, hắn chỉ bĩu môi nói:

- Các ngươi tin cũng tốt, không tin cũng chẳng sao, lão phu cũng chỉ nghe được từ trong miệng Phương Lâm, thật hay giả chỉ có bản thân hắn biết, nhưng nếu như là thật, như vậy vị cao nhân đan đạo này, sợ không phải dễ dàng trêu chọc như vậy.

- Cố ý làm cho mơ hồ.

Lão nhân họ Nghiêm hừ một tiếng, chỉ có điều trong mắt hắn lại có một tia kiêng kỵ.

Loại chuyện hoàn toàn không có cách nào này biết rõ ràng chân tướng này thường khiến cho người ta nghi thần nghi quỷ, tuy rằng tám chín phần là giả, nhưng nếu chẳng may là sự thật thì sao?

Nếu như là sự thật, vậy phía sau Phương Lâm này chẳng phải có một vị cường giả đan đạo thần bí khó lường sao? Làm không tốt còn là loại cường giả ẩn thế này.

Vậy thì có chút đáng sợ.

Không nói đến mấy lão nhân ở đây nghi thần nghi quỷ, trên lôi đài, Phương Lâm sử dụng ra Thất Chỉ Thối Dược Pháp, hoàn toàn phát huy ra dược tính của dược liệu, có thể nói là thể hiện mấy chữ tận dụng hết tác dụng của nó đến cực hạn.

Phần lớn dược tính trong một gốc dược liệu đều khó có thể bị lợi dụng, chỉ có một phần nhỏ dung nhập vào trong đan dược.

Điều luyện đan sư phải làm chính là cố gắng hết sức phát huy ra dược tính của dược liệu.

Thất Chỉ Thối Dược Pháp chính là một môn thủ pháp luyện đan có thể phát huy ra càng nhiều dược tính hơn.

Phương Lâm biết phương pháp này, tất nhiên không có gì đáng để ngạc nhiên, đường đường là Đan Tôn, nếu như ngay cả loại thủ pháp luyện đan này hắn cũng không biết, vậy hắn cũng có thể không cần sống nữa.

Vẻ mặt Lý Kiến Long giống như gặp quỷ, bản thân hắn đệ nhất thiên tài đan đạo của Lý gia, hắn đã nhìn qua các sách cổ của Lý gia, hình như ở trên quyển sách cổ nào đó, hắn đã từng thấy qua thủ pháp Phương Lâm thi triển lúc này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play