Tô Tiểu Đồng sử dụng ánh mắt vô cùng ngây thơ nhìn Triệu Thần Không, đầy nghi ngờ hỏi.

Nụ cười trên mặt Triệu Thần Không nhất thời lại cứng đờ, trên trán gân xanh giật giật không ngừng.

- Ta là Triệu Thần Không, nửa năm trước, ta đã từng gặp qua Tô cô nương một lần.

Triệu Thần Không cố gắng hết mức khiến mình thoạt nhìn ung dung một chút nói.

Tô Tiểu Đồng lại nhíu đôi mi thanh tú, vội vàng lật quyên sách nhỏ trong tay.

Triệu Thần Không mặc dù biết Tô Tiểu Đồng này hình như trời sinh có trí nhớ kém, nhưng không nghĩ tới lại kém đến mức độ này, nửa năm trước mới quen, nhanh như vậy lại một chút ấn tượng cũng bị mất sao?

Lật tìm một lúc lâu, Tô Tiểu Đồng cuối cùng tìm được, vẻ mặt kinh ngạc nói:

- Hóa ra ngươi tên là Triệu Thần Không, chúng ta đúng là có gặp mặt.

Khóe miệng Triệu Thần Không khẽ giật giật, cho dù là nhân vật như hắn vậy, cũng bị Tô Tiểu Đồng chọc tức đến dở khóc dở cười.

- Ha ha ha, Tô lão đầu, tôn nữ này của ngươi thật là thú vị.

Lục Vô Vi vừa cười vừa nói.

Tô lão miễn cưỡng cười một tiếng, lắc đầu. Nhìn thấy tôn nữ của mình có bộ dạng này, trong lòng Tô lão lại không cao hứng nổi.

- Tô lão ca, có biện pháp chữa trị tốt cho bệnh của Tiểu Đồng không?

Gia Cát Thương hỏi.

Tô lão lắc đầu:

- Ta đi tìm rất nhiều người, nhưng cũng không có cách nào.

Nghe vậy, Gia Cát Thương thở dài một tiếng.

Lúc này, Tô Tiểu Đồng chạy tới trước đá thử vàng, hít sâu một hơi, trên mặt đầy vẻ khẩn trương.

Đoàn người Càn quốc cũng khẩn trương, đều hi vọng Tô Tiểu Đồng có thể một tiếng cất lên khiến ai nấy đều kinh ngạc, hung hăng ép xuống Triệu Thần Không kiêu ngạo này.

Chỉ thấy Tô Tiểu Đồng đặt một tay ở trên đá thử vàng, sau một khắc, ánh sáng trùng thiên dâng lên.

Trong lúc đó, ánh sáng điên cuồng phun ra, bóng dáng của Tô Tiểu Đồng cũng dường như bị nhấn chìm vậy.

- Lại là một thiên tài!

- Ngày hôm nay là thế nào? Nhiều thiên tài như vậy cùng xuất hiện?

- Trong ba nước đúng là tàng long ngọa hổ.

...

Mọi người bàn luận ầm ĩ, đối với thiên phú của Tô Tiểu Đồng cũng kinh ngạc thán phục không thôi.

- Ai, vẫn kém một ít.

Trên lầu các, Trần Mộc khẽ nhíu mày nói.

Bọn họ đều là lão tiền bối, năng lực quan sát mười phần, tự nhiên liếc mắt một liền liền nhìn thấy ánh sáng của Tô Tiểu Đồng tuy rằng cũng cực kỳ chói mắt kinh người, nhưng nhiều lắm chính là không chênh lệch cùng Quách Chân là không bao nhiêu, nhưng so với Triệu Thần Không, vẫn có một tia chênh lệch.

Có lẽ một tia chênh lệch này rất nhỏ bé, nhưng chính là chân thực tồn tại, không có cách nào bỏ qua.

- Ta đã nói rồi, Triệu Thần Không mới là mạnh nhất, cái gì Quách Chân, cái gì Tô Tiểu Đồng, đều không tính là gì cả.

Lão nhân họ Nghiêm lại dương dương đắc ý nói.

Bộ dáng kia của hắn khiến cho Cốc bà tử và Tô lão đều rất muốn tát hắn vài cái.

Phương Lâm nhìn tia sáng kia, trong lòng cũng thở dài một tiếng, Tô Tiểu Đồng quả nhiên là thiên phú trác tuyệt, nhưng so với Triệu Thần Không, thật đúng là kém một chút.

Chỉ có điều cũng khó trách, Triệu Thần Không dù sao cũng là thân thể Bách Luyện Dược, hơn nữa tuổi tác cũng lớn hơn so với Tô Tiểu Đồng vài tuổi, Tô Tiểu Đồng kém hơn hắn cũng là bình thường.

Nếu như đại hội luyện đan sư lần này không có Triệu Thần Không tồn tại, như vậy Tô Tiểu Đồng và Quách Chân sẽ là hai người chói mắt gây sự chú ý nhất.

Nhưng lúc này, ánh sáng của Triệu Thần Không lại che lấp tất cả mọi người, khiến cho những người của Mạnh quốc và Càn quốc ở đây đều có chút không thở nổi.

Tô Tiểu Đồng có chút mất mát đi trở về, tuy rằng nàng không quá nhớ những người bên cạnh này là ai, nhưng nàng biết mình là đại biểu Đan Minh Càn quốc đến, nên khiến cho Đan Minh Càn quốc được vẻ vang.

- Không có việc gì, Tô đại tiểu thư chúng ta không thể kém hơn so với Triệu Thần Không này.

Trong phòng vừa cười vừa nói.

Tô Tiểu Đồng nhìn Phương Lâm, trong mắt có vẻ nghi hoặc.

Phương Lâm ngay lập tức lại biết được nữ nhân này lại quên mình.

- Phương Lâm, không bằng ngươi đi thử một chút.

Đúng lúc này, Lý Kiến Long nói với Phương Lâm.

Phương Lâm liên tục lắc đầu:

- Ta mới không đi, ngươi đây là có ý định muốn cho ta mất mặt xấu hổ.

Lý Phong ở một bên hừ lạnh một tiếng:

- Ta xem ngươi căn bản là không can đảm.

Phương Lâm cười hì hì:

- Ta chính là không có can đảm lại như thế nào?

Lý Kiến Long nhíu mày:

- Phương Lâm, ngươi cũng là một thành viên của Càn quốc, lần này tới tham gia đại hội luyện đan sư, tất nhiên nên khiến cho Càn quốc được vẻ vang mới phải, chuyện tới trước mặt, làm sao có thể sợ hãi không tiến lên?

Phương Lâm xem thường liếc mắt nhìn Lý Kiến Long:

- Đừng chụp mũ cho ta, đại hội luyện đan sư này còn chưa bắt đầu, lại nói ta sợ hãi không tiến lên?

Lý Kiến Long thản nhiên nói:

- Ngay cả ngươi không sánh bằng Triệu Thần Không này, nhưng ít nhất cũng phải dám đi ra so sánh cao thấp, bằng không Vân quốc và Mạnh quốc xe nhìn Càn quốc chúng ta? Bọn họ sẽ xem Càn quốc đều là một đám nhát gan sao?

Lời này, khiến cho các luyện đan sư Càn quốc khác đều có chút đứng không yên, đều đi tới trước đá thử vàng.

Lục tục mấy đường ánh sáng dâng lên, mấy người này thiên phú cũng coi như không tệ, nhưng có biểu hiện của ba người Triệu Thần Không, Quách Chân cùng với Tô Tiểu Đồng, bọn họ lại có vẻ vô cùng bình thường.

So sánh ra, Vân quốc có số lượng thiên tài tối đa, ngoại trừ Triệu Thần Không ra, mấy người khác cũng là người xuất sắc trong cùng thế hệ.

Càn quốc bên này lại có vẻ rất yếu, ngoại trừ Tô Tiểu Đồng tương đối kinh diễmra, những người khác đều có vẻ rất bình thường, nhất là còn có một Phương Lâm ngay cả kiểm nghiệm thiên phú cũng không dám làm.

Lúc này, tất cả mọi người đang nhìn Phương Lâm, Vân quốc và Mạnh quốc nơi đó là dẫn theo xem thường và nghiền ngẫm vẻ, Càn quốc ở đây mấy người lại đối Phương Lâm vô cùng thất vọng.

- Đều nhìn ta như vậy làm gì?

Phương Lâm có chút bất đắc dĩ nói.

- Chỉ còn lại một mình ngươi, ngươi cứ nói đi?

Mạnh quốc nơi đó có người trêu tức nói.

- Phương Lâm, chẳng lẽ ngươi nhát gan như vậy sao?

Lý Kiến Long cũng trực tiếp sử dụng đơn giản nhất phép khích tướng tới kích thích Phương Lâm.

Trên lầu các, Cốc bà tử và lão nhân họ Nghiêm đều nhìn Tô lão, chỉ nghe lão nhân họ Nghiêm này nói:

- Ta đã nói Phương Lâm này không phải là nhân tài, chẳng qua là vận khí tốt nhận được một môn phương pháp luyện đan cổ mà thôi, thậm chí ngay cả dũng khí nhìn thẳng vào thiên phú của mình cũng không có, hoàn toàn không đáng bồi dưỡng.

Cốc bà tử tuy rằng không nói gì thêm, nhưng là khẽ gật đầu, không xem Phương Lâm ra gì.

- Tiểu tử này có chuyện gì vậy?

Ba người Gia Cát Thương cũng cảm thấy không giải thích được, cho dù Phương Lâm ngươi biết rõ thiên phú không bằng Triệu Thần Không bọn họ, cũng không cần khiếp sợ như thế? Ngươi ngay cả dũng khí đi thử một lần cũng không có, vậy chẳng phải là càng mất mặt sao?

Tô lão ngược lại có vẻ rất bình tĩnh, chỉ có điều trong lòng hắn cũng có chút kỳ quái, hắn thấy thiên phú của Phương Lâm chắc là không kém gì Tô Tiểu Đồng, nhưng thế nào lại không dám đi thử một lần?

Bọn họ tất nhiên không biết, Phương Lâm sở dĩ không muốn đi tiếp xúc đá thử vàng, là khiếp sợ thiên phú của mình quá kinh người, hù dọa bọn họ.

Nhưng lúc này, biểu hiện của mình nghiễm nhiên thành kẻ nhát gan hèn yếu, vậy hắn làm sao có thể chịu được? Không phải là đá thử vàng sao? Ta đường đường là Đan Tôn còn có thể sợ phải không?

Ngay lập tức, Phương Lâm cũng không nói một lời nào, trực tiếp đi tới trước đá thử vàng này.

- Ha ha, người nhát gan này cuối cùng không nhịn được.

Có người cười nhạo nói.

Phương Lâm quay đầu lại trừng mắt với mọi người:

- Các ngươi mở to hai mắt nhìn kỹ cho ta!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play