Lão nhân họ Nghiêm nhất thời nổi trận lôi đình, chỉ vào Phương Lâm giận dữ gầm thét lên, trên người đã mơ hồ có dao động nội kình tràn ngập ra, khiến người ta khiếp sợ tới cực độ.
Đám người Vân quốc cũng đều lộ ra thần sắc không thiện cảm nhìn chằm chằm vào Phương Lâm. Bọn họ thân là người của Đan Minh Vân quốc, vốn là chướng mắt người của Càn quốc và Mạnh quốc, lúc này nếu như Phương Lâm này nói ra lời lẽ kinh người, đám người Vân quốc tự nhiên là vô cùng phẫn nộ.
Đám người Mạnh quốc lại là vẻ mặt cười lạnh, bọn họ ước gì nhìn thấy được Càn quốc và Vân quốc đánh nhau trước, huyên náo càng lớn càng tốt, đến lúc đó người của Mạnh quốc bọn họ có thể chiếm hết lợi ích.
Ba người Gia Cát Thương có phần kinh ngạc nhìn Phương Lâm, tuy rằng bọn họ đã sớm nghe nói Đan Minh Càn quốc có một Phương Lâm rất cuồng ngạo, nhưng không nghĩ tới sẽ ngông cuồng như thế, lại dám nói ra những lời càn quấy như vậy.
Điều này đã không thể dùng điên cuồng để hình dung, mà là không hiểu lễ phép.
- Ha hả, Nghiêm đầu trọc, bản thân ngươi không có bộ dạng của một tiền bối cao nhân, khiến cho bọn tiểu bối thất vọng, cái này cũng có thể trách người khác sao?
Tô lão cười ha hả nói.
Lời này khiến cho lão nhân họ Nghiêm này càng giơ chân không dừng.
- Tô lão, có hơi quá. Dù nói thế nào đi nữa Phương Lâm cũng là vãn bối, lại bất kính đối với Nghiêm lão ca, phải giáo huấn một chút mới phải.
Trần Mộc nhíu mày nói, hiển nhiên cũng có chút bất mãn đối với Phương Lâm.
Lục Vô Vi lại hừ một tiếng, liếc mắt nhìn lão nhân họ Nghiêm này:
- Phân cao thấp với tiểu oa nhi tính là bản lĩnh gì?
Gia Cát Thương lộ ra nụ cười gượng. Hai bên Càn quốc và Vân quốc này đều muốn đánh nhau, hai người này lại đang chống lại nhau, thật là loạn.
Lúc này, chỉ thấy Triệu Thần Không đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng nhìn Phương Lâm, khóe miệng cong lên một tia khinh miệt.
- Hiện tại nhảy nhót thật lợi hại, chờ trong đại hội, hi vọng ngươi còn có thể như vậy.
Triệu Thần Không cười lạnh nói.
Phương Lâm cười hì hì, ngược lại không nói gì thêm.
- Các vị, vẫn bình tĩnh một chút không nên nóng vội thì thỏa đáng hơn. Dù sao mọi người đều đường xa đến, một đường bôn ba cũng khổ cực, mau theo chúng ta vào thành nghỉ ngơi một chút.
Gia Cát Thương nói, giúp đỡ hoà giải.
Phương Lâm giơ cao miếng thịt nướng trong tay lên:
- Chúng ta hoàn toàn không mệt, đã sớm ăn no.
Đám người Vân quốc và Mạnh quốc đều sử dụng một loại ánh mắt người thành phố nhìn nông dân để nhìn Phương Lâm, Gia Cát Thương cũng bất đắc dĩ một hồi.
Mặc dù có chút trắc trở, nhưng mọi người ở ba phương vẫn theo Gia Cát Thương tiến vào trong Hắc Đỉnh thành.
Tiến vào Hắc Đỉnh thành, Phương Lâm mới chính thức lĩnh hội được phong cảnh của thành lớn đứng đầu hạ tam quốc.
Bất luận là đô thành Càn quốc hay đô thành Mạnh quốc, hoặc là đô thành Vân quốc tuy rằng đều hùng vĩ bao la hùng vĩ, nhưng so với Hắc Đỉnh thành, vẫn đều kém hơn một ít.
Toàn bộ Hắc Đỉnh thành đều liên quan mật thiết cùng luyện đan, lui tới bên trong thành đều là luyện đan sư, hai bên cửa hàng cũng là buôn bán đan dược, dược liệu, lò luyện đan.
Ở vị trí trung tâm Hắc Đỉnh thành, có một tòa tháp cao, tòa tháp này chính là Đan Cực tháp.
Đan Cực tháp có bảy tầng, mỗi một tầng đều có pháp trận khác nhau bao phủ, đứng sừng sững ở trung tâm Hắc Đỉnh thành, tản ra ánh sáng rực rỡ khiến cho người ta cảm thấy đẹp mắt.
Tất cả mọi người của ba nước ngẩng đầu nhìn Đan Cực tháp này, trong mắt rất nhiều người có vẻ khát vọng.
Nếu như nói Hắc Đỉnh thành là địa phương hành hương của các luyện đan sư, vậy Đan Cực tháp, chính là địa phương không thể xâm phạm trong mắt của tất cả luyện đan sư bên trong Hắc Đỉnh thành.
Vào Hắc Đỉnh thành, không nhất định có thể thu được cơ duyên, nhưng vào Đan Cực tháp, lại nhất định có thể thu được cơ duyên vô hạn.
Phàm là luyện đan sư có thể tiến vào Đan Cực tháp, sau khi đi ra, tất nhiên sẽ có khoảng cách không thể tưởng tượng được so với những người khác cùng thế hệ.
Lấy một ví dụ đơn giản nhất, cho dù là một luyện đan sư bình thường nhất tiến vào Đan Cực tháp, sau khi đi ra cũng sẽ trở thành thiên tài đan đạo được khắp nơi tranh cướp.
Bên trong Đan Cực tháp có lực lượng kỳ diệu khiến cho luyện đan sư nằm mơ cũng muốn có - thay đổi tư chất!
Không sai, tư chất của người bình thường, tiến vào Đan Cực tháp, có thể mượn lực lượng của Đan Cực tháp thay đổi tư chất của bản thân, từ người phàm thành là thiên tài.
Những nhân vật vốn là thiên tài, tiến vào trong đó sẽ trở thành là thiên tài trong thiên tài.
Đương nhiên, muốn vào Đan Cực tháp, điều kiện cũng cực kỳ nghiêm khắc, lấy đại hội luyện đan sư lần này mà nói, cuối cùng chỉ có thể do ba danh ngạch tiến vào Đan Cực tháp.
Ba danh ngạch này sẽ rơi xuống ở trên thân ba người có biểu hiện xuất sắc nhất ở trên đại hội luyện đan sư.
Chỉ có điều theo bất kỳ kẻ nào, chí ít Triệu Thần Không của Vân quốc, đã đặt trước một danh ngạch trong đó. Các luyện đan sư của Càn quốc và Mạnh quốc chỉ có thể đi tranh thủ hai danh ngạch còn lại.
Đám người Phương Lâm đến nơi bọn họ nghỉ ngơi, lại ở góc tây bắc của Đan Cực tháp, đi ra ngoài chính là một đường phố cực kỳ phồn hoa, hai bên mở ra cửa hàng rực rỡ muôn màu.
Phải vào ngày mai đại hội luyện đan sư mới có thể thật sự diễn ra, cho nên khi mọi người nhàn rỗi không có chuyện gì làm, lại đi dạo ở trong Hắc Đỉnh thành.
Đi dạo một hồi, đám người Phương Lâm hết lần này tới lần khác lại gặp phải đoàn người của Mạnh quốc.
Mười người Mạnh quốc, bao gồm người thanh niên tóc bạc này ở bên trong, cũng đi dạo ở trong thành, lĩnh hội một chút dân tình của Hắc Đỉnh thành, không nghĩ tới sẽ gặp được người của Càn quốc.
- Ha hả, náo nhiệt như thế sao?
Lại ở thời điểm người của hai bên nhìn đối phương, người của Vân quốc không biết từ bên trong xó xỉnh nào đó xuất hiện, người dẫn đầu chính là Triệu Thần Không.
Thật sao, tất cả người tham gia so tài luyện đan sư của ba nước đều tập trung ở đây.
Vân quốc lấy Triệu Thần Không dẫn đầu, chín người khác đứng ở sau lưng hắn, trên mặt đầy vẻ cương quyết.
Mạnh quốc lấy người thanh niên tóc bạc này dẫn đầu, chín người khác cách hắn một thân người, hình như có chút sợ hãi người thanh niên tóc bạc này.
Càn quốc lại kỳ lạ nhất, Tô Tiểu Đồng tỉnh tỉnh mê mê đứng ở trong mọi người, nhưng bị tất cả mọi người nhìn.
Hiển nhiên, bất luận là Vân quốc hay Mạnh quốc, đều muốn xem Tô Tiểu Đồng là đối thủ có uy hiếp lớn nhất trong mười người của Càn quốc.
Triệu Thần Không nhìn mười người của Càn quốc, lại nhìn mười người của Mạnh quốc. Hắn dừng lại ở trên thân của người thanh niên tóc bạc này một hồi.
Người thanh niên tóc bạc này lộ ra thần sắc lãnh đạm, cho dù là đối mặt với Triệu Thần Không, cũng hoàn toàn không lộ ra sự sợ hãi, ngược lại đôi mắt của hắn mang theo vài phần ánh sáng u ám, mơ hồ có thể thấy được sự hưng phấn.
Triệu Thần Không khẽ hừ một tiếng, tuy rằng thái độ có vẻ vô cùng ngạo nghễ, nhưng trong lòng lại không chút khinh thường người thanh niên tóc bạc này.
Phương Lâm nhìn Triệu Thần Không, đột nhiên hỏi:
- Xin hỏi Triệu huynh, ngươi là hoàng thất của Vân quốc sao?
Mọi người nghe vậy, đều sửng sốt. Ngay cả mấy người Càn quốc bên này đều có thần sắc cổ quái.
Triệu Thần Không nhìn Phương Lâm. Người này là biết rõ còn hỏi sao?
- Phương Lâm, Triệu gia chính là hoàng thất của Vân quốc.
Một luyện đan sư Càn quốc ở bên cạnh nhỏ giọng nói, hắn cũng cảm thấy lúng túng khi Phương Lâm hỏi ra vấn đề này.
Phương Lâm nghe vậy, ồ một tiếng thật dài, trên mặt đầy thâm ý.
Phương Lâm còn nhớ rõ, Hàn Hiểu Tinh đã nói qua, người hại chết mẫu thân tỷ muội các nàng chính là hoàng thất của Vân quốc, cũng chính là Triệu gia này.
- Nếu ba đám người chúng ta đều trùng hợp gặp được nhau ở chỗ này, không bằng đi một nơi thú vị.
Triệu Thần Không bỗng nhiên đề nghị.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT