Lão nhân Lý gia này vừa dứt lời, sắc mặt Hàn Lạc Vân đột nhiên trầm xuống, Phương Lâm chưa từng thấy qua Hàn Lạc Vân sẽ lộ ra biểu tình kinh khủng như vậy.

Dương Kiến Nghiệp cũng nhíu mày, trên mặt lộ ra một vẻ không vui:

- Lý Chấn Đông, ngươi tốt nhất nên quản tốt người Lý gia của ngươi đi.

Lý Chấn Đông mặt không đổi sắc:

- Cửu trưởng lão nói không sai. Một con nhóc mắt bị mù lại không có tư cách trở thành người tham gia thi đấu ba nước.

Đột nhiên, mọi người ở đây đều cảm giác được một sát khí lẫm liệt, bất luận là Dương Kiến Nghiệp hay Lý Chấn Đông, đồng tử trong nháy mắt đều co lại.

Sát khí này là từ trên người Hàn Lạc Vân tràn ngập ra!

Hơn nữa sát khí này không ngờ lao thẳng đến lão nhân phía sau Lý Chấn Đông, dường như muốn trong nháy mắt giết chết lão nhân kia.

Lý Chấn Đông giận dữ. Hàn Lạc Vân cũng dám ở ngay trước mặt hắn, ra tay đối với trưởng lão của Lý gia hắn, đây quả thực là không để Lý Chấn Đông hắn vào trong mắt, lúc này hắn ra tay ngăn cản.

Ầm!!!

Giữa hai đại cao thủ tiến hành một lần giao phong. Lão nhân Lý gia này mặt không còn chút máu, mồ hôi lớn như hạt đậu chảy xuôi xuống, hắn cũng sớm bị dọa đến mức nói không ra lời.

- Hàn Lạc Vân! Ngươi điên rồi phải không?

Lý Chấn Đông tức giận. Hàn Lạc Vân không ngừng ra tay, nội kình khủng khiếp giống như sóng biển một đợt tiếp một đợt, gần như không để lại bất kỳ cảm xúc gì, mỗi lần đều có sát cơ lộ ra.

Nếu không phải có Lý Chấn Đông ở phía trước, những đám người Lý gia phía sau hắn sợ rằng cũng sớm đã chết ở trong tay của Hàn Lạc Vân.

- Lý Chấn Đông, ta không phải yên lặng quá lâu, Lý gia các ngươi quên mất tính tình của Hàn Lạc Vân ta rồi sao?

Giọng nói của Hàn Lạc Vân uy nghiêm đáng sợ, giống như một con mãnh thú dữ tợn, ngủ đông thật lâu vào thời khắc này lộ ra hàm răng nanh máu chảy đầm đìa.

Phương Lâm bị khí thế của Hàn Lạc Vân chấn động tới mức lui về phía sau vài bước, trên mặt hiện lên vẻ kinh sợ. Hàn Lạc Vân này hiển nhiên là thật sự nổi giận, mới có thể điên cuồng công kích đám người Lý gia như vậy.

Chỉ có điều cũng khó trách, Hàn Hiểu Tinh là nữ nhi của Hàn Lạc Vân hắn, là hòn ngọc quý hắn thương yêu nhất trên tay, hơn nữa mắt của Hàn Hiểu Tinh cũng vẫn luôn là chỗ đau trong lòng của Hàn Lạc Vân.

Nói cách khác, Hàn Hiểu Tinh chính là vảy ngược của Hàn Lạc Vân!

Ai dám đi đụng vào, chính là phạm vào kiêng kị tối kỵ của Hàn Lạc Vân hắn, bất kể người đó là ai, đều phải nhận lấy lửa giận đáng sợ nhất của Hàn Lạc Vân!

Sát khí ngập trời hóa thành từng lợi kiếm màu tím, giống như kiếm mưa khắp bầu trời, xem đoàn người của Lý Chấn Đông là mục tiêu.

Một chiêu này, Hàn Lạc Vân đã ôm quyết tâm giết chết tất cả đám người Lý gia mới thi triển ra, có thể thấy được lửa giận trong lòng hắn, đã thiêu đốt đến trình độ nào.

- Hàn Lạc Vân!

Lý Chấn Đông hét lớn một tiếng, toàn thân cũng có khí thế dâng trào, sắc mặt cực kỳ khó coi nhìn chằm chằm vào mưa kiếm màu tím khắp trời bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.

Tất cả người của Lý gia chưa từng nghĩ đến, Hàn Lạc Vân sẽ nổi giận như vậy, hơn nữa đây quả thực là muốn liều mạng với Lý Chấn Đông.

Lý Chấn Đông cũng có chút hối hận. Biết rõ Hàn Hiểu Tinh là vảy ngược của Hàn Lạc Vân hắn, lại muốn tới trêu chọc, lúc này thì hay rồi, người ta muốn liều mạng của ngươi.

- Hàn Lạc Vân! Ngươi thật sự muốn cùng ta cá chết lưới rách hay sao?

Lý Chấn Đông nói rống to hơn, trong lòng cũng cực kỳ tức giận.

Khóe miệng Hàn Lạc Vân cong lên, hiện ra nụ cười lạnh:

- Chỉ cần ngươi giao hắn cho ta, chuyện này sẽ dừng lại.

Nói xong, Hàn Lạc Vân chỉ vào Cửu trưởng lão Lý gia vừa rồi nói Hàn Hiểu Tinh là nha đầu mắt mù.

Trong lòng Cửu trưởng lão này nhất thời khủng hoảng một hồi, rất sợ Lý Chấn Đông thỏa hiệp, giao chính hắn ra. Hàn Lạc Vân hiện tại giống như người điên, mình nếu như bị Lý Chấn Đông từ bỏ, đâu có đường sống nữa?

- Gia chủ!

Cửu trưởng lão nhìn Lý Chấn Đông giống như xin giúp đỡ vậy.

Trong lòng Lý Chấn Đông cực kỳ phiền não, chỉ có điều hắn dù sao cũng là gia chủ Lý gia, cũng không thể bởi vì một câu nói của Hàn Lạc Vân, lại giao một vị trưởng lão cho cho người khác trừng trị.

- Hàn Lạc Vân, nếu như ngươi muốn đánh, ta bất cứ lúc nào cũng theo cùng, nhưng hôm nay ngươi thật sự muốn liều mạng với ta sao?

Lý Chấn Đông đè nén lửa giận hỏi.

Hàn Lạc Vân lãnh đạm thản nhiên:

- Vậy thì tới đi.

Lý Chấn Đông thực sự muốn nổi giận. Nếu như thật sự một đấu một, hắn sẽ không sợ Hàn Lạc Vân, hai người giao đấu, thắng hay bại vẫn là năm trên năm.

Nhưng mấu chốt nơi này là Hoàng Đô. Ở chỗ này động thủ, cũng không nhìn xem chủ nhân nơi này là ai?

Nếu thật sự muốn cùng Hàn Lạc Vân động thủ, Dương Kiến Nghiệp nhất định là sẽ giúp đỡ Hàn Lạc Vân cùng đối phó mình, đến lúc đó cao thủ của hoàng thất sẽ cùng ra tay, những tộc nhân mình dẫn đến, sợ rằng một người cũng không sống nổi.

Dù sao Lý gia và hoàng thất cũng là kẻ thù truyền kiếp. Người của hoàng thất sẽ không chú ý lập tức tiêu diệt đám người của Lý Chấn Đông.

Lúc này, Dương Kiến Nghiệp vững vàng ngồi ở vị trí trên cao, hoàn toàn không có ý ta tay. Nhưng ở bên ngoài võ trường, đã có mấy vị cao thủ hoàng thất hiện thân, hiển nhiên là chờ Dương Kiến Nghiệp ra mệnh lệnh bất cứ lúc nào.

- Hai vị, vẫn nên bình tĩnh, không nên nóng vội.

Dương Kiến Nghiệp cuối cùng mở miệng nói. Hắn cũng không thiên vị giúp bất kỳ bên nào, mà lựa chọn khuyên giải.

Hàn Lạc Vân vung tay lên. Những mưa kiếm màu tím dày đặc trên không trung này làm cho người ta kinh hãi run sợ chợt biến mất, nhưng sát ý khiến cho người ta hít thở không thông vẫn không có giảm bớt, vẫn quay xung quanh đám người Lý gia.

- A!!!

Một tiếng hét thảm vang lên từ trong miệng của Cửu trưởng lão phát ra, Lý Chấn Đông bỗng nhiên quay đầu lại, chỉ thấy một cánh tay của Cửu trưởng lão này đã bị chặt đứt, máu tươi phun mạnh ra ngoài, bắn đầy đất.

Những người khác của Lý gia đều là vẻ mặt hoảng sợ, đều lui về phía sau. Bọn họ hoàn toàn không thấy được cánh tay của Cửu trưởng lão bị chặt thế nào, tất cả những điều này đều phát sinh quá đột nhiên.

- Đây chỉ là một trừng phạt nho nhỏ, hi vọng người của Lý gia các ngươi có thể nhớ kỹ.

Hàn Lạc Vân lạnh lùng nói. Hắn ngồi xuống vị trí của mình, trên mặt khôi phục vẻ nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay vẻ, giống như kiếm vừa rồi đều không có quan hệ gì với tự mình.

Sắc mặt Lý Chấn Đông khó coi tới cực điểm, trong lòng gần như không nhịn được phẫn nộ muốn ra tay với Hàn Lạc Vân.

Nhưng lúc này, ánh mắt Dương Kiến Nghiệp cũng không tốt nhìn chằm chằm về phía hắn. Điều này làm cho tim của Lý Chấn Đông bắt đầu nhảy mạnh, cứng rắn đè ép phẫn nộ của mình xuống.

Bất luận là người của Lý gia hay những người của hoàng thất, đều hãi hùng khiếp vía, đều lấy ánh mắt kính sợ nhìn về phía Hàn Lạc Vân.

Vị Hàn tông chủ này bình thường thoạt nhìn hình như vô cùng ôn hòa, không nghĩ tới khi tức giận lại khủng khiếp như vậy, động một cái chính là muốn liều mạng với người.

Lý Chấn Đông đã coi như là nhân vật rất cường thế, nhưng đối mặt với Hàn Lạc Vân, lại chịu thiệt, căn bản không làm gì được Hàn Lạc Vân, còn cứng rắn bị Hàn Lạc Vân lặng lẽ không một tiếng động chém đứt cánh tay của một vị trưởng lão Lý gia.

Đây là trực tiếp hung hăng tát một cái ở trên mặt của Lý gia!

- Người đâu, dẫn vị bằng hữu Lý gia này xuống chữa thương.

Dương Kiến Nghiệp phân phó một tiếng liền có hai vệ sĩ mặc giáp màu vàng xuất hiện, dẫn theo Cửu trưởng lão đang kêu trời trách đất đi xuống. Đi theo còn có hai nam tử trung niên của Lý gia, phụ trách chiếu cố Cửu trưởng lão.

Phương Lâm đứng sau lưng Hàn Lạc Vân, cảm giác lưng mình dường như cũng thẳng hơn rất nhiều, có một vị tông chủ như vậy trấn thủ, Phương Lâm cảm nhận được an toàn nhất từ trước tới nay.

- Nếu không có dị nghị gì về danh ngạch chính, vậy danh ngạch dự bị duy nhất này sẽ cần thiên tài trẻ tuổi của ba phe chúng ta tự mình đi tranh thủ. Bên hoàng thất ta chính là ba người bọn họ.

Dương Kiến Nghiệp nói xong, ba người Dương Kiếm Phong từ phía sau đã đi ra, nhìn về phía Lý gia và Tử Hà tông ôm quyền hành lễ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play