Đây là lần thứ hai Phương Lâm đi tới Càn Đô. Lần trước hắn tới là vì tham gia sát hạch của Đan Minh, trở thành luyện đan sư chân chính trong danh sách của Đan Minh, mà lần này lại là vì tranh đoạt một vị trí dự bị trong thi đấu ba nước.
Chỉ có điều lần trước, Phương Lâm cũng không có tới Hoàng Thành trung tâm của Càn Đô, chỉ ở phía xa liếc mắt nhìn qua.
Dù sao Hoàng Thành chính là căn cơ tồn tại của hoàng thất Đại Càn, phòng vệ nghiêm ngặt, cao thủ nhiều như mây, cường giả ngoài sáng trong tối không biết có bao nhiêu, không phải ai cũng có thể vào nhìn.
Thậm chí ngay cả tới gần cũng sẽ bị thủ vệ trục xuất.
Mà lần này, có Hàn Lạc Vân dẫn dắt, Phương Lâm cuối cùng có cơ hội có thể thấy phong thái này của Hoàng Thành Đại Càn.
Lần này tới Càn Đô, chỉ có hai người Hàn Lạc Vân và Phương Lâm, chỉ có điều Phương Lâm không lo lắng chút nào an toàn của mình, có Hàn tông chủ ở bên cạnh, ở cảnh nội Càn quốc sợ rằng không ai dám hạ thủ đối với mình.
Đứng ở trước cửa chính của Hoàng Đô, Phương Lâm ngẩng đầu ngước mắt nhìn lên. Quả nhiên không hổ danh là Hoàng Đô, khí thế to lớn, chỉ là đứng ở bên ngoài, đều có một loại cảm giác bản thân nhỏ bé.
Hai bên thủ vệ Hoàng Đô mặc giáp màu vàng đều lui về phía sau, mặt đầy cung kính, Hàn Lạc Vân ngược lại là không thể hiện ra bộ dạng cao quý của tông chủ, ung dung bình tĩnh, trên mặt mang vẻ tươi cười.
Ầm ầm ầm!!!
Trong chốc lát, cửa chính của Hoàng Đô mở ra, đoàn người từ bên trong ra đón.
Một người cầm đầu long hành hổ bộ, mặc áo bào có con rồng năm móng, đầu đội kim quan, khuôn mặt nghị lực, thoạt nhìn hơn bốn mươi tuổi, khí thế không tầm thường.
Chỉ nhìn thấy được áo bào con rồng năm trảo này, Phương Lâm lại biết được người này nhất định chính là hoàng đế của Đại Càn quốc hiện nay, nhân vật nắm giữ quyền thế vô thượng.
Cũng chỉ có người thân phận như Hàn Lạc Vân mới có thể làm cho vua của một nước tự mình tới đón chào, thậm chí bên trong toàn bộ Càn quốc, đáng để hoàng đế Đại Càn hắn tự mình nghênh tiếp, cũng chỉ có một mình Hàn Lạc Vân.
Nếu như là Lý gia Lý Chấn Đông tới, hoàng đế Đại Càn sẽ không nghênh đón long trọng như vậy, tùy tiện phái một người tới ứng phó.
Không phải nói Lý Chấn Đông thân phận không đủ, mà Đại Càn hoàng thất và Lý gia chính là kẻ thù truyền kiếp, tất nhiên sẽ không lấy lễ đối đãi đầy đủ như vậy. Hai bên gặp mặt không đánh nhau cũng xem như là không tệ.
- Hàn lão ca, tới đây tới đây, theo ta vào đi.
Hoàng đế Đại Càn có vẻ cực kỳ nhiệt tình, bắt đầu cùng Hàn Lạc Vân kề vai sát cánh, cũng không bày ra bộ dạng của hoàng đế.
Hàn Lạc Vân bất đắc dĩ cười gượng:
- Đã nhiều năm như vậy, ngươi thế nào vẫn như cũ.
Hoàng đế Đại Càn cười ha ha một tiếng:
- Không có cách nào, trước đây nhận quản giáo quá ít, hiện tại không đổi được.
Đám người hoàng thất đi theo sau lưng hắn đều lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, cũng có chút xấu hổ. Trong lòng bọn họ đều đang oán thầm, tốt xấu gì ngươi cũng hoàng đế của chúng ta, có thể hay không có chút hình dáng của hoàng đế hay không, mặc dù mọi người đều biết ngươi và Hàn Lạc Vân có quan hệ tốt, cũng không cần không chú ý hình tượng như thế.
Chỉ có điều bọn họ cũng không có cách nào, ai bảo người ta là hoàng đế, muốn làm gì thì làm cái đó.
Phương Lâm lại kinh ngạc một hồi, trước đây hắn còn không biết, hiện tại nhìn thấy cảnh tượng như vậy, lúc này mới hiểu được vì sao hoàng thất và Tử Hà tông quan hệ không tệ.
Chỉ là vì sao Hàn Lạc Vân lại cùng vị hoàng đế này có quan hệ tốt như vậy, Phương Lâm cũng không hiểu rõ. Nguyên do trong này, cũng có một đoạn chuyện cũ.
Khi Hàn Lạc Vân và vị hoàng Đế Đô này còn ở thời kỳ niên thiếu, đã quen biết, hơn nữa còn là không đánh không quen biết. Một là hoàng tử từ hoàng thất đi ra, trẻ tuổi khí thịnh, một người là thiên tài của đại tông môn đi ra, cứng rắn không tuân theo.
Hai người kia gặp nhau, dĩ nhiên là đánh nhau, kết quả Hàn Lạc Vân lúc đó còn đè hoàng tử hoàng đế Đại Càn ra đánh tới tè ra quần.
Chỉ có điều hai người cũng mới quen đã thân, có giao tình. Có một lần hoàng đế Đại Càn gặp phải cao thủ của Lý gia bao vây tấn công, Hàn Lạc Vân chạy tới đúng lúc, liều nửa cái mạng cứu ra được hoàng đế Đại Càn đã trọng thương, từ đó về sau, hoàng đế Đại Càn lại một lòng coi Hàn Lạc Vân giống như huynh trưởng, đối với hắn cực kỳ tôn kính.
Quan hệ này vẫn duy trì liên tục đến bây giờ, bất luận là Hàn Lạc Vân thừa kế vị trí tông chủ Tử Hà tông, hay hoàng đế Đại Càn đăng cơ, đều không có bất kỳ thay đổi nào.
- A? Tiểu hài tử này chính là Phương Lâm mà Phá Quân đã đề cập qua sao?
Lúc này, hoàng đế Đại Càn cũng chú ý tới Phương Lâm đi theo sau lưng Hàn Lạc Vân, thoáng lộ ra vẻ kinh ngạc hỏi.
Phương Lâm đảo mắt. Tại sao mình là thành tiểu hài tử? Rõ ràng rất cao lớn đẹp trai khí thế có được hay không?
Ngay lập tức, Phương Lâm ôm quyền hành lễ:
- Vãn bối Phương Lâm, ra mắt hoàng đế bệ hạ.
Dương Kiến Nghiệp vươn bàn tay tới, xoa xoa ở trên đầu Phương Lâm, trên mặt có vài phần khen ngợi:
- Không tệ không tệ, tiểu hài tử hiểu lễ phép, so với mấy nhi tử của ta còn mạnh hơn nhiều.
Phương Lâm không nói gì. Xem ra ở trong mắt vị hoàng đế này bệ hạ, mình chính là một đứa bé<!--[if!supportAnnotations]-->
[WU1]<!--[endif]-->.
Lúc này, Phương Lâm cũng nhìn thấy được Dương Phá Quân đang đứng ở trong rất nhiều thành viên hoàng thất cách đó không xa, người này đang nhìn về phía hắn mỉm cười ra hiệu.
Ngoài ra còn có Dương Thanh Dao nha đầu không đầu óc này, chỉ có điều người này hiển nhiên vẫn không có thiện cảm gì đối với Phương Lâm, cũng không liếc mắt nhìn Phương Lâm.
Ngoại trừ hai người này ra, các thành viên khác trong hoàng thất Phương Lâm một người cũng không nhận ra, trong những người này, cũng có một vài người đang quan sát Phương Lâm.
Có người kinh ngạc, có người xem thường, có người hờ hững, cũng có một vài sự thù địch.
Phương Lâm chỉ nhìn lướt qua, trên cơ bản lại ghi nhớ kỹ khuôn mặt của những người này.
- Tới đây tới đây. Tất cả đều tới đây cho ta.
Dương Kiến Nghiệp quay về phía đám người hoàng thất vẫy tay. Lúc này liền có ba người thanh niên đi tới.
Ba người thanh niên này có hình dạng cùng Dương Kiến Nghiệp có vài phần tương tự, tuy rằng mỗi người có đặc điểm riêng, nhưng người sáng suốt vừa nhìn cũng biết là nhi tử của Dương Kiến Nghiệp.
- Ba người này đều là nhi tử của ta, Phương Lâm ngươi và bọn họ làm quen với nhau một chút đi.
Dương Kiến Nghiệp vừa cười vừa nói.
Phương Lâm nhìn ba người thanh niên này, lập tức hành lễ:
- Phương Lâm ra mắt ba vị hoàng tử điện hạ.
Người thanh niên khuôn mặt gầy gò đứng ở bên trái, da có vẻ hơi ngăm đen, là người nhỏ bé gầy gò nhất trong ba người.
Chỉ thấy hắn lộ ra vẻ tươi cười, mở miệng nói:
- Phương Lâm huynh đệ không cần giữ lễ tiết như vậy, ta là Dương Kiếm Phong, đứng hàng thứ sáu ở trong rất nhiều huynh đệ.
Người thanh niên ở giữa, mi thanh mục tú, nếu như luận về anh tuấn, hắn phải thắng được hai người khác.
- Tại hạ Dương Phong Trì, đứng hàng thứ năm.
Người thanh niên anh tuấn này nói, thái độ không thể nói rõ là tốt lành gì, nhưng cũng không thể soi mói. Chỉ có điều ai nấy đều thấy được, hắn với Phương Lâm sợ rằng không có thiện cảm gì.
Một người bên phải hình dạng ngược lại rất bình thường, chỉ có điều vẫn tính là có tinh thần, trên cằm để râu, thoạt nhìn lớn tuổi hơn so với hai người khác.
- Ha hả, ta là Dương Vạn Sơn, đứng hàng thứ hai, so với Phương Lâm tiểu huynh đệ chắc hẳn là phải lớn hơn vài tuổi.
Người này cười nói, khiến người ta có ấn tượng đầu tiên coi như không tệ.
Phương Lâm cũng lộ ra vẻ tươi cười:
- Hôm nay có thể kết bạn ba vị hoàng tử, quả thật là vinh hạnh của Phương Lâm ta.
Hàn Lạc Vân ở một bên bỗng nhiên nói:
- Huyền Phong đâu? Thế nào không thấy hắn qua?
Vừa nghe Hàn Lạc Vân nhắc tới hai chữ Huyền Phong, sắc mặt ba vị hoàng tử này đều thoáng thay đổi, Phương Lâm vừa vặn chú ý tới.
Dương Kiến Nghiệp lắc đầu:
- Tiểu tử kia bế quan, muốn chuẩn bị cho cuộc thi đấu ba nước.
- Hừ! Các ngươi ở chỗ này nói chuyện phiếm, còn muốn Lý gia ta chờ bao lâu?
Lúc này, từ bên trong có đoàn người đi tới. Một người dẫn đầu, gương mặt thâm trầm, khí thế sắc bén giống như đao phong, chính là gia chủ Lý gia Lý Chấn Đông.