Trong lòng đám người Phương Lâm cũng thầm kêu khổ.
Chuyện gì thế này? Đi thế nào cũng có thể gặp phải người của Lý gia vậy? Thật đúng là sống gặp quỷ.
Chỉ có điều phát hiện Lý gia lại chỉ có ít người như thế, mọi người cũng cảm thấy kỳ quái. Thế nào không nhìn thấy những người khác của Lý gia đâu cả? Nhất là tên Lý Thông Thiên kia, không phải hắn là người dẫn đội của Lý gia lần này sao? Thế nào lại không thấy hắn?
- Ta không có ác ý!
Lý U Băng lại mở miệng trước, biểu lộ thái độ của mình.
Chỉ có điều lời của nàng ra lại không có bất kỳ người nào tin tưởng. Ngay cả mười mấy con cháu Lý gia đi theo nàng cũng cho rằng Lý U Băng đang lừa gạt đám người Thanh Kiếm Tử, trong lòng vẫn âm thầm cảm thấy Lý U Băng nhanh trí.
Đám người hoàng thất và Tử Hà tông lại càng thêm cảnh giác. Thậm chí bọn họ còn nhìn bốn phía xung quanh, xem có phải Lý Thông Thiên dẫn theo một số tộc nhân Lý gia khác ẩn nấp ở chỗ nào, đang chờ đám người mình thả lỏng, sẽ đột nhiên xông ra.
- Ta và Lý Thông Thiên đã mỗi người đi một ngả. Hắn đi đường hắn, ta đi đường ta. Những người này đều là người đi theo ta.
Lý U Băng còn nói thêm.
Chỉ có điều vẫn không có người nào tin nàng. Dù sao Lý U Băng là người của Lý gia, hơn nữa còn có địa vị rất cao trong Lý gia. Hoàng thất và Tử Hà tông lại đều có ân oán với Lý gia, người Lý gia không có ác ý với bọn họ mới là lạ.
- Hừ, ngươi nghĩ rằng chúng ta sẽ tin ngươi sao?
Dương Phá Quân lạnh giọng nói.
Thần sắc của Lý U Băng hờ hững:
- Nếu như ta có ác ý, cũng sẽ không thể hoàn toàn không có đề phòng xuất hiện ở trước mặt các ngươi. Các ngươi nhiều người như vậy, ta lại chỉ có ít người. Nếu như các ngươi muốn động thủ với ta, ta làm gì có khả năng phản kháng?
Lời này, ngược lại khiến cho đám người Phương Lâm suy nghĩ. Hình như cẩn thận suy nghĩ thật sự là có chuyện như vậy.
Chỉ có điều không thể không có lòng đề phòng người. Chỉ bằng và lời nói của Lý U Băng, căn bản cũng không khả năng để cho đám người Phương Lâm lại tin tưởng nàng.
- Các ngươi cũng muốn tiến vào băng cung sao?
Lúc này, Lý U Băng lại nhìn về phía năm bức tượng băng cực lớn này, trong mắt cũng có vẻ chấn động.
Thanh Kiếm Tử nói:
- Chẳng lẽ Lý gia các ngươi không muốn sao?
Lý U Băng cười gượng:
- Nếu như Lý Thông Thiên ở chỗ này, hắn nhất định muốn đi vào. Nhưng ta lại không muốn. Ta chỉ muốn dẫn theo bọn họ sống sót rời khỏi nơi này.
Lý U Băng nói xong những lời này, trong lòng của mười mấy người phía sau cay đắng. Chỉ có điều bọn họ không hối hận vì đã đi theo Lý U Băng. Bọn họ cũng giống như Lý U Băng, hoàn toàn thất vọng về Lý Thông Thiên.
Một người ngay cả gia tộc ruột thịt cũng có thể bỏ qua người, theo hắn có thể có đường sống sao? Không chừng lúc nào đó Lý Thông Thiên lại bán đứng ngươi.
Theo Lý U Băng, có khả năng không có cách nào lại nhận được nhiều lợi ích từ hang động vô tận dưới lòng đất này, nhưng có thể cơ hội sống sót sẽ lớn hơn một ít.
Sống sót chính là lợi ích lớn nhất. Cho dù ngươi nhận được cơ duyên lớn bằng trời, nếu như mạng không còn, tất cả đều chỉ là vô nghĩa.
Chân mày của Phương Lâm hơi nhíu:
- Vậy ngươi nói cho ta biết, Lý Thông Thiên ở đâu? Có phải hắn đang tiến về phía bên này hay không?
Lý U Băng mím môi môi:
- Ta cũng không biết. Sau khi các ngươi trốn đi, ta đã không đi với hắn nữa.
Phương Lâm gật đầu, khóe miệng bỗng nhiên mỉm cười:
- Nếu ngươi và Lý Thông Thiên phân rõ giới hạn, vậy không bằng theo chúng ta cùng nhau hành động. Các ngươi người ít người như vậy, nếu như gặp phải nguy hiểm, cũng khó có thể ứng phó. Chúng ta cùng nhau hành động, cũng có thể chiếu cố lẫn nhau.
Nghe hắn nói vậy, Thanh Kiếm Tử và Dương Phá Quân đều cảm thấy bất ngờ nhìn Phương Lâm. Bọn họ không nghĩ tới Phương Lâm sẽ đề nghị đám người Lý U Băng đi cùng. Điều này lại không tính là đề nghị tốt gì.
Lý U Băng cũng không nghĩ tới Phương Lâm sẽ nói như vậy. Nàng có phần kinh ngạc. Chỉ có điều sau đó, đôi mi thanh tú của nàng nhíu lại, suy tư xem lời nói của Phương Lâm có thể tin được mấy phần.
Nói thật, Lý U Băng không có bất kỳ thiện cảm về Phương Lâm, thậm chí còn có mấy phần chán ghét, Cho nên trong lòng Lý U Băng cũng không thể nào tin được lời Phương Lâm nói.
Phương Lâm thấy biểu tình trên mặt của Lý U Băng, lại biết được nữ nhân này không tin chính mình. Hắn lập tức cười nói:
- Ngươi cũng thấy đấy, ở đây chúng ta nhiều người thế đông, nếu thật sự muốn gây bất lợi cho ngươi, trực tiếp động thủ là được, không cần thiết phải giở âm mưu quỷ kế gì. Ta là cảm thấy, người đi cùng chúng ta, ngoại trừ giúp đỡ lẫn nhau ra, nếu chẳng may gặp phải Lý Thông Thiên, hắn cũng không dám lại có ý đồ gì với chúng ta hoặc các ngươi. Chí ít so với ngươi dẫn theo mười mấy người này ở bên ngoài, vẫn an toàn hơn rất nhiều, ngươi nói có đúng hay không?
Lý U Băng vẫn không tin. Nàng luôn cảm thấy Phương Lâm người này không thể tin được.
Thấy Lý U Băng không nói lời nào, trên mặt Phương Lâm lộ ra biểu tình thất vọng:
- Ai, ta chỉ là có lòng tốt, nếu ngươi không cảm kích, vậy quên đi. Tự chúng ta đi băng cung.
Lý U Băng khẽ cắn môi, cuối cùng mở miệng:
- Nếu như ta đi cùng với các ngươi, các ngươi phải đáp ứng ta một việc.
Tinh thần Phương Lâm lập tức tỉnh táo, hỏi:
- Chuyện gì? Nói nghe thử đã.
Biểu tình của Lý U Băng phức tạp nói:
- Nếu như gặp phải đám người Lý Thông Thiên, hi vọng các ngươi có thể thả bọn họ một lần.
Vừa nghe nàng nói là chuyện này, Phương Lâm lập tức vỗ ngực nói:
- Không thành vấn đề. Chỉ cần hắn không chủ động trêu chọc chúng ta, chúng ta cũng sẽ không để ý tới hắn.
Thanh Kiếm Tử và Dương Phá Quân ở bên cạnh đều đảo mắt. Ở đây chỉ một mình ngươi định đoạt sao? Tiểu tử ngươi cũng không hỏi xem ý kiến của hai chúng ta thế nào?
Chỉ có điều, bọn họ vẫn tương đối tin tưởng Phương Lâm, nên cũng không nói gì thêm.
Lý U Băng đưa ra điều kiện như vậy, cũng là do trắc ẩn trong lòng quấy nhiễu. Nàng tuy rằng cảm thấy thất vọng đau khổ về hành vi của Lý Thông Thiên, nhưng dù sao bọn họ cũng là người của Lý gia, cũng không hy vọng đám người Lý Thông Thiên chết ở chỗ này. Tuy nhiên, điều Lý U Băng có thể làm cũng chỉ có vậy. Nếu như đám người Lý Thông Thiên gặp phải nguy cơ gì, nàng cũng sẽ không để ý tới.
- Đến đây đi, chúng ta cùng nhau tiến vào băng cung.
Phương Lâm nhìn về phía Lý U Băng vẫy tay.
Lý U Băng gật đầu, cũng không suy nghĩ nhiều, dẫn theo mười mấy người phía sau đi tới.
- Năm bức tượng băng thật hùng vĩ.
Lý U Băng đi tới gần, ngẩng đầu nhìn năm bức tượng băng cao vút này, phát ra cảm thán.
Mà vẻ mặt đám người Phương Lâm lại rất cổ quái. Nhất là Phương Lâm, nụ cười trên mặt hắn đặc biệt rạng rỡ.
Lúc này Lý U Băng chợt phát hiện có điểm không bình thường. Nàng cảm giác hình như không sử dụng được nội kình.
Sau đó, nàng sắc mặt của và mười mấy con cháu Lý gia đều đại biến. Nội kình bên trong cơ thể của bọn họ cũng giống như đám người Phương Lâm, bị lực lượng nào đó áp chế, hoàn toàn không vận dụng được.
Lý U Băng nhất thời hiểu ra mình bị lừa gạt. Phương Lâm này nói nhiều như vậy, chính là dụ đám người mình qua.
Không trách được! Không trách được bọn họ người đông thế mạnh, lại lộ ra vẻ mặt khẩn trương. Hóa ra bọn họ vẫn không có cách nào vận dụng nội kình, căn bản chỉ là một đám cọp giấy.
- Ngươi!
Lý U Băng xoay người lại, căm tức nhìn Phương Lâm. Nàng thực sự hận không thể tiến lên hung hăng cắn cho tên ghê tởm này vài cái.
Trên mặt Phương Lâm lộ vẻ vô tội:
- Ta thế nào?
Lý U Băng thực sự bị chọc tức, Phương Lâm này vẫn ghê tởm như vậy. Lúc trước thiếu chút nữa giết mình, hiện tại càng làm mình lừa gạt tiến nơi quỷ quái này.
Lý U Băng cũng không muốn nói chuyện, trực tiếp dẫn theo mười mấy con cháu Lý gia, muốn đi ra ngoài.
Ầm!
Lại sau đó, Lý U Băng đụng đầu vào trên bức tường vô hình này, nhất thời đau đớn kêu lên một tiếng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT