Đối mặt với chất vấn của Hàn Ngâm Nguyệt, mặt Cổ Hàn Sơn vẫn không đổi sắc, rất bình tĩnh trả lời:
- Ta nghĩ đám người Triệu trưởng lão bọn họ sẽ phải thành thật trả lời, sẽ không dám giấu giếm đại tiểu thư điều gì.
Hàn Ngâm Nguyệt nghe vậy, đôi mi thanh tú hơi nhíu lại. Trong lòng nàng thầm mắng phụ tử Cổ gia thâm hiểm giả dối.
Nàng đã sai người tách Triệu Đăng Minh, Vu Chấn cùng với lão nhân mặc trang phục màu trắng ra, để thẩm vấn. Nhưng lời ba người trả lời, lại đặc biệt nhất trí, hoàn toàn không tìm được chỗ sơ hở nào.
Mà lúc này, câu Cổ Hàn Sơn trả lời cũng không chê vào đâu được, hoàn toàn giống hệt với lời ba người kia trả lời. Điều này làm cho Hàn Ngâm Nguyệt có một cảm giác có lực lại không biết dùng vào đâu.
Rất hiển nhiên, đây là một trận sát cục đã được tiến hành vạch kế hoạch từ trước. Không có bất kỳ người nào chứng kiến, cũng hoàn toàn không tìm được căn cứ chính xác chứng minh đám người Cổ Hàn Sơn ra tay với Phương Lâm. Chỉ dựa vào thương thế trên người Phương Lâm, nàng căn bản không điều tra ra được cái gì.
Không có chứng cứ, cho dù Cổ Hàn Sơn có tình nghi lớn hơn nữa, Hàn Ngâm Nguyệt muốn bắt hắn cũng không có cách nào.
Mà cũng chính bởi là Cổ Hàn Sơn chắc chắn vào điểm này, mới có thể cắn chết không chịu thừa nhận. Ba người Triệu Đăng Minh cũng hiểu rõ ràng đạo lý này, đã sớm thống nhất lời khai.
Nhưng chuyện này vẫn còn có vài điều vượt ra ngoài dự đoán của đám người Cổ Hàn Sơn, bởi vậy bọn họ không có giết chết được Phương Lâm. Đây là chỗ sơ suất lớn nhất.
Ở trong kế hoạch ban đầu, Phương Lâm chỉ cần vừa ra khỏi động cổ, lại phải lập tức tiêu diệt hắn. Đến lúc đó người vừa chết, không quan tâm Hàn Ngâm Nguyệt lại nghi ngờ Cổ Hàn Sơn thế nào, dưới tình trạng chết không có người đối chứng, nàng cũng không thể nào giải quyết được điều gì.
Dù sao, Hàn Ngâm Nguyệt không nhất thiết phải vì một người chết nắm lấy Cổ Hàn Sơn không tha.
Mà bây giờ, Phương Lâm còn sống. Hành động của đám người Cổ Hàn Sơn bọn họ xem như đã thất bại. Cũng may, trước khi bọn họ động thủ đã cẩn thận vạch ra kết hoạch, mới không còn bị Hàn Ngâm Nguyệt nắm được đằng cán.
Nhưng cho dù là như vậy, tim Cổ Hàn Sơn cũng đập bịch bịch. Lần này hành động tuyệt sát Phương Lâm, bọn họ thật sự quá mạo hiểm. Nếu để cho Cổ Hàn Sơn làm một lần nữa, chỉ sợ hắn cũng không có lá gan này.
Trên thực tế, lần hành động này cũng có Cổ Đạo Phong ở sau lưng bày mưu đặt kế.
Không có cách nào, ai cũng không nghĩ tới Phương Lâm biến thái như vậy. Đan Lâm Thạch Bi chưa từng xông qua một lần nào, tên của hắn lại xuất hiện ở trên đầu phiến đá, hơn nữa lại trực tiếp là kiểu chữ màu vàng kim, đặt song song cùng bốn thánh Đan tông.
Kể từ đó, danh hiệu đệ nhất thiên tài của Phương Lâm này thật sự ngồi vững vàng. Ngay cả Cổ Hàn Sơn là đệ tử chân truyền, lại vẫn không sánh bằng Phương Lâm.
Tuy rằng Cổ Hàn Sơn là thiên tài, nhưng Phương Lâm lại càng chói mắt hơn. Chỉ từ trên độ cao thấp tên của hai người ở trên phiến đá cũng có thể thấy được điều này.
Cũng chính bởi vì tên của Phương Lâm xuất hiện ở trên phiến đá, Cổ Đạo Phong cảm thấy không thể lại để Phương Lâm ở lại nữa, nhất định phải nhanh chóng giải quyết được hắn.
Có thể nói là kế hoạch lần này không chê vào đâu được. Phương Lâm gần như đã rơi vào kết cục hẳn phải chết.
Nhưng trong động cổ này lại có biến đổi khác thường đến mức bất kỳ là ai cũng không ngờ tới được. Cục diện đáng lẽ phải chết lại cứng rắn thất bại.
Thất bại thì thất bại, Cổ Đạo Phong vẫn muốn cố gắng hết sức bảo vệ được nhi tử của mình. Chí ít, bây giờ mọi chuyện còn ở trong lòng bàn tay của hắn. Hàn Ngâm Nguyệt muốn nhằm vào Cổ Hàn Sơn, cũng không có khả năng làm được gì.
Hàn Ngâm Nguyệt quả thật không có cách nào. Nàng hít sâu một hơi, lặng lẽ trở lại bên cạnh Hàn Lạc Vân.
Hàn Lạc Vân trước sau không nói gì, vẫn luôn bình tĩnh nghe. Từ trên mặt hắn cũng nhìn không ra bất kỳ cảm xúc vui buồn tức giận nào. Nếu không phải hắn vẫn mở mắt nhìn, sợ rằng còn có người tưởng là hắn đang ngủ.
- Tông chủ, động cổ này xuất hiện biến cố như vậy, sợ rằng không khỏi liên quan với Phương Lâm này. Chỉ có hắn biết được bên trong động cổ này rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.
Cổ Đạo Phong mở miệng nói.
Hàn Lạc Vân mỉm cười:
- Ngươi có ý kiến gì sao?
Cổ Đạo Phong ôm quyền, nói:
- Thuộc hạ cho rằng, chắc hẳn phải phái người đi thẩm vấn Phương Lâm, động cổ có liên quan tới sự hưng suy của Đan tông ta, còn là nơi bốn thánh Đan tông phát ra thành tích. Cho nên chúng ta phải tìm hiểu rõ.
Hàn Lạc Vân gật đầu, dường như có phần công nhận.
Hàn Ngâm Nguyệt lại mở miệng nói:
- Tông chủ, lúc này Phương Lâm cuối cùng có phải là do bị Cổ Hàn Sơn gây thương tích hay không, vẫn chưa thể kết luận. Muốn thẩm vấn, cũng phải thẩm vấn Cổ Hàn Sơn.
- Ngâm Nguyệt, nàng hỏi cũng đã hỏi qua. Nàng còn có điều gì không biết được rõ ràng sao?
Cổ Đạo Phong có hơi bất mãn nói.
Hàn Ngâm Nguyệt bình tĩnh nói:
- Hiện tại bản thân Phương Lâm bị trọng thương. Cổ Hàn Sơn có hiềm nghi lớn nhất. Nếu như không thẩm vấn được rõ ràng, ai sẽ tới trả lại công đạo cho Phương Lâm đây?
Cổ Đạo Phong nhíu mày lại:
- Ngâm Nguyệt, lúc này chẳng lẽ nàng còn có gì chưa biết được rõ ràng sao? Nàng nhằm và Hàn Sơn như vậy, hình như có hơi quá rồi?
Hàn Ngâm Nguyệt không để ý tới sự bất mãn của Cổ Đạo Phong. Nàng liếc mắt nhìn thật sâu về phía Cổ Hàn Sơn, ngược lại không mở miệng nói gì nữa.
- Chuyện của Phương Lâm tạm dừng ở đây. Chỉ có điều, nếu như hắn bị trọng thương, vậy đợi lát nữa cầm một ít thánh dược chữa thương đi tới đưa cho hắn.
Hàn Lạc Vân nói.
Dừng lại một lát, Hàn Lạc Vân nói tiếp:
- Động cổ xảy ra biến cố như vậy, tạm thời đừng cho bất kỳ kẻ nào tiến vào. Chờ qua một thời gian ngắn, không có gì khác ngoài ý muốn phát sinh, lại tiến vào trong đó tra xét một hồi.
- Vâng!
Bên trong đại điện, mọi người đồng thanh kêu lên.
Hàn Ngâm Nguyệt mím môi một cái. Tuy rằng nàng cảm thấy không cam lòng, nhưng ngay cả phụ thân của mình cũng nói như vậy, nàng cũng không tiện nắm mãi không tha.
Chỉ có điều Hàn Lạc Vân đáp ứng đưa cho Phương Lâm một ít thánh dược chữa thương, trong này ngược lại có thể có một ít thao tác. Hàn Ngâm Nguyệt tính cầm thêm một ít thiên tài địa bảo đưa tới cho Phương Lâm, để cho hắn mau chóng khôi phục, coi như là một cách bồi thường cho hắn.
Hàn Ngâm Nguyệt mang theo một ít thiên tài địa bảo đi tới nơi ở của Phương Lâm. Sau khi Phương Lâm biết được đám người Cổ Hàn Sơn bình yên vô sự, không bị trừng phạt, hắn không nói gì thêm, hình như có vẻ không quá để ý.
Nhưng Hàn Ngâm Nguyệt vẫn có thể phát giác ra được, trong mắt Phương Lâm có vài phần lãnh đạm.
- Chuyện này, ta sẽ không bỏ qua như vậy.
Phương Lâm hờ hững nói một câu.
Hàn Ngâm Nguyệt khuyên nhủ:
- Ta biết ngươi bị Cổ Hàn Sơn gây thương tích, nhưng ta cũng không bắt được bất kỳ nhược điểm nào của hắn, không làm gì được hắn. Lúc này ngươi vẫn nên dưỡng thương thật tốt. Cho dù thương thế khỏi hẳn, ngươi cũng không nên phát sinh xung đột cùng phụ tử Cổ gia.
Có mấy lời Hàn Ngâm Nguyệt không nói được quá nặng. Phương Lâm chung quy vẫn là thế đơn lực bạc. Cho dù có nàng ủng hộ, nhưng mức độ ủng hộ của nàng cũng có hạn. Phụ tử Cổ gia ở Đan tông đã ăn sâu bén rễ. Phương Lâm muốn đấu cùng bọn họ, thật sự thật quá khó khăn.
Độc Cô Niệm đứng ở bên cạnh lại không vui, nói:
- Tên khốn Cổ Hàn Sơn kia đánh Phương Lâm bị thương thành như vậy lại không có vấn đề gì sao? Như vậy còn có thiên lý nữa sao? Không được, ta không nhịn được cơn giận này. Ta sẽ lập tức nói cho Lục thúc của ta biết, để cho hắn qua đánh chết Cổ Hàn Sơn này!
Hàn Ngâm Nguyệt cảm thấy hơi đau đầu. Nếu như Độc Cô Niệm nổi lên ý nghĩ ngoan độc, thật sự sẽ khiến nàng vướng tay vướng chân. Dù sao Độc Cô Niệm chính là thiên kim của Độc Cô gia. Nếu như nàng thông báo với Độc Cô gia một tiếng, sợ rằng Độc Cô gia thật sự có thể tới trút giận cho Phương Lâm.
Phương Lâm nhìn Độc Cô Niệm, lắc đầu.
Độc Cô Niệm mím môi, thở phì phò ngồi ở một bên.
- Trên đời này cũng không có chuyện gì chỉ chiếm tiện nghi không có hại.
Phương Lâm cười lạnh nói.
Hàn Ngâm Nguyệt lo lắng khuyên can hai câu, để lại một ít thiên tài địa bảo trân quý, sau đó lập tức rời đi.
Phương Lâm khoanh chân ngồi ở trên giường, ánh mắt đặc biệt u ám lạnh lẽo. Hắn lại không có dự tính giấu mình. Nếu người ta Cổ Hàn Sơn dám làm mùng một, Phương Lâm hắn cũng có thể làm mười lăm.
Ba ngày sau, ở dưới ánh mắt kinh ngạc rất nhiều người, thương thế của Phương Lâm còn chưa khỏi hẳn lại đi cùng Độc Cô Niệm tới Đan đàn.
Phương Lâm ngẩng đầu, nhìn về phía bốn bức tượng thánh ở trên Đan đàn, khóe miệng hắn hơi cong lên.
- Hôm nay, ta lại lấy đi vật đáng quý nhất của Đan tông này!
Trong lòng Phương Lâm thầm nghĩ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT