Phương Lâm và Độc Cô Niệm rời khỏi cái viện đã giam giữ bọn họ rất lâu. Đi ra ngoài, chuyện thứ nhất Độc Cô Niệm làm đó là chửi ầm đám người Đan tông lên.
Không sai. Chỉ có thể sử dụng chửi ầm lên để hình dung. Bất luận là ai, hễ là người của Đan tông bị nàng nhìn thấy, trưởng lão cũng không ngoại lệ, đều bị Độc Cô Niệm chỉ vào mũi chửi mắng một trận.
Có thể nói là Độc Cô Niệm nghẹn một bụng đầy lửa giận. Vô duyên vô cớ vô cớ bị nhốt lâu như vậy, đổi lại thành ai cũng chịu không nổi.
Huống gì nàng đường đường là tiểu thư của Độc Cô gia, ngoại trừ bị Phương Lâm khi dễ, nàng chưa từng bị đối xử như vậy?
Độc Cô Niệm mắng người thật sự hoàn toàn không để ý tới hình tượng, so với nữ tử chanh chua đứng ở trên đường mắng loạn cũng không có gì khác biệt.
Toàn bộ Đan tông từ trên xuống dưới đều bị nàng chửi mắng một lần. Chỉ còn thiếu nước chạy đến đại điện Đan tông trực tiếp thoá mạ Cổ Đạo Phong.
Phương Lâm cũng không hề ngăn cản nàng. Trên thực tế trong lòng Phương Lâm cũng có lửa giận.
Phương Lâm không trách hai mươi mốt đệ tử Đan tông đứng ra làm chứng chống lại mình. Bọn họ cũng bị ép bất đắc dĩ.
Chỉ có điều Cổ Đạo Phong cầm đầu gây họa này, Phương Lâm chính là cực kỳ căm tức. Hiện tại hắn không làm gì được, vậy để cho Độc Cô Niệm mắng vài câu cũng tốt.
Dù sao Độc Cô Niệm mắng cũng sẽ không có chuyện gì. Toàn bộ Đan tông, ai cũng không có cách nào làm gì được Độc Cô Niệm.
Sau khi hai người khôi phục tự do được một thời gian, Đan tông mỗi ngày đều có thể nhìn thấy được Độc Cô Niệm một người đứng ở chỗ đan đàn, xách thắt lưng giống như pháo liên châu không ngừng mắng chửi.
Hễ là người của Đan tông nhìn thấy Độc Cô Niệm đều sẽ đi đường vòng. Tất cả đều sợ bị nha đầu điên này xem mình là mục tiêu nổ súng.
Mà bởi vì chuyện của Phương Lâm lần này, bầu không khí của Đan tông trở nên cực kỳ quỷ dị. Uy tín của Cổ Đạo Phong bị ảnh hưởng cực lớn.
Người sáng suốt cũng nhìn ra được, đây là một lần kế hoạch của Cổ Đạo Phong nhằm vào Phương Lâm. Mắt thấy kế hoạch sắp thành công, nhưng cuối cùng lại vẫn thất bại trong gang tấc.
Hơn nữa Cổ Đạo Phong còn hao tổn một Lưu Chi Chu luôn trung thành và tận tâm với mình. Đây cũng là một lần thất bại đối với Cổ Đạo Phong.
Trong lòng Cổ Đạo Phong hiểu rất rõ ràng, Hàn Ngâm Nguyệt đã bắt đầu phát sinh bất mãn về mình. Lần này thái độ và hành vi của nàng ở trên đại điện Đan tông, không thể nghi ngờ chính là đang cảnh cáo Cổ Đạo Phong, bảo hắn thu liễm lại, không nên làm thái quá.
Hàn Ngâm Nguyệt chỉ là xử trí một Lưu Chi Chu, nhưng ý tứ cảnh cáo đã không cần nói cũng biết. Nếu như Cổ Đạo Phong lại còn không rõ, vậy hắn cũng uổng công làm người đứng đầu Đan tông.
Trải qua một trận đánh này, đám người Đan tông đều nhận thức được rõ ràng chỗ đáng sợ của Hàn Ngâm Nguyệt, cũng để cho không ít người biết rõ rốt cuộc là ai đang làm chủ Tử Hà tông này.
Bất luận là Cổ Đạo Phong hoặc là Hình Thiên Tiếu của Võ tông, hay những người được gọi là trưởng lão, cũng chỉ là một phần của Tử Hà tông mà thôi.
Người thật sự nắm quyền Tử Hà tông – chính là họ Hàn.
Trong lòng Cổ Đạo Phong cực kỳ không cam lòng, nhưng cũng không thể tránh được. Hắn biết rõ hậu quả nếu mình hoàn toàn quyết liệt cùng Hàn gia.
Ngay cả Cổ Đạo Phong hắn ở Tử Hà tông cũng có thế lực của riêng mình. Nhưng nếu thật sự muốn đứng ở phía đối lập với Hàn gia, chắc hẳn thế lực đứng ở sau lưng hắn sẽ lập tức bỏ qua hắn.
Tuy rằng Tông chủ Hàn Lạc Vân đưa quyền lợi cho Cổ Đạo Phong và Hình Thiên Tiếu, nhưng cũng không có nghĩa là Hàn Lạc Vân lại mất đi khống chế đối với Tử Hà tông.
Chỉ cần Hàn Lạc Vân nguyện ý, toàn bộ Tử Hà tông sẽ lập tức bị hắn nắm ở trong tay, trở thành bền chắc như thép, không có bất kỳ điều gì có thể dao động, cũng không có bất kỳ người nào có thể ảnh hưởng.
Nguyên nhân chỉ có một. Nhóm cao thủ mạnh nhất Tử Hà tông đều được Hàn gia nắm giữ ở trong tay.
Mà bản thân tông chủ Hàn Lạc Vân còn là cường giả đứng đầu nhất tại Càn quốc.
Hàn Ngâm Nguyệt là trưởng nữ của Hàn Lạc Vân, cũng là người phát ngôn của hắn ở Tử Hà tông. Cho dù Hàn Ngâm Nguyệt hoàn toàn không có tu vi, nhưng lực lượng nàng nắm giữ trong tay vẫn là có thể thao túng toàn bộ Tử Hà tông.
Sau chuyện này, rất nhiều trưởng lão Đan tông đều có ý kiến và thái độ không nhỏ về Cổ Đạo Phong. Ngoại trừ nhóm người vốn ủng hộ Cổ Đạo Phong ra, có một phần tương đối đông trưởng lão vô cùng thất vọng về Cổ Đạo Phong.
Thân là thủ tọa lại không dung thứ cho người, đố kỵ chèn ép thiên tài. Người như thế làm sao có thể làm người đứng đầu Đan tông? Đan tông ở trong tay của hắn còn có tiền đồ sao?
Quả thật, Cổ Đạo Phong người này vẫn tính là đặc biệt có năng lực và quyết đoán. Trong chuyện ứng phó với Vạn Dược môn, hắn lại áp dụng thủ đoạn vô cùng lợi hại, khiến cho Vạn Dược môn tổn thất vô cùng nghiêm trọng, Đan tông lại thu hoạch rất nhiều tài nguyên.
Nhưng thái độ của hắn khi đối xử với thiên tài tông môn lại thật sự không được.
Cổ Đạo Phong không hy vọng, cũng không cho phép Đan tông có các thiên tài khác trưởng thành lên, uy hiếp đến địa vị của hắn.
Chính vì vậy rất nhiều trưởng lão Đan tông môn có ý kiến về Cổ Đạo Phong. Tuy rằng bọn họ không đến mức ngang nhiên chất vấn Cổ Đạo Phong, nhưng Cổ Đạo Phong cảm nhận được rõ ràng lực kiểm soát của mình ở Đan tông không còn được như lúc trước.
Cổ Đạo Phong hao tổn một trưởng lão, còn khiến cho uy vọng của bản thân giảm xuống rất lớn, nhưng chung quy không có khả năng làm gì được một Phương Lâm. Điều này làm cho hắn rất tức giận. Trong lúc tức giận, hắn lựa chọn bế quan, tạm thời không hề để ý tới chuyện của Đan tông.
Chỉ có điều cũng có người suy đoán, Cổ Đạo Phong đang mượn danh nghĩa bế quan để trốn tránh đầu sóng ngọn gió. Dù sao hiện tại đại thế của Đan tông cũng không quá tốt với Cổ Đạo Phong hắn.
Sự vụ của Đan tông do Nghiêm Chính Phong và hai vị trưởng lão khác có lai lịch lâu năm cùng xử lý.
Lại nói về Phương Lâm, sau khi lấy lại được sự tự do, hắn lại xây dựng thêm viện của riêng mình.
Phương Lâm hiện tại đã là đệ tử trung đẳng, hưởng thụ đãi ngộ của đệ tử trung đẳng, có thể xây dựng thêm không ít sân.
Sau khi xây dựng thêm, viện của Phương Lâm lớn hơn trước gấp đôi. Trong viện trồng được càng nhiều dược liệu hơn. Hắn còn chuyển hai cây thụ linh già trăm năm vào trồng.
Chuyển hai cái cây này vào trồng tốn công sức tương đối lớn. Dù sao đó cũng là cây trăm năm, rễ cây lại vừa to, vừa sâu. Nếu như không cẩn thận sẽ hủy hoại rễ cây, vậy nó không dễ dàng sống được.
Sau khi làm xong một ít chuyện vụn vặt, Phương Lâm lại bắt đầu cân nhắc tới tình cảnh của mình ở Đan tông.
Không hề nghi ngờ, hắn và Cổ Đạo Phong đã có thể nói là hoàn toàn xé rách da mặt. Lần này Cổ Đạo Phong không có khả năng giết chết mình, chắc chắn sẽ không từ bỏ ý định. Có trời mới biết được người này còn có thể sử dụng biện pháp gì tới mưu hại mình.
Phương Lâm cũng cảm nhận sâu sắc được cảm giác bất đắc dĩ cả Âu Dương Tĩnh trước đây. Hắn thật sự không ở lại được Đan tông, chỉ có thể lựa chọn tiến vào Đan Minh, dần dần tách rời quan hệ cùng Đan tông.
Chỉ có điều Âu Dương Tĩnh là Âu Dương Tĩnh, Phương Lâm là Phương Lâm. Hai người hiện tại tuy rằng gặp phải cảnh tượng tương đồng, nhưng lại có lựa chọn khác nhau.
Phương Lâm tất nhiên cũng có thể lựa chọn con đường giống như Âu Dương Tĩnh, gia nhập Đan Minh, rời khỏi Đan tông.
Nhưng Phương Lâm tạm thời sẽ không cân nhắc tới điều này. Thứ nhất nước ở Đan Minh sâu hơn Đan tông. Hơn nữa Đan Minh còn có những độc đan sư khiến Phương Lâm cực kỳ chán ghét tồn tại.
Thứ hai, Phương Lâm cũng không muốn bị người ép phải rời đi. Hắn là một người không chịu thua. Cổ Đạo Phong ngươi muốn đánh ép ta, vậy ta lại quật khởi cho ngươi xem thử, rốt cuộc ai sẽ là người cười đến cuối cùng.
Còn nữa, Phương Lâm đã dần dần nhận thấy được ưu thế của mình. Chính là hắn có được sự ủng hộ lặng lẽ của người Hàn gia.
Có thể nói là Hàn Ngâm Nguyệt ủng hộ thì chính xác hơn. Phương Lâm vẫn không rõ thái độ của vị tông chủ thần bí kia đối về mình thế nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT