Hoàng hôn hạ xuống. Toàn thân Cổ Đạo Phong mặc trang phục màu xanh đứng ở trên một chỗ đỉnh núi của Đan tông. Xung quanh yên tĩnh không có một tiếng động. Thậm chí ngay cả tiếng côn trùng kêu, tiếng chim hót cũng không nghe thấy được.
Chẳng biết lúc nào, một bóng người xuất hiện ở phía sau Cổ Đạo Phong.
- Chuyện của Phương Lâm, ngươi không làm tốt.
Cổ Đạo Phong không xoay người, giọng nói có phần âm u lạnh lẽo nói.
Bóng dáng kia im lặng một lát, tùy tiện nói:
- Ta không ngờ Thanh Kiếm Tử và Hàn Hiểu Tinh sẽ đi tiếp ứng Phương Lâm, vì vậy thất sách.
- Chẳng lẽ Vương Thiên Mộc không ra tay sao? Bằng không làm sao có thể không bị bất kỳ truy cứu nào?
Cổ Đạo Phong hỏi.
Bóng dáng kia miễn cưỡng cười một tiếng:
- Vương Thiên Mộc đã cắt đứt liên lạc với ta. Theo ta nghĩ, chắc hắn ra tay thất bại, bị Phương Lâm nắm được nhược điểm.
Nghe hắn nói vậy, Cổ Đạo Phong xoay người trở lại, sắc mặt có thêm vài phần thâm trầm.
- Vương Thiên Mộc này đúng là đủ ngu xuẩn!
Cổ Đạo Phong mắng một tiếng. Nếu như có những người khác của Đan tông có mặt ở đây, tất nhiên sẽ vô cùng kinh ngạc. Thủ tọa của bọn họ trước kia vẫn ôn hòa như ngọc, lúc này lại giống như đã thay đổi thành một người khác.
Lạnh như băng, thâm độc, hung ác, những từ ngữ để hình dung Cổ Đạo Phong giờ phút này lại thích hợp nhất.
- Vương Thiên Mộc lại hoàn toàn không ngu xuẩn. Hắn hình như còn đưa một phần đại lễ cho Phương Lâm, hoàn toàn là đang lấy lòng Phương Lâm. Hơn nữa hắn còn cắt đứt liên hệ với ta, cũng khiến cho ta có phần sợ ném chuột vỡ bình, không tiện lại có thêm động tác gì nữa.
Bóng dáng kia nói.
Một tay Cổ Đạo Phong đặt ở sau người, hiện tại đã nắm chặt lại thành nắm đấm, dường như ẩn chứa phẫn nộ cực lớn.
- Nếu Vương Thiên Mộc đã phản chiến, sợ rằng Phương Lâm này đã biết được ngươi đứng sau lưng điều động. Như vậy nhất định phải cẩn thận hắn.
Cổ Đạo Phong nhìn người kia nói.
Ánh trăng lộ ra khỏi đám mây đen, soi sáng phía trên ngọn núi, soi sáng gương mặt trẻ tuổi tuấn lãng của cái bóng dáng kia.
Nếu như nhìn kỹ dưới, khuôn mặt của người thanh niên này ngược lại có vài phần tương tự với Cổ Đạo Phong.
Nếu như Cổ Đạo Phong có thể trẻ lại khoảng hai mươi tuổi, chắc hẳn bộ dạng sẽ không khác biệt với người thanh niên này là bao nhiêu.
Người thanh niên mỉm cười:
- Không sao, cho dù Phương Lâm biết ta sai khiến Vương Thiên Mộc đi giết hắn, hắn cũng không làm gì được ta.
Cổ Đạo Phong lại lắc đầu:
- Ngươi vẫn luôn không để Phương Lâm vào trong mắt, nhưng hiện tại hắn đã đủ để uy hiếp đến ngươi. Hơn nữa ngươi đừng quên, Hàn Ngâm Nguyệt hình như có phần coi trọng Phương Lâm.
Nghe nhắc đến Hàn Ngâm Nguyệt, trên mặt người thanh niên cũng mất đi vẻ tươi cười, trong mắt có thêm vài phần thâm trầm.
- Tuy rằng tông chủ giao Đan tông cho ta, nhưng mỗi hành vi cử chỉ của chúng ta chắc hẳn đều không thoát khỏi tầm mắt của Hàn Ngâm Nguyệt. Nha đầu kia thật sự không đơn giản. Võ tông và Đan tông chỗ nào cũng có thế lực của nàng.
Giọng điệu của Cổ Đạo Phong nghiêm túc nói.
Người thanh niên gật đầu. Hắn cũng biết mặc dù Hàn Ngâm Nguyệt không có tu vi gì, nhưng trên phương diện khống chế Tử Hà tông lại gần với Hàn Lạc Vân.
Tỷ muội Hàn gia tuy rằng có số phận bất hạnh, một người không thể tu luyện, một người hai mắt lại mù, nhưng đều có chỗ hơn người.
Trưởng nữ Hàn Ngâm Nguyệt thông tuệ hơn người, có khả năng đã gặp qua là không quên được, giỏi về sử dụng cơ mưu, khống chế lòng người.
Thứ nữ Hàn Hiểu Tinh tính tình quật cường kiêu ngạo, bất khuất, thiên phú võ đạo thật sự quá khủng khiếp, có thể nói là người đứng đầu trong cùng thế hệ của Tử Hà tông.
Rất khó tưởng tượng được nếu như thân thể của hai nữ tử này bình thường, vậy bọn họ sẽ còn đáng sợ tới mức nào?
- Hàn Ngâm Nguyệt đã theo dõi chúng ta. Về chuyện của Phương Lâm, tạm thời để xuống đã.
Cổ Đạo Phong chậm rãi nói.
Người thanh niên cắn răng, trên mặt đầy vẻ không cam lòng.
- Không cần chú ý. Ta nắm giữ Đan tông nhiều năm, tất nhiên trong tay cũng có nắm giữ vài thứ Hàn Ngâm Nguyệt không biết. Nhưng lúc này vẫn chưa tới lúc để sử dụng.
Cổ Đạo Phong liếc mắt nhìn người thanh niên, thản nhiên nói.
Người thanh niên bỗng nhiên ngẩng đầu:
- Ta còn có biện pháp, có thể đối phó với Phương Lâm.
Cổ Đạo Phong nhíu mày, hình như cảm thấy chấp niệm của hắn quá sâu, chỉ có điều vẫn nói:
- Mấy tháng sắp tới không nên ra tay. Qua một thời gian ngắn nữa hãy nói sau.
Người thanh niên gật đầu, trong mắt hắn lóe lên một tia tàn nhẫn.
Nơi giáp ranh giữa Càn quốc cùng Mạnh quốc, có một chỗ gò đất hoang tên là Tử Nguyệt Khâu.
Tử Nguyệt Khâu này ở nơi giáp biên giới giữa hai nước. Phần lớn là ở bên Càn quốc, một phần nhỏ lại ở bên Mạnh quốc.
Triều đình của hai nước đều đóng đồn trú trọng binh ở trong này. Quanh năm ở đây đều có trạng thái khẩn trương.
Chỉ có điều cũng may trong gần trăm năm qua, hai nước đều không có phát sinh xung đột gì. Cho nên trọng địa Tử Nguyệt Khâu này xem như là tương đối an bình.
Mà một đêm này, đại quân Càn quốc đóng quân nơi đây lại phát hiện thấy bên phía Mạnh quốc hình như có phần khác thường.
- Chuyện gì xảy ra?
Thống quân đại tướng quân Chu Hổ ngồi ở trong doanh trướng, lớn tiếng quát hỏi.
Binh lính quỳ gối phía dưới nói:
- Hồi bẩm tướng quân, bên phía Mạnh quốc phát sinh rối loạn, nhưng hiện tại chưa rõ tình huống cụ thể thế nào.
Chu Hổ vẫy vẫy tay:
- Lại đi thám thính, tăng cường đề phòng.
- Vâng!
Binh lính và mấy sĩ quan phụ tá cùng nhau lui xuống.
Chu Hổ ngồi ở chỗ đó, nhíu mày. Càn quốc và Mạnh quốc liền nhau. Hai nước đều là cấp dưới của tam quốc, thực lực của một nước là tương đương nhau. Hơn nữa trong trăm năm gần đây bang giao không tệ, không thể có chuyện Mạnh quốc đột nhiên đột kích.
Nhưng nếu quả không phải Mạnh quốc đột kích, vậy làm sao lại có động tĩnh lớn như vậy. Thậm chí còn nghe thấy được tiếng hô chém giết.
Ầm ầm ầm ầm!!!
Bỗng nhiên, trong lúc đó có tiếng nổ thật lớn vang lên ở bên ngoài, Chu Hổ giật mình kinh ngạc, vội vàng lao ra khỏi doanh trướng.
Lúc này, bên ngoài doanh trướng đã loạn hết cả lên. Không ít binh sĩ hoảng hốt lo sợ, hoàn toàn không biết rõ có tình hình gì xảy ra.
- Không cần loạn!
Chu Hổ hét lớn một tiếng, khí thế hào hùng tràn ngập ra. Những binh sĩ đang chạy loạn khắp nơi, thoáng cái đã không dám lộn xộn nữa.
Chu Hổ làm đại tướng quân trấn thủ nơi đây, tất nhiên có thực lực không tầm thường. Nếu không hắn cũng không có khả năng trấn giữ được nơi biên giới này.
- Tướng quân, có một người từ bên phía Mạnh quốc xông qua!
Một sĩ quan phụ tá chạy đến bên cạnh Chu Hổ nói.
Đồng tử Chu Hổ co lại, hỏi vội:
- Ngươi nói cái gì? Chỉ có một người sao?
Trên mặt phó quan cũng có vẻ kinh hoảng, gật đầu.
- Ha ha ha ha ha! Một đám lính tôm tướng cua còn muốn ngăn cản Phong Thiên Thu ta, quả thực chính là đâm đầu vào chỗ chết!
Trên bầu trời vang lên một tiếng cười đầy càn rỡ. Ngay sau đó, một bóng người nhanh chóng lướt qua bầu trời.
Chu Hổ hét lớn một tiếng, dưới chân đạp một cái, trực tiếp bay lên không trung. Trong tay hắn lập tức xuất hiện một thanh trường thương, trực tiếp xông về phía người kia.
- Cút!
Phong Thiên Thu đánh ra một chưởng. Nhất thời chỉ thấy toàn bộ bầu trời đều giống như bị một bàn tay này bao phủ.
Trong nháy mắt sắc mặt Chu Hổ trở nên tái nhợt. Hắn vội vàng giơ trường thương lên chống đỡ.
Răng rắc!
Trường thương gãy. Chu Hổ kêu thảm một tiếng, trong miệng phun ra máu tươi. Thân thể giống như chiếc diều trong gió bị đứt dây, trực tiếp rơi xuống phía dưới.
Mà chỉ một thoáng, bóng người tự xưng là Phong Thiên Thu này đã bay vào cảnh nội Càn quốc, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Một đêm này nhất định là một đêm không yên tĩnh.
Tốn hết mười ngày, Phương Lâm cuối cùng đã luyện ra được Huyết Sát đan.
Năm viên Huyết Sát đan lẳng lặng nằm ở trong tay của Phương Lâm. Mỗi một viên đều no đủ, nhưng hoàn toàn là màu đỏ, mười phần chói mắt.
Độc Cô Niệm nhìn chằm chằm vào năm viên Huyết Sát đan trong tay Phương Lâm, hiếu kỳ hỏi:
- Đây là đan dược gì vậy?
Phương Lâm cười đắc ý:
- Viên đan dược này tên là Huyết Sát đan.
Độc Cô Niệm hiển nhiên không biết cái gì là Huyết Sát đan. Nhưng nghe cái tên này hình như không là thứ tốt lành gì. Nàng không khỏi nhíu đôi mi thanh tú lại.
- Ngươi không phải là luyện đan độc chứ?
Độc Cô Niệm nói tùy ý nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT