Cái này gọi là tức chết người không đền mạng. Phương Lâm đánh không lại lão nhân Lý gia này, cũng chỉ có thể ngoài miệng nói cho đã nghiền.
Lão nhân này tức giận đến mức kêu loạn. Trong lòng Phương Lâm khỏi nói có bao nhiêu thoải mái. Dù sao ở trong Đan Minh, lão nhân này cũng không động được tới mình.
Gương mặt già nua của lão nhân Lý gia tăng thêm vài phần dữ tợn. Khóe miệng hắn vẫn lưu lại vết máu, đôi mắt âm u lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Phương Lâm.
Phương Lâm hiểu rất rõ ràng, một khi mình rời khỏi Đan Minh, sợ rằng lão nhân này sẽ liều lĩnh ra tay với mình. Hiện tại hắn mạnh miệng, chọc tức lão già này nổi giận, đến lúc đó vẫn phải nghĩ biện pháp tự bảo vệ mình mới được.
Tô lão liếc mắt nhìn Phương Lâm, ra hiệu hắn không nên lại nói lung tung nữa. Âu Dương Tĩnh kéo Phương Lâm qua một bên. Hắn rất sợ Phương Lâm lại nói ra lời gì chọc tức người, sẽ thật sự khiến lão nhân Lý gia này nổi giận. Tới lúc đó sợ rằng hậu quả sẽ không thể chịu nổi.
Phương Lâm ngồi xếp bằng. Chấp sự trung niên kia lại đi tới bên cạnh Tô lão, ở bên tai Tô lão nhỏ giọng nói vài câu.
Thần sắc Tô lão nhất thời biến đổi, không nhịn được liếc mắt nhìn Phương Lâm. Trong ánh mắt hắn đầy vẻ chấn động.
- Những lời ngươi nói đều là sự thật sao? Không có nửa phần khuyếch đại chứ?
Tô lão không quá tin tưởng, lại hỏi một câu.
Vẻ mặt chấp sự trung niên kia nghiêm túc:
- Lời thuộc hạ nói không có nửa câu khuyếch đại.
Chấp sự trung niên này nói xong, lại giao một Dư Âm Bối cho Tô lão.
Trong Dư Âm Bối ghi chép từng lời từng chữ của Phương Lâm ở Thiên điện. Đây là minh chứng có lực nhất cũng là trực tiếp nhất.
Tô lão tiếp nhận Dư Âm Bối đặt ở bên tai nghe một lát, sau đó lại lập tức thu Dư Âm Bối vào, nhìn về phía chấp sự trung niên gật đầu.
Sau khi chấp sự trung niên hành lễ xong liền lui sang một bên.
Âu Dương Tĩnh nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Phương Lâm, cũng không tiếp tục lo lắng thay cho hắn nữa.
Lão nhân Lý gia lại thu hồi ánh mắt từ trên người Phương Lâm lại, sau đó có phần nghiêm trọng nhìn về phía chỗ Thiên điện của Lý Sùng.
Phương Lâm đã đi ra, nhưng Lý Sùng còn chưa có đi ra. Hiển nhiên hắn còn đang sát hạch, cũng không biết tiến hành đến trình độ nào.
Qua khoảng một nén hương, Lý Sùng cuối cùng đã đi ra.
Trên mặt Lý Sùng có vài phần mệt mỏi, đồng thời cũng có vài tia hưng phấn. Lúc đi tới trong đại điện, hắn nhìn lướt qua xung quanh lại phát hiện Phương Lâm đã ở đó. Hắn nhất thời sửng sốt.
Mà mọi người trong đại điện cũng đồng loạt nhìn về phía Lý Sùng. Ánh mắt mỗi người bọn họ đều vô cùng cổ quái.
Lý Sùng lộ vẻ nghi hoặc. Hắn nghi ngờ là tại sao Phương Lâm lại đi ra sớm hơn mình?
Lão nhân Lý gia đi tới bên cạnh Lý Sùng, trầm giọng hỏi:
- Thế nào?
Lý Sùng phát hiện sắc mặt của lão nhân Lý gia khó coi, hình như rất nóng lòng muốn biết tình hình sát hạch của mình. Hắn lập tức nói:
- Trưởng lão yên tâm, ta thông qua.
Lúc này, chấp sự Đan Minh chịu trách nhiệm tiến hành sát hạch cho Lý Sùng đi tới bên cạnh Tô lão, báo cáo rõ ràng tình hình sát hạch của Lý Sùng cho Tô lão biết.
Sau khi Tô lão nghe xong, thần sắc vẫn như cũ. Hắn chỉ hờ hững ừ một tiếng, ra hiệu mình biết rồi.
Lão nhân Lý gia vẫn âm thầm quan sát Tô lão. Khi nhìn thấy phản ứng này, trong lòng chợt hồi hộp.
Vừa rồi, lão nhân Lý gia vẫn chú ý. Khi Tô lão nghe được tình hình sát hạch của Phương Lâm, lộ ra vẻ chấn động kinh ngạc rất rõ ràng.
Nhưng khi nghe được tình hình sát hạch của Lý Sùng, hắn lại bình thản như vậy, một chút âm thừa cũng không có, quả thực chính là khác biệt một trời một vực.
Chỉ cần không phải là kẻ ngốc, cũng nhìn ra được kết quả sát hạch của Phương Lâm càng làm cho Tô lão giật mình hơn. Điều này không có khả năng là chuyện tốt lành gì với lão nhân Lý gia và Lý Sùng.
Vẻ mặt Lý Sùng vẫn không hiểu. Tại sao trên mặt trưởng lão của mình lại hoàn toàn không có vẻ cao hứng.
- Trưởng lão, xảy ra chuyện gì?
Lý Sùng thận trọng hỏi.
Lão nhân Lý gia liếc mắt nhìn hắn. Sau khi do dự một lát, lão nhân Lý gia vẫn nói:
- Phương Lâm đi ra sớm hơn ngươi nửa nén hương.
Lý Sùng sửng sốt, lập tức kinh ngạc la lên thất thanh:
- Không có khả năng!
Giọng nói của hắn rất lớn, mọi người ở đây đều nghe được.
Khóe miệng Phương Lâm nâng lên. Âu Dương Tĩnh lại xem thường nhìn Lý Sùng này.
Tô lão cũng liếc mắt nhìn Lý Sùng, chỉ có điều vẫn không có bao nhiêu tán thưởng.
Sắc mặt Lý Sùng khó coi. Hắn không tin Phương Lâm lợi hại như vậy. Chỉ cần nửa nén hương lại hoàn thành sát hạch phương pháp luyện đan sao? Đây quả thực là chuyện khó có thể tưởng tượng được.
- Ta hỏi ngươi, sát hạch phương pháp luyện đan này rốt cuộc có khó không? Nửa nén hương có khả năng hoàn thành hay không?
Lão nhân Lý gia nhỏ giọng hỏi thăm.
Lý Sùng cắn răng, nói:
- Tuyệt đối không có khả năng. Ta phải tốn gần một nén hương mới hoàn thành được sát hạch. Thời gian nửa nén hương căn bản không làm được.
Lão nhân Lý gia im lặng. Tuy rằng Lý Sùng nói như vậy, nhưng nhìn bộ dạng đặc biệt tự tin của Phương Lâm này, cùng với bộ dạng tán thưởng và chấn động kinh ngạc của Tô lão về Phương Lâm vừa rồi, không phải rõ ràng Phương Lâm đã hoàn thành sát hạch sao?
Chỉ có điều trong lòng lão nhân Lý gia cũng đang hoài nghi. Dù sao người biết được kết quả cũng chỉ có một mình Tô lão. Cuối cùng thế nào, cũng vẫn phải chờ Tô lão nói ra mới biết được.
Trong chốc lát, Tô lão liền mở miệng nói với mọi người nói:
- Lão phu đã biết được kết quả sát hạch phương pháp luyện đan.
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người ở đây đều tập trung tinh thần.
Trên mặt Lý Sùng có chút vẻ khẩn trương. Hắn không có cách nào không khẩn trương. Hắn chính là đang nóng lòng hi vọng mình có thể ép qua Phương Lâm một đầu.
Chỉ có điều Phương Lâm ngược lại có vẻ vô cùng bình tĩnh, toàn thân dựa ở trên tường, còn ngáp một cái, hình như có phần mệt.
Mọi người thấy bộ dạng hắn hoàn toàn không quan tâm, đều lộ ra thần sắc cổ quái. Kính nhờ ngươi tốt xấu cũng phải giả vờ rất quan tâm một chút có được hay không? Đây chính là kết quả sát hạch của ngươi đấy. Vì sao lại giống như không có liên quan gì tới ngươi vậy.
Khóe miệng Tô lão cũng giật một cái, chỉ có điều hắn vẫn nói ra:
- Sát hạch phương pháp luyện đan lần này, hai người các ngươi đều có biểu hiện rất xuất sắc, thông qua sát hạch.
Nghe hắn nói như thế, Lý Sùng quay đầu trở lại, nhìn Phương Lâm, vẻ mặt khiếp sợ và khó có thể tin nổi.
Hắn thật sự hoàn thành sát hạch phương pháp luyện đan trong thời gian nửa nén hương sao?
Điều này quả thực chỉ nghe cũng thấy rợn cả người!
Lý Sùng không nghĩ tới kết quả sẽ là như vậy, toàn thân hắn giống như gặp phải một đòn nghiêm trọng. Một ít tự tin hắn thật vất vả mới khôi phục lại, thoáng cái đã bị Phương Lâm đánh tan.
Tô lão thấy biểu tình Lý Sùng kinh hãi há hốc mồm, hình như cảm thấy vô cùng thú vị, còn nói thêm:
- Không chỉ có như vậy, Phương Lâm ở trong lần sát hạch phương pháp luyện đan lần này đạt được thành tích xưa nay chưa từng có, phát hiện ra hết tất cả những sai sót trong phương pháp luyện đan, phá được kỷ lục do các tiền bối ghi lại. Thành tích của hắn sẽ được vĩnh viễn ghi lại ở trong Đan Minh ta.
Ầm!
Lý Sùng cảm giác đầu óc bị người ta hung hăng nện một cái, toàn thân lảo đảo, sau đó lại dại ra.
Sắc mặt lão nhân Lý gia thoáng cái trắng bệch, không còn chút sắc máu nào.
Âu Dương Tĩnh trợn tròn hai mắt, nhìn Phương Lâm giống như nhìn quái vật.
Mấy người chấp sự Đan Minh này cũng giật mình kinh ngạc, chỉ thiếu nước kinh ngạc kêu lên mấy chữ làm sao có thể.
Tô lão nhìn phản ứng của mọi người, trong lòng cũng thầm thở dài. Nói thật ra, trong lòng hắn bây giờ cũng không bình tĩnh được. Vẻ ung dung trên mặt hắn hoàn toàn là cố ý giả vờ.
Bên trong toàn bộ đại điện, chỉ sợ người bình tĩnh nhất chính là Phương Lâm, kẻ "cầm đầu gây họa" này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT