Trong viện của Phương Lâm, vẻ mặt Độc Cô Niệm u oán và bất mãn nhìn Phương Lâm. Trong tay nàng đang cầm một thanh kiếm gỗ.

- Nào nào nào, tiếp tục theo ta luyện.

Phương Lâm làm như không nhìn thấy ánh mắt u oán này của Độc Cô Niệm, la hét nói.

Độc Cô Niệm cảm thấy bất đắc dĩ. Trường kiếm của Phương Lâm vọt tới, mười sáu thức kiếm chiêu vô danh liên tục thi triển một hồi.

Cho dù Phương Lâm hoàn toàn không có dùng nội kình, Độc Cô Niệm trên cơ bản cũng không có khả năng chống đỡ gì.

Trên người Độc Cô Niệm liên tục trúng vài kiếm. Nàng tức giận đến mức thoáng cái vứt thanh kiếm gỗ trong tay xuống mặt đất.

- Không luyện không luyện nữa! Ngươi làm vậy hoàn toàn là khi dễ người khác!

Vẻ mặt Độc Cô Niệm đầy giận dữ oán giận nói.

Phương Lâm cười híp mắt nhìn nàng, nói:

- Sư phụ chỉ có yêu cầu ngươi theo ta luyện một hồi, ngươi cũng không thỏa mãn được sao?

Độc Cô Niệm tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. Từ sau khi Phương Lâm truyền thụ Chấn Tam Sơn cho nàng, vẫn tự cho mình là sư phụ của Độc Cô Niệm.

Tuy rằng Độc Cô Niệm không muốn gọi Phương Lâm là sư phụ, nhưng thế ở trên danh nghĩa, Phương Lâm quả thật vẫn được xem như là sư phụ của Độc Cô Niệm.

- Ngươi tính là sư phụ cái gì? Cả ngày chỉ biết khi dễ ta. Nếu ta có sư phụ giống như ngươi, sợ rằng sống không được mấy năm.

Độc Cô Niệm không vui nói.

Phương Lâm để thanh kiếm gỗ trong tay xuống, vẻ mặt nghiêm túc nói:

- Đồ nhi, ngươi sao có thể nói chuyện với lão sư như vậy được? Trong lòng không nên tồn tại bất mãn. Chờ sau này khi lão sư truyền thụ cho ngươi càng nhiều thuật đan đạo hơn, ngươi sẽ lại càng hiểu rõ nỗi khổ của lão sư ngày hôm nay.

Độc Cô Niệm lại không liếc mắt nhìn Phương Lâm nữa, đặt mông ngồi trên mặt đất. Dù sao nàng là không muốn lại luyện kiếm cùng Phương Lâm nữa.

Thấy bộ dạng Độc Cô Niệm như vậy, Phương Lâm cũng chỉ đành thở dài một tiếng, trong miệng còn không ngừng nói thầm:

- Ta tại sao lại thu một đồ đệ vô dụng như thế?

Độc Cô Niệm:

-...

Thanh Kiếm Tử đưa cho Phương Lâm kiếm phổ mười sáu thức vô danh, Phương Lâm chỉ tốn thời gian hai ngày, đã trên cơ bản đã lĩnh ngộ được, thậm chí có thể nói là hiểu rõ ràng.

Dù sao, mười sáu thức kiếm chiêu vô danh này thật ra đều là chiêu thức rất tinh luyện, muốn nhớ kỹ cũng rất dễ dàng. Nhưng muốn luyện đến mức thành thục vẫn cần phải tốn thời gian rất lâu rèn luyện mới được.

Cho dù Phương Lâm có thiên phú hơn người, nhưng hiện nay hắn cũng không có cách nào thi triển ra mười sáu thức kiếm chiêu này lưu loát sinh động giống như mây bay nước chảy được.

Hai ngày nay thật khổ cho Độc Cô Niệm bị Phương Lâm ép phải luyện kiếm với hắn, bị Phương Lâm giày xéo đủ hai ngày.

Cho dù chỉ là sử dụng kiếm gỗ, cho dù lúc Phương Lâm luyện kiếm sẽ không sử dụng nội kình, nhưng Độc Cô Niệm vẫn bị Phương Lâm ngược đến mức không ngừng kêu khổ.

Đường đường là hòn ngọc quý trên tay Độc Cô gia lại bị Phương Lâm coi như bia ngắm để luyện kiếm. Nếu như để người của Độc Cô gia biết được điều này, chắc hẳn sẽ lại có một đám người của Độc Cô gia nổi giận đùng đùng tìm tới cửa.

- Ngày mai ta phải cùng Âu Dương sư huynh rời khỏi Đan tông, chắc hẳn phải mấy ngày mới có thể trở về. Ngươi ở lại chỗ này trong coi viện cho ta.

Phương Lâm liếc mắt nhìn Độc Cô Niệm, phân phó nói.

Độc Cô Niệm hừ một tiếng, nói:

- Không được. Dựa vào cái gì ngươi ra ngoài đi du sơn ngoạn thủy, ta phải ở lại trông coi cái viện nát này? Ta cũng muốn đi!

Phương Lâm trợn mắt:

- Ngươi đi làm gì? Cho ta thêm phiền sao?

Độc Cô Niệm bĩu môi:

- Không phải là đi Đan Minh sao? Ta cũng không phải chưa từng đi qua. Khi ở Huyền quốc, ba ngày ta lại chạy tới Đan Minh hai lần.

Vẻ mặt Phương Lâm kiên quyết, không cho phép từ chối:

- Nói chung lần này ngươi không thể theo ta. Nếu ngươi không muốn ở lại chỗ này, vậy ngươi cứ đi tới nơi nàng muốn đến đi.

Độc Cô Niệm vừa nghe liền hiểu, đây không phải là muốn đuổi mình đi sao?

- Ta lại không chịu! Ta cứ đi theo ngươi!

Tính tình ngang ngược của Độc Cô Niệm cũng nổi lên.

Phương Lâm nhìn chằm chằm vào Độc Cô Niệm. Hắn sờ vào túi Cửu Cung, móc ra sợi dây thừng màu đen.

Nhìn thấy Phương Lâm móc ra sợi dây, Độc Cô Niệm khiếp sợ, liên tiếp lui về phía sau. Nàng có phần sợ hãi nói:

- Ngươi muốn làm gì? Ta cảnh cáo ngươi, nếu như ngươi là dám trói ta, ta sẽ nói cho Lục thúc biết, để cho bọn họ tới đây tháo ngươi ra thành tám mảnh!

Phương Lâm nghe được nàng nói vậy cũng sững sờ. Hắn lập tức cảm thấy đau đầu.

Lúc này thì hay rồi, Phương Lâm cũng không thể giống như trước kia trói Độc Cô Niệm lại treo ở trên cây. Nếu như hắn còn dám làm như thế, vậy đám người của Độc Cô gia nhất định sẽ giết chết hắn.

Thấy bộ dạng Phương Lâm sửng sốt, Độc Cô Niệm hình như vô cùng đắc ý, hừ hừ hai tiếng.

Phương Lâm lặng lẽ thu hồi sợi dây, nói:

- Ngươi muốn đi theo ta cũng được, chỉ có điều đừng gây thêm phiền phức cho ta.

Độc Cô Niệm liên tục gật đầu, tất nhiên là đáp ứng một tiếng.

Chỉ có điều nhìn bộ dạng Độc Cô Niệm, Phương Lâm luôn cảm thấy đáp ứng dẫn nàng đi tới Đan Minh là một chuyện rất không nên làm.

Ngày hôm sau, mới sáng sớm Âu Dương Tĩnh đã tới.

Khi Âu Dương Tĩnh nhìn thấy Phương Lâm và Độc Cô Niệm đứng cùng một chỗ, ánh mắt hắn nhìn hai người đã khác hẳn.

Khi Âu Dương Tĩnh biết Độc Cô Niệm cũng muốn đi theo hai người, ngược lại hắn không mấy kinh ngạc hoặc phản đối.

Muốn rời khỏi Đan tông, không có khả năng nói đi là đi được. Mỗi đệ tử chính thức muốn ra ngoài làm việc, đều phải được ba vị trưởng lão đồng ý, sau khi nhận được dụ lệnh mới có thể rời đi.

Bằng không, không có dụ lệnh, bọn họ sẽ bị người chặn lại ở chỗ sơn môn.

Bởi vì Âu Dương Tĩnh có địa vị ở Đan Minh, xem như là nửa người của Đan Minh, cho nên có thể tự do quay lại, không chịu quá nhiều ràng buộc từ quy củ của Đan tông.

Độc Cô Niệm không phải là người của Đan tông, vậy càng thêm tự do.

Ngược lại bởi vì thân phận, cho nên Phương Lâm muốn rời khỏi Đan tông, vẫn phải nhận được chí ít ba trưởng lão đồng ý, sau đó sẽ để cho ba vị trưởng lão này dẫn theo hắn qua tìm Cổ Đạo Phong nhận dụ lệnh mới được.

Ba trưởng lão tất nhiên dễ tìm. Mạnh Vô Ưu là một, Mộc Yến là hai. Sau đó Phương Lâm suy tư một lát, cảm thấy phải tìm một người phân lượng phải lớn một chút.

Vì vậy hắn lại tìm tới Nghiêm Chính Phong.

Ba trưởng lão đều đồng ý. Sau đó bọn họ dẫn theo Phương Lâm đi vào gặp mặt Cổ Đạo Phong.

Dụ lệnh rất nhanh đã đến trong tay Phương Lâm. Cổ Đạo Phong cũng không có gây khó xử cho Phương Lâm ở phương diện này. Dù sao ngay cả Nghiêm Chính Phong cũng ra mặt, nếu như hắn không cho, thật sự không thể nào nói nổi.

Dụ lệnh tới tay, ba người không lưu lại, rất nhanh liền rời khỏi Đan tông.

Ba người chính là muốn đi tới đô thành của Càn quốc trước. Ở chỗ này có phân bộ lớn nhất Đan Minh ở Càn quốc.

Đường xá xa xôi, bọn họ đi một đường ngược lại không xảy ra chuyện gì.

Mười ngày sau, ba người gần như ngày đêm đi gấp, đã đi tới được Càn Đô.

Thân là đô thành của Càn quốc tất nhiên là hùng vĩ bao la, vô cùng phồn hoa. Ở đây cũng là địa phương tồn tại căn cơ của hoàn tộc Đại Càn, thế lực mạnh nhất của Càn quốc.

Có thể nói trong toàn bộ Càn quốc, nơi khiến cho người ta kính nể, e sợ nhất chính là Càn Đô. Cho dù là có cao thủ của nước khác nhập cảnh đến đây, cũng tuyệt đối không dám làm càn ở Càn Đô.

Càn Đô lớn như vậy có những người khác nhau đến từ bốn phương tám hướng, có thể nói là nơi ngư long hỗn tạp.

Có người từng nói qua, cường giả ẩn nấp bên trong Càn Đô lại tương đương với một nửa số lượng cường giả của Càn quốc.

Bởi vậy có thể thấy được Càn Đô này là nơi tàng long ngọa hổ, cường giả như mây.

Ba người Phương Lâm vô cùng thuận lợi tiến vào Càn Đô. Bởi vì trời đã tối, bọn họ sẽ không có vội vàng đi tới Đan Minh. Nhân cơ hội hiếm có một lần được tới đây, Âu Dương Tĩnh dẫn theo Phương Lâm và Độc Cô Niệm đi dạo ở bên trong Càn Đô một hồi.

Vừa vặn Phương Lâm và Độc Cô Niệm đều tương đối ham chơi, ở dưới sự dẫn đường của Âu Dương Tĩnh, hai người chơi rất hào hứng ở trong Càn Đô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play