- Tại sao lại đổi thành sát trận, không phải mới vừa rồi là khốn trận hay sao?
Trong mắt của Lâm Dịch cũng hiện lên một tia đau khổ, nói:
- Ta không biết, đừng hỏi ta, có lẽ không phải là do ta động tới.
Dừng một chút, hắn lại nói:
- Trình độ phức tạp của trận văn trong đại trận này ta chưa từng thấy qua, cũng may chúng ta mới bước vào không sâu, nhưng một góc của đại trận này cũng đủ đã để khốn chết chúng ta rồi.
Vừa dứt lời, trong nháy mắt bọn họ đã bị chuyển đến một chỗ không gian khác. Bản thân đặt mình trên một hòn đảo nhỏ hẹp, xung quanh có sấm chớp rền vang, trên bầu trời nổi lên mưa to tầm tã, tiếng sấm cuồn cuộn, tản ra từng trận uy áp.
Trong lúc nhất thời gió lớn mưa rào, phong quyển tàn vân nổi lên. Hai người Lâm Dịch giống như thuyền con trong mưa gió, không ngừng dập dìu ở trong biển rộng.
Mây đen hạ thấp, giống như sóng vẩy mực nước, biến ảo vô cùng. Đám mây đen dường như bị một cỗ lực lượng vô danh dẫn dắt, bắt đầu chậm rãi tụ tập ở bên trên không trung hòn đảo nhỏ. Dường như bên trong nổi lên năng lượng khổng lồ, đang vận sức chờ phát động.
- Lôi kiếp!
Nghiễm Hàn thánh nữ hơi biến sắc, thản nhiên nói:
- Lần này nếu không thể phá trận, ta và ngươi chỉ có một con đường chết mà thôi.
Lâm Dịch cũng gấp tới mức đầu đầy mồ hôi, một bên nghiên cứu trận văn, một bên vừa nói:
- Sát trận là một loại có uy lực lớn nhất trong các chủng loại trận pháp, một khi rơi vào trong đó, thông thường chính là thân thể bị hủy hết, thần hồn bị diệt. Nhưng chính vì vậy cho nên lại bớt đi sự hay thay đổi thất thường, cho nên sát trận cũng là trận pháp dễ phá nhất.
Lúc này mây đen trên bầu trời đã biến thành vòng xoáy, chậm rãi xoay tròn, ở giữa có sấm chớp lóe lên, đỏ chói mắt, đang tích góp khổng lồ năng lượng.
Rồi đột nhiên!
Một đạo sấm sét màu đỏ bắn thẳng về phía Lâm Dịch, mà hắn đang vội vàng phá giải trận văn, dường như đã rơi vào trầm tư, vẫn chưa cảm giác được nguy hiểm đang tới gần.
Nghiễm Hàn thánh nữ không chút do dự tiến lên, ngăn ở trước người Lâm Dịch. Trong lòng bàn tay có hàn quang thoáng hiện, đánh ra một đầu băng long, dữ tợn kinh người, rung đùi đắc ý đánh về phía sấm sét đỏ ngầu.
- Phanh!
Sấm sét màu đỏ và băng long va chạm vào nhau, bạo phát ra một tiếng vang rất lớn. Băng long của Nghiễm Hàn thánh nữ bị nghiền nát, khí thế của sấm sét không giảm, lại lần nữa đánh xuống.
Nghiễm Hàn thánh nữ biến sắc, tay bấm pháp quyết, khẽ quát:
- Băng Đống Kết Giới!
Sau đó tất cả mọi thứ ở bốn phía đều được phủ lên một tầng băng mỏng. Trong nháy mắt này tốc độ của sấm sét màu đỏ cũng hơi chậm lại, nhưng vẫn chưa đủ để ngăn cản quyết tâm hủy diệt hai người Lâm Dịch của nó. Nó vẫn tản mát ra từng trận uy áp kinh thiên từ trên trời hạ xuóng.
Ở trong Băng Đống Kết Giới, rõ ràng lực lượng của sấm sét màu đỏ đã bị suy yếu đi rất nhiều.
Trong mắt của Nghiễm Hàn thánh nữ lóe lên vẻ quyết đoán, phi thân tiến lên, trong tay đột nhiên xuất hiện một thanh kiếm băng to lớn, nàng lớn tiếng nói:
- Thần thông thuật, Hàn Băng Kiếm!
Hai tay cầm kiếm, nâng lên trên không trung, mang theo uy của thiên địa, bổ về phía sấm sét màu đỏ.
- Phanh!
Song phương va chạm, kiếm băng phát ra một tiếng âm hưởng nứt nẻ, sau đó vỡ vụn. Sấm sét vẫn có dư lực đánh về phía Nghiễm Hàn thánh nữ.
Nghiễm Hàn thánh nữ nắm hai tay, nghênh đón.
Lại là một người liều mạng.
Sấm sét màu hồng bị đánh tan, tiêu tán trong thiên địa, thân thể của Nghiễm Hàn thánh nữ cũng bị một kích này đụng cho bay ra ngoài. Rơi xuống dưới chân của Lâm Dịch, từ khóe miệng tràn ra một tia máu, dung hợp với dung nhan tuyệt thế kia lại càng có vẻ thê lương, xinh đẹp kinh diễm.
Lâm Dịch lại càng hoảng sợ, lên tiếng hỏi thăm nàng:
- Ngươi không sao chứ?
Nghiễm Hàn thánh nữ thản nhiên nói:
- Nếu như ngươi không phá giải được trận pháp, như vậy ta sẽ có chuyện.
Lâm Dịch đỏ mặt lên, cười nói:
- Ngươi cứ ở đây kiên trì một chút, ta sẽ cố gắng.
Mây đen trên bầu trời không tán, trái lại còn càng dày đặc thâm thúy, đen nhánh như mực, tản ra một tia sát khí chấn nhiếp tâm thần người ta.
Ở trung tâm vòng xoáy thoáng hiện một chút quang mang đỏ thắm, màu sắc so với sấm sét ban nãy càng đậm hơn, năng lượng càng cuồng bạo hơn nhiều.
Nghiễm Hàn thánh nữ lau vết máu ở khóe miệng, đề khí, lần nữa nghênh đón công kích.
Sau mấy lần tiếng đinh tai nhức óc vang lên, thân thể mềm mại của Nghiễm Hàn thánh nữ vô lực rớt xuống, sắc mặt tái nhợt, phun ra một ngụm máu tươi. Miệng thở hổn hển từng ngụm lớn, bộ ngực mê người phập phồng, mềm mại kiều diễm nói không hết được.
Lâm Dịch sờ mũi một cái, thấp giọng nói:
- Hình như thương thế của ngươi rất nặng, cái này...
- Tu vi của ta áp chế ở Ngưng khí kỳ, thần thông pháp thuật ra hết cũng chỉ có thể miễn cưỡng gánh được đạo lôi kiếp thứ hai mà thôi. Được rồi, buông tha đi, hôm nay ta và ngươi sẽ chết ở trong trận này rồi.
Trong mắt của Nghiễm Hàn thánh nữ hiện lên vẻ bi thương, thở dài một tiếng.
Lâm Dịch chột dạ, do dự một lúc lâu mới quanh co nói:
- Sao phải buông tay chứ, Thánh Nữ tỷ tỷ, có chuyện này, hình như ta quên nói với ngươi...
Vẻ mặt của Nghiễm Hàn thánh nữ không có chút biểu hiện gì, rất thản nhiên.
Lâm Dịch liếc trộm vẻ mặt của Nghiễm Hàn thánh nữ một cái, trong lòng bình tĩnh, cười nịnh nói:
- Hình như ở trong đại trận này không cần áp chế tu vi, trận pháp này có thể che giấu phong ấn của Thần ma chi địa, bạo phát tu vi cũng sẽ không dẫn tới khe nứt không gian.
Vẻ mặt của Nghiễm Hàn thánh nữ cứng đờ, chậm rãi quay đầu lại, trong hai mắt có hàn ý thấu xương, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lâm Dịch.
Lâm Dịch nào còn dám nhìn nàng, vội vã cúi thấp đầu, ra vẻ rất là đáng thương.
Trước kia không nói là sợ nữ nhân này bạo phát tu vi, có thể tiện tay trấn áp hắn. Như vậy sau này hắn sẽ luôn ở trong thế bị động, lúc này tình huống khẩn cấp, như chỉ mành treo chuông, động một cái là thân tử đạo tiêu, cho nên hắn cũng không kịp nghĩ nhiều như vậy.
Rõ ràng tiểu tử này có ý định giấu diếm, Nghiễm Hàn thánh nữ tức giận tới mức suýt nữa bạo phát. Nhiều năm tu đạo, thanh tâm quả dục, mới chung đụng vài ngày với hắn mà lại liên tục giận dữ như vậy. Chẳng lẽ người này được ông trời phái tới hành hạ nàng hay sao?
Nàng hít sâu một hơi, tâm thần bình phục lại. Đôi mắt lạnh lẽo như băng nhìn chằm chằm vào Lâm Dịch, cắn răng nghiến lợi nói:
- Tiểu tặc, sau này ta sẽ tính sổ với ngươi!
Lâm Dịch cười híp mắt nói:
- Thánh Nữ tỷ tỷ, nên đại nhân đại lượng là tốt nhất.
Nghiễm Hàn thánh nữ thở hổn hển, không thể kiềm chế được mà thét to:
- Ta bảo ngươi đi phá trận, không phá được thì ta sẽ làm thịt ngươi trước!
Lâm Dịch bị một tiếng rống này làm cho cả người run rẩy, sợ đến mức suýt tè ra quần, tránh sang một bên, yếu ớt nói:
- Thánh Nữ tỷ tỷ, ta sợ hãi...
- Ngươi...
Nghiễm Hàn thánh nữ giận dữ, quay đầu rời đi, chạy đi nghênh đón đạo lôi kiếp thứ ba. Khí tức Kim Đan ầm ầm bạo phát, thiên địa trở nên biến sắc, dường như toàn bộ thế giới cũng trở nên lạnh lẽo. Lúc này trong lúc giơ tay nhấc chân, dường như nàng có thể đóng băng cả vạn dặm.
Lâm Dịch cảm khái, đây là tu sĩ Kim Đan a, một khi kết đan, khi đó mới là tiên.
Chỉ có bước vào Kim Đan cảnh thì mới có tư cách được gọi là Tiên nhân, thủ đoạn Ngưng Khí Trúc Cơ không thể nào so sánh được. Dời núi lấp biển, hô mưa gọi gió, không gì là không làm được.
Cũng không lâu sau, Lâm Dịch thét lên một tiếng kinh hãi, lớn tiếng nói:
- Thánh Nữ tỷ tỷ, mau tới đây, nơi này an toàn!
Hòn đảo đơn độc này rất nhỏ hẹp, lùm cây không nhiều, chỉ có một cây cổ thụ che trời đứng vững ở trong mây. Lâm Dịch phát hiện ra một đoàn trận văn ở dưới mặt cây cổ thụ này, rất là cổ quái. Sau khi thôi diễn một lúc lâu, rốt cuộc hắn đã nhận được một kết luận, đây cũng là cửa sinh duy nhất trong sát trận.
Nghiễm Hàn thánh nữ dùng sắc mặt bất thiện sóng vai đứng cùng Lâm Dịch ở dưới cây cổ thụ, nàng nhịn không được giễu cợt hắn một phen:
- Ngươi bận rộn hơn nửa ngày, đây là phương pháp phá trận đây sao?
Lâm Dịch cười nói:
- Ít nhất nơi này rất an toàn.
Bên ngoài đen kịt, tiếng sấm cuồn cuộn, thanh thế kinh người, phát ra âm hưởng đinh tai nhức óc. Sấm sét đánh xuống các nơi trên đảo, đất rung núi chuyển một hồi. Giống như gió thu cuốn hết lá vàng đi vậy, hòn đảo cô độc này trở nên thê lương. Thế nhưng ở dưới cây cổ thụ này lại không gặp tai ương như vậy.
Nghiễm Hàn thánh nữ thản nhiên nói:
- Chúng ta phải ra ngoài thế nào đây? Cũng không thể tránh cả đời ở chỗ này. Ngươi đừng quên, còn bốn ngày nữa là đến kỳ hạn một tháng của Thần ma chi địa.
Lâm Dịch nghe vậy, ánh mắt trở nên buồn bã, tâm tình vui sướng vừa rồi biến mất không còn, hắn nói:
- Chỉ có thể đi một bước, tính một bước mà thôi.
Chỉ có bốn ngày, còn có cơ hội tìm kiếm thần dược Thái cổ nữa sao? Còn có cơ hội sống mà đi ra khỏi Thần ma chi địa sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT