Lý Trấn Hải, Lăng Dược và Trần Mặc không hẹn mà cùng nhìn về phía người kia, chẳng biết tại sao, trong lòng của bọn họ đồng thời hiện lên một suy nghĩ nhìn như hoang đường nhưng lại không kềm chế được mà xuất hiện ở trong đầu.

- Chẳng lẽ là hắn? Mộc Thanh!

Vốn ba người này tuyệt đối sẽ không tin rằng Mộc Thanh có thể lĩnh ngộ được loại tồn tại như là kiếm ý, nhưng mà trải qua nhiều chuyện, trong lòng bọn họ đã mơ hồ nhận định, dường như ở trên người tu sĩ này xảy ra bất kỳ kỳ tích gì thì cũng có thể.

Suy nghĩ này như dòi trong xương vậy, cứ dây dưa ba người, làm cho bọn họ muốn tự mình hỏi cho rõ.

Người này đã nhiều lần làm náo động ở trong tông môn, mỗi một lần xuất hiện, nhất định sẽ hấp dẫn ánh mắt của các tu sĩ, lẽ nào vài ngày không gặp, người này đã lần nữa lĩnh ngộ kiếm ý hay sao?

Ba người không trao đổi, thế nhưng lại giống như thần giao cách cảm vậy, đi đến phương hướng của Lâm Dịch.

Lâm Dịch thấy ba người đi tới chỗ hắn cũng hơi cảm thấy ngoài ý muốn, hắn hơi nhíu mày, không tỏ vẻ gì mà chỉ đứng tại chỗ, lẳng lặng nhìn ba người đang thong thả bước đến.

Lăng Dược cười trước nói:

- Mộc sư đệ, vài ngày không gặp, phong thái vẫn như trước nha, không biết gần đây sư đệ có lĩnh ngộ cái gì không, nói ra một chút, để cho ba người chúng ta nghe một chút được chứ?

Lâm Dịch mỉm cười, nói:

- Nói rất dài dòng, cho nên ta không muốn nói.

Lăng Dược nhướng mày, nụ cười trên mặt càng tăng thêm, lộ ra một tia âm lãnh, Lý Trấn Hải trực tiếp cướp trước một bước, lớn tiếng nói:

- Mộc Thanh, ta hỏi ngươi, kiếm ý vừa rồi có phải là ngươi lĩnh ngộ ra hay không?

- Đúng thì như thế nào, không phải thì như thế nào chứ?

Lâm Dịch từ chối cho ý kiến mà còn hỏi ngược lại.

Lý Trấn Hải liên tục cười lạnh, hừ nhẹ nói:

- Tiểu bối, ngươi đừng tưởng rằng ngươi lĩnh ngộ kiếm ý là có thể kiêu ngạo ở trước mặt của chúng ta, đợi tới lúc đại bỉ tông môn, ta sẽ khiến cho ngươi biết cái gì là đệ tử hạch tâm, cái gì gọi là kim đan đại đạo!

Lâm Dịch khẽ cười nói:

- Tốt, hy vọng tới lúc đại bỉ tông môn các ngươi sẽ không để cho ta thất vọng.

Ánh mắt của Lăng Dược khẽ động, cười nhạo nói:

- Kiếm kia ý căn bản không phải là thứ mà ngươi có thể lĩnh ngộ ra được, ngươi đã từng học qua kiếm pháp sao? Làm sao có thể lĩnh ngộ được kiếm ý cơ chứ, ha ha, cố làm ra vẻ.

Sao Lâm Dịch lại nghe không ra ý kích tướng của Lăng Dược cơ chứ, hắn cười nhạt, không để ý tới hai người nữa.

Lý Trấn Hải hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, lại không có biện pháp làm gì được Lâm Dịch, hắn hít sâu một hơi, cùng với Lăng Dược phất tay áo rời đi.

Sau một lát, ở tầng năm của Tiên Sơn cũng chỉ còn lại có Lâm Dịch và Trần Mặc mà thôi.

Lâm Dịch không có quen biết người này, thấy hắn chậm chạp không chịu rời đi mà vẫn nhìn chằm chằm vào bản thân, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp, không khỏi mở miệng hỏi:

- Trần sư huynh, có gì chỉ giáo không?

Trần Mặc trầm ngâm một chút, chậm rãi nói:

- Mộc sư đệ, ngươi cũng không cần phải giấu diếm. Ta là người luyện kiếm, cảm ứng đối với kiếm vượt xa người ngoài, ta có thể cảm nhận được một cỗ kiếm ý tồn tại ở trên người ngươi.

- Ồ?

Tay của Trần Mặc nâng kiếm, đặt ngang ở trước ngực, ánh mắt nhìn trường kiếm trước mắt để lộ ra một loại ỷ lại mà người thường khó có thể hiểu được.

Hắn nhẹ giọng nói:

- Từ khi ta tu đạo tới nay, luôn luôn không rời khỏi kiếm, kiếm chính là sinh mệnh của ta. Ta vẫn luôn muốn lĩnh ngộ kiếm ý, thế nhưng lại không thafh công. Nếu Mộc sư đệ lĩnh ngộ kiếm ý, xin vui lòng chỉ giáo cho ta!

Lâm Dịch có thể cảm nhận được Trần Mặc không có một tia địch ý nào đối với hắn, đối phương chỉ muốn đơn thuần biết rõ một chút về sự tồn tại của kiếm ý mà thôi.

Lâm Dịch có thể cảm nhận được loại si mê và cuồng nhiệt từ trong mắt của Trần Mặc đối với kiếm, là loại si mê và cuồng nhiệt bất chấp tất cả.

Lâm Dịch thấy hắn có tình cảm chân thành với kiếm đạo như thế, sinh lòng thương hại, cho nên mới chỉ điểm vài câu:

- Kiếm ý là ý chí và suy nghĩ đối với kiếm sáp nhập vào trong kiếm pháp, thứ ngươi si mê kỳ thực cũng là một loại kiếm ý. Tiếp tục đi theo đường của ngươi, trong lòng không nên có hoài nghi, lĩnh ngộ kiếm ý cũng không khó. Kỳ thực kiếm ý là một loại thể hiện cực hạn của kiếm pháp, ngươi yêu thích kiếm đạo tới cực điểm, khi đó tự nhiên kiếm ý sẽ xuất hiện từ trong ra ngoài.

Trần Mặc khẽ nhíu mày, trong ánh mắt hiện lên một tia suy nghĩ sâu sắc.

Nửa ngày sau, hắn ngẩng đầu lên, nhẹ giọng nói:

- Xin Mộc sư đệ đi Phù Không thạch, chỉ điểm một phen cho ta, ta muốn cảm nhận một chút về sự tồn tại của kiếm ý.

Lâm Dịch mỉm cười, liếc mắt nhìn Trần Mặc thật sâu, nói:

- Kiếm ý có mặt ở khắp nơi.

Trần Mặc đột nhiên cảm nhận được dường như ở trên không trung có thêm một loại ba động kỳ quái, mà vào giờ khắc này, hắn có cảm giác toàn thân như trở nên trong suốt, khắp nơi đều là sơ hở.

Thậm chí hắn còn không đề được một tia dũng khí xuất kiếm về phía Lâm Dịch, trong lòng sinh ra một loại cảm giác, dường như chỉ cần xuất kiếm thì nhất định sẽ bại!

Xuất kiếm liên tục cũng không thể thì sao có thể chiến được chứ?

Trần Mặc sững sờ đứng ngay tại chỗ, nửa ngày không nói gì cả. Cánh tay cầm kiếm cũng run lên nhè nhẹ, trên trán không khỏi toát ra tầng một mồ hôi lạnh.

Lâm Dịch cười cười, người nhẹ nhàng bay khỏi Tiên Sơn.

Trong ánh mắt vừa rồi Lâm Dịch ẩn chứa kiếm ý, kiếm ý tầng thứ nhất của Dịch Kiếm thuật, nhận rõ hư thực, nhìn thấu sơ hở. Trần Mặc bị cỗ kiếm ý này làm ảnh hưởng tới tâm thần, đương nhiên sẽ không thể xuất kiếm được.

Bất kỳ kiếm pháp nào cuxg đều có sơ hở, chỉ là có chút kiếm pháp cao minh có thể ẩn giấu sơ hở rất khá, hoặc là lợi dụng chiêu thức kiếm pháp nhanh chóng che giấu đi sơ hở.

Nhưng kiếm ý tầng thứ nhất của Dịch Kiếm thuật chính là nhận rõ hư thực, nhìn thấu sơ hở. Trừ phi kiếm pháp của đối phương cũng có kiếm ý hỗn loạn, bằng không rất khó để chống lại kiếm ý của Lâm Dịch.

Lâm Dịch không ở lại tầng năm Tiên Sơn quá lâu, sau khi lĩnh ngộ kiếm ý tầng hai của Dịch Kiếm thuật, trạng thái được điều chỉnh tốt, hắn cũng có thể đi tới Kiếm Trủng chi địa, đi chạm vào cơ duyên kia.

Lâm Dịch đi tới động phủ của Hải Tinh và Vương Kỳ nhìn một chút, truyền thụ cho bọn họ những thứ gần đây mà mình lĩnh ngộ, không giữ lại một chút nào, cũng chỉ ra sự tồn tại của kiếm ý.

Hai người nghe mà cảm thấy mơ hồ, nhưng ít ra có một phương hướng đại khái.

Lâm Dịch dặn hai người Hải Tinh tu luyện thật tốt ở trong tông môn, hắn có một số việc muốn đi ra ngoài lịch lãm, hắn không nói tới Kiếm Trủng chi địa là sợ hai người lo lắng cho hắn.

Lâm Dịch đi nói lời từ biệt với Tô Thất Thất, giữa hai người giống như quân tử chi giao vậy, mặc dù bình thản như nước, thế nhưng tính nết lại hợp nhau, không có hàn huyên nhiều, người sau gật đầu nói:

- Một đường cẩn thận.

- Bảo trọng.

Lâm Dịch hơi ôm quyền, sau đó lập tưc rời đi.

Lâm Dịch có hứng thú rất lớn đối với Kiếm Trủng chi địa.

- Thiên đạo thiếu sót, Cự Khuyết hiện!

Vì sao là thiên đạo thiếu sót, thiên đạo là cái gì, chỗ thiếu sót của nó là cái gì chứ?

Lâm Dịch luôn có cảm giác trong này có ẩn chứa một điều mới lạ kinh người, hơn nữa đúc kiếm thần tượng Âu Dã Tử ngã xuống cũng rất là kỳ quái, nghe hai vị tiền bối nói. Dường như cũng không xác định được rốt cuộc tại sao Âu Dã Tử lại ngã xuống như vậy.

Nếu trong sách cổ ghi chép là ngã xuống ở trong Thần Ma chi chiến thì vì sao lại còn có lời đồn, nói hắn sau khi Thần Ma chi chiến đột nhiên gặp vận rủi? Hắn ngã xuống thì cũng thôi đi, vì sao ngay cả nơi hắn đúc kiếm cũng biến thành một kiếm trủng cơ chứ?

Trong lúc bất chợt Lâm Dịch cảm thấy mình rất là nhỏ bé, tu vi càng cao thì ánh mắt càng cao, chuyện biết được cũng càng nhiều, nhưng chuyện không xác định cũng nhiều hơn nữa.

Ở cửa vào tông môn, lão nhân lôi thôi vẫn nằm ở trên tảng đá trơn nhẵn như gương phơi nắng như trước, nhìn thấy Lâm Dịch đi tới gần, lúc này hắn mới lười biếng ngồi dậy.

Lão nhân lôi thôi dùng ánh mắt mang theo thâm ý sâu sắc nhìn hắn một cái, nói:

- Tiểu tử, đã lĩnh ngộ kiếm ý, không tệ, không tệ.

Lâm Dịch cười nói:

- Nhờ có hai vị tiền bối chỉ điểm, mới khiến cho Mộc Thanh đi ra khỏi lớp sương mù dày đặc, xem như là chân chính bước vào kiếm đạo.

- Đây là việc nhỏ mà thôi.

Lão nhân lôi thôi tùy ý khoát khoát tay.

Hai người đột nhiên đột nhiên trở nên trầm mặc, Lâm Dịch cũng không biết nên nói cái gì cho phải, từ sau khi bái nhập tông môn, hắn và lão nhân lôi thôi thường xuyên trao đổi, tự nhiên cảm tình cũng là sâu nhất.

- Sao, định rời khỏi tông môn sao?

- Đúng vậy.

Lâm Dịch gật đầu, nhẹ giọng nói:

- Đã đến lúc rồi.

Lão nhân lôi thôi suy nghĩ một chút, nói:

- Ta cũng không có gì để dặn ngươi, tùy ngươi làm sao thì làm, đừng có đâm thủng trời là được.

Những lời này tuy rằng nhìn như vui đùa, nhưng trong lòng Lâm Dịch lại rất cảm động, mím chặt môi im lặng không lên tiếng.

Lão nhân lôi thôi lại nói một câu:

- Nửa năm sau đại bỉ tông môn, nhất định phải nhanh chóng trở về đúng dịp!

Lâm Dịch nặng nề gật đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play