Sau khi đám người Lưu Diệp rời đi, các tu sĩ vây xem cũng ào ào tản đi.
Hải Tinh siết chặt nắm đấm, trong mắt chớp động vẻ phẫn nộ, cau mày hỏi:
- Sư phụ, vì sao người không ra tay giáo huấn bọn họ, quả thực bọn họ hơi quá đáng!
Vương Kỳ lắc đầu, nói:
- Nào có đơn giản như vậy, Mộc sư huynh chỉ có tu vi Ngưng khí tầng năm, nhất định sẽ thua.
Hải Tinh cúi đầu suy nghĩ một chút, hừ nhẹ nói:
- Không phải, sư phụ không muốn xuất thủ, chờ tu vi của ta cao, ta sẽ thay sư phụ đi giáo huấn bọn họ.
Lâm Dịch cũng không giải thích nhiều, hắn nghiêng đầu nhìn về phía Vương Kỳ, hỏi:
- Ngươi là người của phe Minh Không sao?
- Coi là vậy đi. Kỳ thực cũng không có phe phái gì cả, chỉ là tu sĩ ở bên cạnh Đông Phương sư huynh nhiều cho nên mới từ từ tạo thành một cỗ lực lượng. Có một số tu sĩ xem thường tham dự vào trong đó, cũng sẽ bị tu sĩ phe Đông Phương nhằm vào. Minh Không sư tỷ không quen nhìn bọn họ bắt nạt người, cho nên bình thường sẽ ra tay thay một chút tu sĩ, dần dà, những tu sĩ này tụ lại ở bên cạnh Minh Không sư tỷ, dần dần tạo thành phe phái đối kháng cùng phe Đông Phương. Nhưng mà nhân số của phe Đông Phương đông đảo, lại thêm Đông Phương sư huynh là thủ tịch đệ tử trong các đệ tử hạch tâm, cho nên hôm nay đại đa số tu sĩ trong tông môn hôm nay đều là phe Đông Phương, nhất mạch của Minh Không sư tỷ cũng không có bao nhiêu người.
Vương Kỳ từ từ nói ra chuyện trong tông môn.
Lâm Dịch rất không hiểu, hỏi:
- Tông môn để các đệ tử tranh đấu, ta cũng hiểu rõ. Có lẽ là xuất phát từ quan điểm cạnh tranh. Nhưng như loại khảo hạch như Luyện Tâm điện chi chiến này, một khi bên yếu đuối bị vây công thì rất nhanh sẽ có người bị thua, mà người cuối cùng còn lại nhất định là tu sĩ của phe Đông Phương, như vậy sẽ không có công bằng gì đáng nói.
Vương Kỳ gật đầu, nói:
- Đúng như vậy, khảo hạch nội môn mỗi một năm, mười người còn lại cuối cùng đại đa số đều là người của phe Đông Phương.
Lâm Dịch rơi vào trong trầm tư, tông môn này khắp nơi tràn ngập quỷ dị, không nói tới tên đã có chút kỳ quái mà thủ vệ trưởng lão cũng biết được Nhập vi đạo trong Hóa Hình thuật, khảo hạch thí luyện nhập môn thì lại là chuyện mà trước đây hắn chưa từng gặp, trong khảo hạch nội môn cũng tồn tại lỗ thủng nhìn như rất lớn.
Lâm Dịch tin rằng, trong nội môn còn có rất nhiều bí ẩn mà hắn không biết, còn bí thuật tông môn mà thần côn kia nói rốt cuộc là cái gì? Luyện Ngục cấm bế là cái gì, vì sao tông môn này lại phong sơn lánh đời, rốt cuộc bên trong ẩn chứa bí mật kinh thiên như thế nào chứ?
Lâm Dịch trầm tư một lúc lâu, không nghĩ được huyền cơ trong đó, sau đó hắn thở dài, nghĩ ngợi nói:
- Chuyện hôm nay ta cần phải làm là mau chóng lĩnh ngộ Nhập vi đạo, chữa trị Luyện Tâm đại trận, mang theo Hải Tinh tiến vào nội môn tu luyện, chuyện còn lại sau này hãy nói.
Nghĩ đến đây, Lâm Dịch nhìn hai người Hải Tinh, Vương Kỳ hỏi:
- Các ngươi nghĩ thế nào về Hóa Hình thuật này?
Hải Tinh và Lâm Dịch giống nhau, đã nghe qua thủ vệ trưởng lão nói một phen, nhưng hắn lại vẫn ở trong trạng thái mông lung đối với Hóa Hình thuật, rất là nghi hoặc.
Vương Kỳ chậm rãi nói:
- Tông chủ đã từng giảng giải qua ở trong tông môn, trong Hóa Hình thuật này có một loại Nhập vi đạo, nhưng người có thể lĩnh ngộ được nó đã ít lại càng ít, một tháng nay ta luôn nghiên cứu, nhưng thủy chung vẫn không tìm được đầu mối.
- Ồ?
Trong mắt Lâm Dịch hiện lên vẻ nghi hoặc, nghĩ ngợi nói:
- Lẽ nào Nhập vi đạo rất khó lĩnh ngộ sao, vì sao ta có thể tìm được ảo diệu trong đó trong thời gian rất ngắn? Hẳn không phải là vấn đề tư chất, hôm nay Hải Tinh đã thoát thai hoán cốt, tư chất tuyệt đối không kém ta, dường như trong này có một loại huyền cơ khó nói thành lời.
Trong lúc Lâm Dịch đang suy nghĩ, Vương Kỳ lại nói:
- Đại đa số đệ tử trong tông môn không lĩnh ngộ được Nhập vi đạo, cho nên cũng sẽ đi Bí Kỹ các chọn bí kỹ pháp thuật cao đẳng để tu luyện, dù sao uy lực của pháp thuật cao đẳng cũng lớn hơn so với Hóa Hình thuật, ta cũng đang suy nghĩ xem có nên tìm một môn pháp thuật lợi hại để tu luyện hay không.
Lâm Dịch ném đi tạp niệm trong đầu, lắc đầu nói:
- Không cần, các ngươi đừng có coi thường Hóa Hình thuật này, nhìn như là pháp thuật cấp nhập môn, nhưng nếu lĩnh ngộ được Nhập vi đạo trong đó, tuyệt đối sẽ mang đến kinh hỉ không thể tưởng tượng được với tu luyện ngày sau.
- Mộc sư huynh, ngươi đã lĩnh ngộ rồi sao?
Trong mắt Vương Kỳ hiện lên vẻ kinh ngạc.
Lâm Dịch lắc đầu, trầm ngâm nói:
- Còn chưa, chỉ là thời gian kế tiếp ta sẽ ở chỗ này chuyên tâm lĩnh ngộ Nhập vi đạo này, các ngươi có thể ở bên cạnh quan sát lĩnh ngộ, tranh thủ sớm ngày lĩnh ngộ đạo này.
Vẻ mặt Vương Kỳ rất mừng rỡ, cười ngây ngô nói:
- Đa tạ Mộc sư huynh.
Hải Tinh hỏi:
- Sư phụ, ba ngày sau, đám người Lưu Diệp kia còn có thể trở lại, chúng ta phải làm sao bây giờ?
Lâm Dịch suy nghĩ một chút, khẽ cười nói:
- Không sao, nếu bọn họ đã khinh thường trận pháp nhất đạo, ta sẽ bố trí một trận pháp ở bên ngoài động phủ, nếu không hiểu được nó thì cho dù là tu sĩ Trúc Cơ cũng đừng mong đi vào trong.
Lâm Dịch đứng ở cửa động phủ suy nghĩ một chút, sau đó dùng linh khí trước mắt khắc từng đạo trận văn huyền ảo phức tạp, sau đó lại ném xuống mấy khối linh thạch thượng phẩm trên mắt trận, đủ để cung ứng cho trận pháp vận chuyển.
Sau đó Lâm Dịch dạy phương pháp đi vào trận pháp cho Hải Tinh và Vương Kỳ, kế tiếp hắn khoanh chân ngồi ở bên trong động phủ, trong lòng bàn tay xuất hiện một đám linh khí màu lam.
Vương Kỳ thấy loại linh khí màu sắc này, trong mắt lóe lên một tia nghi hoặc, sau đó lập tức biến mất.
Hắn từng ở trên Tiềm Long sơn chính mắt nhìn thấy Lâm Dịch đại chiến với Công Tôn Cổ Nguyệt và đông đảo tu sĩ Kim Đan. Cho nên hắn hiểu rất rõ về loại linh khí màu lam này, nhưng tu vi của Mộc sư huynh chỉ có Ngưng khí tầng năm, huống chi sợ rằng Lâm Dịch đã chết rồi.
Nghĩ đến đây, Vương Kỳ cũng không nghĩ nhiều nữa, chỉ ở bên cạnh yên tĩnh quan sát động tác của Lâm Dịch.
Lâm Dịch nhìn một đám linh khí màu lam trong lòng bàn tay, dần dần xuất thần, rơi vào trong trầm tư ngộ đạo.
- Biến hóa vạn vật, đại đạo tỉ mỉ.
Lâm Dịch nhiều lần nỉ non câu khẩu quyết này.
Tuy rằng Hóa Hình thuật có thể biến hóa vạn vật, nhưng chẳng biết tại sao, trong lòng Lâm Dịch chỉ muốn biến ảo nó thành kiếm khí mà thôi.
Từ khi hắn tu đạo đến nay, bề ngoài vẫn không có chút quan hệ gì với kiếm đạo, nhưng chung quanh hắn lại luôn luôn tràn ngập sự tồn tại của kiếm.
Dịch Kiếm thuật chính là thứ từ kiếm đạo ban đầu được diễn biến mà ra, đoạn kiếm thần bí trong cơ thể, Bất diệt kiếm thể của Lâm Dịch, thậm chí về sau còn có Ô Sao Trường Kiếm cứu hắn ở trong hiểm địa.
Kiếm, dường như có ngàn vạn quan hệ với cùng Lâm Dịch, không nói rõ được quan hệ giữa song phương.
Lâm Dịch có một loại cảm giác thân thiết như là bẩm sinh đối với kiếm, Dịch Kiếm thuật nghìn năm qua không người nào có thể lĩnh ngộ cũng bị hắn dùng thời gian mười lăm ngày để lĩnh ngộ tinh túy trong đó.
Trong lòng Lâm Dịch tự định giá như thế, linh khí màu lam trong lòng bàn tay dường như có cảm ứng, dần dần biến ảo thành một đạo kiếm khí.
Lâm Dịch lẳng lặng nhìn một đạo kiếm khí này, trong lòng đột nhiên dâng lên vẻ vui sướng, nghĩ ngợi nói:
- Không sai, chính là loại cảm giác này.
Kiếm khí màu lam trong lòng bàn tay mang theo một loại sắc bén không gì không phá, nhưng Lâm Dịch tiếp xúc với Nhập vi đạo, hắn có thể cảm giác được rõ ràng một tia kiếm khí này tản mạn ra chung quanh, không đủ tinh túy và cô đọng.
Lâm Dịch dùng thần thức vô cùng cường hãn của hắn bao phủ luồng kiếm khí này, phân cách luồng kiếm khí này thành vô số mảnh, chậm rãi lĩnh ngộ biến hóa rất nhỏ ở trong đó.
Sau đó lại một lần nữa ngưng tụ, cường độ kiếm khí không đủ, bị đánh xơ xác!
Lại một lần nữa ngưng tụ thành kiếm khí, vẫn bị đánh xơ xác...
Cứ nhiều lần như thế, Lâm Dịch đã chìm đắm vào trong đó từ lâu, không biết thời gian trôi qua, trong mắt chỉ có một luồng kiếm khí trong lòng bàn tay của hắn mà thôi.
Sau mỗi một lần bị đánh sơ xác, lúc kiếm khí lần nữa ngưng tụ lại càng tinh túy cô đọng hơn so với trước đây, sự sắc bén trong kiếm khí cũng càng thêm rõ ràng.
Hai người Vương Kỳ và Hải Tinh ở bên cạnh lẳng lặng nhìn kiếm khí ngưng tụ rồi tiêu tan trong lòng bàn tay của Lâm Dịch, ánh mắt lộ ra một tia chấn động, bọn họ cũng cảm nhận được uy lực mà luồng kiếm khí kia phát tán ra đang từ từ tăng lên.
Rõ ràng khí tức chỉ là Ngưng khí tầng năm, nhưng hiện tại ở trên kiếm khí lại bộc phát ra uy lực của Ngưng Khí tầng sáu, thậm chí còn có uy lực cao hơn nữa.
Nhập vi đạo, nắm rõ đạo ở trong tay, lĩnh ngộ được càng sâu hơn, biến hóa thể hiện trên kiếm khí cũng có tăng lên rất rõ ràng.
Màn đêm buông xuống, Lâm Dịch chậm rãi tản kiếm khí trong lòng bàn tay đi.
Cả ngày qua hầu như Lâm Dịch đều lặp lại một động tác, thậm chí cũng không thận trọng lĩnh ngộ trong đó, cũng không phát hiện huyền bí trong đó, Hải Tinh ở bên cạnh đã cảm thấy buồn ngủ, ngủ say từ lâu.
Chỉ có Vương Kỳ là cảm thấy thích thú, mắt nhìn chằm chằm không chớp vào kiếm khí trong lòng bàn tay của Lâm Dịch, mỗi một biến hóa rất nhỏ, thấy Lâm Dịch tản kiếm khí đi, dường như hắn đã có chỗ hiểu ra, cho nên lập tức mang theo nụ cười thỏa mãn muốn cáo từ rời đi.
Lâm Dịch cười nói:
- Ngươi cũng có thể đến đây nghỉ ngơi, nơi này còn chỗ cho ba người ở, ta cũng không quá quan tâm tới vấn đề chỗ ở.
Vương Kỳ đại hỉ, tùy tiện tìm một cái góc, nằm trên mặt đất chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Nửa ngày sau, Vương Kỳ như có cảm giác, đưa mắt nhìn lại, phát hiện ra Lâm Dịch vẫn chưa nghỉ ngơi, mà đang nghiên cứu sách cổ về trận pháp.
Vương Kỳ nhịn không được hỏi:
- Mộc sư huynh, cả ngày ngươi không có nghỉ ngơi, ngươi không cảm thấy mệt mỏi sao?
Lâm Dịch cười lắc đầu, nói:
- Không sao, cái cổ tịch này ban ngày ta không đọc được, cho nên buổi tối thừa dịp đêm khuya vắng người, như vậy cũng dễ nghiên cứu một phen.
Trong lòng Vương Kỳ thầm nghĩ:
- Vốn Mộc sư huynh đã có lĩnh ngộ sâu như vậy đối với trận pháp, có lẽ là cơ duyên xảo hợp, có lẽ là thiên phú dị bẩm, thế nhưng phần chăm chỉ trong này còn quan trọng hơn, so với hắn ta vẫn còn kém xa.
Vương Kỳ im lặng nửa ngày, dường như bị Lâm Dịch lây nhiễm, hắn ngồi dậy, đề cao tinh thần, bắt đầu thử nắm bắt Nhập vi đạo.
Cứ như vậy, ba ngày ba đêm trôi qua, Lâm Dịch và Vương Kỳ cũng không ai nghỉ ngơi.
Ban ngày, trong lòng bàn tay của Lâm Dịch có kiếm khí ngang dọc, lĩnh ngộ Nhập vi đạo, Vương Kỳ ở bên cạnh quan sát phỏng đoán.
Thường thường Hải Tinh nhìn một chút đã cảm thấy khô khan chán nản, nếu như Minh Không tới tìm hắn chơi đùa thì hắn sẽ ra ngoài đi chơi tới chạng vạng mới về.
Buổi tối, Lâm Dịch ở bên trong động phủ nghiên cứu trận pháp trong cổ tịch, Vương Kỳ ở bên cạnh yên lặng, tổng kết cảm ngộ của ban ngày, lại thử lĩnh ngộ Nhập vi đạo, cho dù tiến cảnh chậm rãi, thế nhưng thu hoạch cũng không nhỏ.
Cứ như vậy, ba ngày sau, ngoài động phủ truyền vào một chút động tĩnh chói tai tiềng ồn ào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT