Màn đêm mờ ảo, ánh trăng trong veo. Sáu con thuyền được che bằng vải sơn đen lặng lẽ tiến sát lại Ngọc Kỳ đảo. Một nhóm người cao to lực lưỡng bước xuống, nhẹ nhàng vác hơn năm mươi bao tải vào trong tiểu viện của Sở Ly.

Trong tiểu viện đèn đuốc sáng trưng, Sở Ly đứng giữa sân chỉ huy mọi người đặt xuống, giọng trầm ôn hòa, giống như sợ làm người khác giật mình. Một lúc sau, những người kia lặng lẽ biến mất, thuyền rời khỏi Ngọc Kỳ đảo, mất hút trong màn đêm mênh mang chỉ trong chớp mắt.

Tuyết Lăng đứng bên cạnh Sở Ly, ánh mắt trong trẻo có phần xao động, quan sát đống bao tải được mang tới. Mặc dù không biết trong bao đựng gì, nhưng thấy tác phong hành động thần bí tới vậy nàng cũng biết đây là việc cơ mật, cần giữ kín.

Sở Ly chỉ vào đống bao tải:

- Mở hết ra đi!

Tuyết Lăng bước tới, cúi người mở bao tải, lưng nàng tạo thành một đường cong hoàn mỹ, rung động lòng người. Sở Ly rời mắt nhìn về phía đống bao tải. Có bao đựng bùn đất màu đỏ sẫm, có bao đựng lá khô, cỏ khô, có bao đựng cát màu đen, còn có một số bao bốc ra mùi hôi thối, giống như phân vậy.

Tuyết Lăng chịu đựng những mùi khó chịu này, mặt không đổi sắc mở miệng bao ra, xong xuôi mọi việc liền nhìn Sở ly.

Sở Ly quan sát chỗ bao tải tỏ vẻ hài lòng, những thứ mình cần đều đã được mang tới, hắn lại phát hiệu lệnh, để Tuyết Lăng dựa vào thứ tự chỉ định, đổ những thứ trong bao thành từng lớp từng lớp khắp sân, cuối cùng mang thêm hai thùng nước tưới lên bề mặt.

Hai người bận rộn suốt đêm, Sở Ly đứng bên cạnh chỉ huy, Lăng Tuyết làm việc không ngừng nghỉ, bộ đồ trắng tuyết lấm lem bùn đất, trên người tỏa ra mùi hôi khó chịu.

Sắc mặt Tuyết Lăng không đổi, Sở Ly nói cái gì nàng làm cái đó, không một lời oán than.

Sở Ly cười thầm, nha đầu này thật biết nhẫn nhịn.

Khi ánh mặt trời đầu tiên trong ngày xuất hiện, Sở Ly kết thúc điều khí, bước xuống giường đi ra ngoài phòng, gọi Tuyết Lăng tiếp tục tưới nước.

Tuyết Lăng bước ra từ gian phòng phía tây, xách hai thùng nước, múc nước, tưới khắp một lượt mảnh đất sáu mét chiều dài, sáu mét chiều ngang.

Xong việc, Sở Ly yêu cầu nàng ta sau một canh giờ nữa lại tưới thêm một lượt, việc quan trọng của ngày hôm nay chính là tưới nước, mỗi lần cách nhau một canh giờ.

Tuyết Lăng nghiến răng gật đầu.

Sở Ly sau khi dặn dò xong liền tiếp tục luyện Kim Cang Độ Ách Thần Công.

Lăng Tuyết đứng bên cạnh quan sát, sau một canh giờ lại bắt đầu tưới nước, tưới xong lại đứng cạnh xem Sở Ly luyện công, gần như nhớ toàn bộ ba mươi sáu động tác.

Buổi trưa, Tuyết Lăng nấu một bàn thức ăn thịnh soạn.

Sở Ly ngồi bên cạnh bàn đá trong tiểu đình:

- Tuyết Lăng, ngươi cũng ngồi xuống ăn đi!

- Công tử, ta chỉ là thị nữ, không thể ngồi cùng bàn!

Tuyết Lăng nghiêm mặt nói.

Sở Ly ngẩng đầu nhìn nàng, cười nói:

- Chỉ có hai người chúng ta, không cần nhiều phép tắc tới vậy!

- Phép tắc không thể hủy bỏ!

Tuyết Lăng nói.

Sở Ly bật cười:

- Được, tùy ngươi.

Hắn biết thân thế của Tuyết Lăng, nàng ta vốn là thiên kim tiểu thư tri phủ, về sau vị tri phủ đó bị võ lâm cao thủ thích sát, mẫu thân và nàng nương nhờ nhà người cậu, lúc đó nàng mới chỉ mười tuổi, vô cùng căm hận võ lâm cao thủ, rất khao khát võ công. Vị tri phủ đó là môn hạ của phủ Quốc Công, vì thế nàng mới vào phủ, trở thành thị nữ của Ngọc Kỳ đảo cho tới hiện nay hai mươi tuổi, hoàn thành Trúc Cơ, đang khắc khổ tu luyện.

Nhưng nàng không phải thiên tài tập võ, tiến bộ rất chậm, muốn vượt Cửu Phẩm lâu cũng cần một thời gian nữa, thấy Sở Ly tu luyện, nàng rất tò mò muốn biết môn võ công mà hắn luyện nàng có luyện được hay không.

Sở Ly cúi đầu ăn rất ngon miệng, ăn chừng một nửa đột nhiên nói:

- Võ công ta luyện không thích hợp với ngươi!

Sắc mặt Tuyết Lăng lập tức thay đổi.

Sở Ly ngẩng đầu nhìn nàng ta, cười nói:

- Đây là tâm pháp Phật môn, không thích hợp cho nữ giới luyện, rất nguy hiểm, không đủ tu vi phật pháp, luyện nó sẽ là tự sát, đừng làm bừa!

- Công tử có đủ tu vi Phật pháp sao?

- Ngươi không biết lai lịch của ta?

- Tổng quản không nói.

- Ta từ nhỏ lớn lên ở trong chùa, tu luyện Phật pháp, vì thế mới dám luyện võ công này, ngươi thì không được, luyện sẽ chỉ có hại mà không có lợi, …ngươi đang luyện Thái Âm quyết?

- …Đúng vậy!

Tuyết Lăng khẽ gật đầu

Sở Ly nói:

- Uy lực tâm pháp này rất mạnh, nhưng cũng không dễ luyện.

- Không sao!

Tuyết Lăng nói.

Sở Ly nhìn nàng ta:

- Luyện cái này, ngươi sẽ rất cực khổ đấy!

Thái Âm quyết không phải là một môn tâm pháp thông thường, tu luyện thành nội lực chí âm cực kỳ thuần khiết, uy lực cực mạnh, nhưng tu luyện tiến triển chậm, tốn thời gian hơn so với tâm pháp bình thường, được cái uy lực gấp đôi tâm pháp thông thường.

Thái Âm quyết thích hợp để thiên tài tu luyện, người thường tốt nhất nên tránh xa, Tuyết Lăng rất cao ngạo, nhưng tư chất bình thường, tiếp tục luyện trừ khi có ngoại lực hỗ trợ, nếu chỉ dựa vào bản thân sẽ gặp không ít trở ngại.

Tuyết Lăng mím môi không nói lời nào.

Sở Ly mỉm cười, không nói thêm gì nữa, tính cách của nàng ta là vậy, không đụng vào tường sẽ không quay đầu, chỉ có thể để mặc nàng ta tuyệt vọng sau đó từ bỏ. Tài nấu ăn của Tuyết Lăng cao hơn Lý Việt một bậc, thiên phú nấu nướng hơn hẳn thiên phú võ công, nàng ta thực sự không thích hợp luyện võ.

Nhưng hắn biết sự cố chấp của Tuyết Lăng gần như nhập ma, liều mạng luyện công để bảo vệ người thân, hắn cũng không muốn giội cho nàng ta một gáo nước lạnh, để mặc nàng ta gặp phải trắc trở may ra mới có tác dụng.

- Công tử, công tử không vượt Cửu Phẩm lâu sao?

- Không.

- Vậy công tử có thể vượt Cửu Phẩm lâu không?

Sở Ly cười ha ha. Tuyết Lăng lặng lẽ nhìn hắn, không hề có ý cười.

Sở Ly cười đáp:

- Ta không muốn vượt Cửu Phẩm lâu, ta không muốn làm hộ vệ.

- Vậy sao…

Tuyết Lăng khẽ gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Cho dù Sở Ly không dùng tới Đại Viên Kính Trí cũng nhìn thấy sự miệt thị của nàng ta, xua tay nói:

- Được rồi, đi ăn cơm đi, đừng quên tưới nước!

- Vâng.

Tuyết Lăng cúi người hành lễ, sau đó lùi ra khỏi mái đình, quay người bước đi.

Sở Ly nhìn theo dáng người nở nang, uyển chuyển của nàng, mỉm cười, đúng là một cô nương khiến người khác không yên tâm.

Hắn ăn xong cơm liền tới Tàng Thư lâu, đọc sách một canh giờ, sau đó lại tiếp tục luyện Kim Cang Độ Ách Thần Công tới tối, rồi trở về Đông Hoa viên.

Hắn quyết tâm đọc hết một lượt sách trong Tàng Thư lâu, mỗi ngày dùng một canh giờ để đọc, nhân lúc không thể ra khỏi phủ cần nhanh chóng đọc hết.

Mấy ngày sau đó, hắn ở liền trên Ngọc Kỳ đảo, lúc tưới nước, lúc xới đất, hoặc lại thêm những thứ trong bao tải, bùn đất đỏ sẫm dần biến thành đen sẫm, cuối cùng đen như mực, mùi hôi thối ban đầu biến thành hương thơm thoang thoảng, giống mùi tử đàn.

Mùi này có nghĩa là linh thổ đã được cải tạo thành công, thứ bùn đất hỗn hợp này đã thực sự chuyển hóa thành linh thổ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play