- Hai vị công tử, nhà ở khu này lớn vậy, một vạn lượng đã là bán rẻ rồi, công tử có thể đi nghe ngóng giá nhà xung quanh đây, nếu đắt ta xin tự chặt đầu mình.

- Cái gã này, ta lấy đầu ngươi làm gì chứ!

Lý Việt trừng mắt.

- Một vạn lượng, cứ như vậy đi!

Sở Ly vỗ vai Lý Việt.

Hắn dùng Đại Viên Kính Trí nhìn quanh rồi, rất hài lòng với bố cục của căn nhà này, tiền sảnh, chủ viện, hậu viện, hoa viên, tất cả đều đầy đủ, hơn trăm người có thể sống thoải mái.

- Huynh đệ, như vậy có qua quýt quá không?

Lý Việt tròn mắt:

- Vẫn chưa vào xem mà!

- Không cần xem, đi làm khế ước đi.

Sở Ly mỉm cười với gã môi giới:

- Tốt nhất đừng giở thủ đoạn gì phía sau, bọn ta bình thường sống ở phủ Quốc Công, thời gian không nhiều, không muốn phiền phức.

- Đương nhiên, đương nhiên.

Người đàn ông trung niên vội vàng gật đầu, cười xòa, nhưng trong lòng giật thót, thầm tự vuốt mồ hôi, xém chút nữa thì gây họa!

- Hôm nay có thể vào ở được không?

Môi giới trung niên vội vàng gật đầu, cười nói:

- Đương nhiên, tuy nhiên đã mấy ngày không có người ở rồi, tốt nhất nên dọn dẹp qua.

- Ừm, biết rồi, đa tạ.

- Hì hì, là tại hạ cám ơn hai vị công tử mới đúng, ta lập tức đi làm thủ tục, sẽ nhanh chóng làm xong!

Sở Ly gật đầu:

- Làm xong thì đưa tới phủ Quốc Công, nói là tìm Sở Ly ở Đông Hoa viên.

- Hiểu rồi.

Hai người đi về, Lý Việt nói nhỏ:

- Huynh đệ, mua ngôi nhà to vậy nên kín đáo chút thì tốt hơn, hà tất gì phải kêu hắn mang tới phủ?

Sở Ly lắc đầu:

- Việc này không có gì phải giấu giếm, không sao cả.

- Thẳng thắn không có gì xấu, nhưng cần phải phân biệt việc nào ra việc nấy, hiện giờ đệ đột nhiên tăng lên lục phẩm, không biết có bao nhiêu kẻ ngưỡng mộ, đố kị, mong muốn đệ phạm lỗi, giáng phẩm cấp đấy!

- Việc này có gì sai trái chứ?

- Người ta sẽ hỏi, đệ lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?

- Là phủ thưởng!

- Người ta sẽ hỏi, đệ làm được việc gì mà được thưởng nhiều vậy?

- Việc này không tới lượt người khác hỏi.

- Ôi… dù sao thì như vậy cũng quá phô trương rồi!

- Được rồi, yên tâm đi, không có chuyện gì đâu, những việc này đều nói với tổng quản rồi.

- Tô tổng quản cũng biết sao?

- Ừ.

- Vậy thì tốt, vậy thì tốt.

Lý Việt lúc này mới thở phào.

Hai người vừa về tới Quốc Công Phủ thì gặp ngay Triệu Dĩnh ở cửa Nam, Triệu Dĩnh nhìn thấy họ vội vàng chạy tới như một con chim yến.

Sở Ly quan sát nàng ta, mỉm cười:

- Chúc mừng sư muội!

Triệu Dĩnh cười rạng rỡ, nói:

- Cũng bình thường, chúng ta mau xuất phát thôi.

- Được, hôm nay sẽ đi.

Sở Ly gật đầu.

Lý Việt vội vàng hỏi đầu đuôi ngọn ngành, Sở Ly vẫn chưa nói với hắn về việc Mãnh Hổ trại.

Sở Ly thoái thác về rồi sẽ nói, hắn cùng Triệu Dĩnh chia nhau ra đi tìm ngựa, hẹn gặp lại ở cửa Nam, sau đó quất ngựa xuyên qua Sùng Minh thành, ra khỏi cửa thành phía Nam, phi ngựa rời khỏi thành.

Vì trì hoãn, giờ đã là giữa trưa, mặt trời đã lên tới đỉnh đầu, hai người dùng nội lực hộ thể, cảm thấy không quá nóng, hai con ngựa vừa mới chạy, tràn đầy năng lượng.

- Sư huynh, tửu quán xây xong rồi, họ có tới hay không?

- Để họ tự chọn, muốn sống cuộc sống yên ổn thì ở lại, muốn náo nhiệt thì tới.

- Muội thấy rằng ở Mãnh Hổ trại không an toàn.

- Ừm, ta đã mua một căn nhà rồi, lần này đón họ tới ở.

- Vẫn là sư huynh suy nghĩ chu đáo.

- Hi vọng mọi chuyện thuận lợi.

Hắn đã sống hai kiếp người, hiểu rõ trên đời nhiều chuyện không theo ý muốn, không phải mình muốn làm gì là có thể thành công, dự tính rất tốt đẹp nhưng chưa chắc đã như ý.

- Muội vẫn luôn lo lắng có người phát hiện ra nơi đó, luyện công cũng không yên tâm.

- Muội tăng cảnh giới rất nhanh.

Bạn đang đ-ọc truyện tại- iREAD.-vn-

- Sư huynh, tại sao không nhìn ra huynh biết võ công vậy?

Nàng rất hiếu kì về vấn đề này, rõ ràng đã đạt tới cảnh giới Tiên Thiên nhưng nhìn Sở Ly lại giống như không hề luyện võ công, hắn không có chút khí thế và dáng dấp của cao thủ võ công.

Nhìn qua, Sở Ly không có tướng khí huyết dồi dào của người luyện võ, ánh mắt không sắc bén, huyệt thái dương không có gì bất thường, giống như người bình thường, rất có tính lừa gạt, hắn mà nói mình không biết võ công, trừ khi đã biết rõ nội tình, nếu không ai cũng sẽ tin.

- Có thể là do quả Thoát Phàm.

Sở Ly cười nói.

Bình thường hắn chỉ giữ lại một tia nội lực ở đan điền, một chút rất ít ỏi đề phòng sự cố phát sinh, toàn bộ nội lực đều giấu trong lòng đất, chỉ cần suy nghĩ một cái là nội lực sẽ ào ào đổ về.

Không có nội lực chuyển động, đương nhiên không có trạng thái bất thường, người ngoài không thể biết được hắn có luyện võ công.

- Quả Thoát Phàm lợi hại quá.

Triệu Dĩnh khen ngợi:

- Còn nữa, sư huynh có võ công như vậy sao không đi vượt Cửu Phẩm lâu? Làm hộ vệ tốt biết bao!

- Hộ vệ tốt ư?

Triệu Dĩnh gật đầu:

- Đương nhiên rồi, có thể ra ngoài chơi, tiền công lại cao.

Sở Ly lắc đầu mỉm cười.

- Lẽ nào làm hộ vệ không tốt sao?

Triệu Dĩnh hiếu kỳ hỏi.

Sở Ly cười nói:

- Hộ vệ không phải không tốt, nhưng chí của ta không nằm tại hộ vệ.

- Vậy chí của huynh ở đâu?

Triệu Dĩnh càng hiếu kỳ.

Mọi phủ vệ trong phủ đều liều mạng làm hộ vệ, luyện công, đây là thế giới võ học thịnh hành, võ công không tốt sẽ không làm được gì cả, tất cả đều dùng võ công để định luận.

Sở Ly thì lại đi ngược lại với đạo lý đó, rõ ràng có võ công lợi hại nhưng lại không làm hộ vệ, cam tâm tình nguyện làm một thị vệ nhỏ bé.

Sở Ly cười:

- Ta thấy rằng làm thị vệ an toàn hơn.

- Sư huynh không giống với một kẻ nhát gan!

Triệu Dĩnh nghiêng đầu nhìn hắn.

Sở Ly lắc đầu:

- Ta rất yêu mạng sống.

Triệu Dĩnh hiếu kì nhìn hắn:

- Sư huynh, huynh trả lời cho có lệ, nhất định có mục đích gì đó!

- Mỗi người đều có chí hướng khác nhau, ta thích cuộc sống ổn định, không làm hộ vệ.

Sở Ly cười nói:

- Việc này lẽ nào rất khó hiểu sao?

- Nếu như già thêm hai mươi tuổi nữa, huynh nói vậy muội tin, nhưng trẻ vậy mà nói vậy…

Triệu Dĩnh cười lắc đầu.

Sở Ly xua tay cười nói:

- Ta sẽ không làm hộ vệ đâu.

- Vậy thì thật đáng tiếc!

- Hiện giờ ta cũng là lục phẩm!

- … Nói cũng đúng.

Triệu Dĩnh gật đầu, thị vệ lục phẩm và hộ vệ lục phẩm địa vị cũng gần như nhau, chỉ là tiền công thấp hơn một nửa.

Sở Ly mỉm cười nhìn nàng.

Thứ mình theo đuổi không giống với người khác, thứ mình cần cũng không chỉ là võ công, còn là quyền thế. Đại trượng phu không thể một ngày không có quyền thế, ở kiếp trước hắn chịu đủ mọi giày vò của quyền lực, thân là nhà nghiên cứu, vốn để nghiên cứu đều bị cấp trên kiểm soát, giống như bị kẻ khác bóp tinh hoàn vậy, cảm giác đó vừa đau đớn, vừa đày đọa, hắn vô số lần lập chí nhất định phải làm quan.

Tới thế giới này, hắn ra khỏi chùa chính là vì vinh hoa phú quý, tận hưởng hương vị kì diệu của quyền thế, như thế mới không lãng phí một kiếp người.

Làm hộ vệ chỉ có thể theo đuổi võ công lợi hại, rất khó bước chân vào tầng lớp quyền lực của phủ Quốc Công, vì vậy dù thế nào đi nữa hắn cũng không đi vượt Cửu Phẩm lâu.

Hai người vừa cưỡi ngựa vừa nói chuyện, tới trưa ngày hôm sau thì tới Mãnh Hổ trại, nhìn thấy cửa động, hai người mặt biến sắc. Tảng đá khổng lồ đặt ở đó bị đánh tan tành, mảnh vụn văng khắp mặt đất.

Sở Ly quan sát những mảnh vụn này, thở dài:

- Nội lực thật thâm hậu, chưởng lực thật lợi hại!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play