- Thăm dò thế nào?

Tiêu Thiết Ưng bán tín bán nghi.

Sở Ly nói:

- Hãy mô phỏng ám hiệu của Lục Ngọc Dung hẹn hắn ta là được.

- Phải làm hắn ta tin tưởng mới được.

Tiêu Thiết Ưng lắc đầu nói:

- Ngươi đừng tưởng hắn ta ngu ngốc, người hơn trăm tuổi tinh tường hơn chúng ta nhiều, lời ngươi vừa nói lẽ nào hắn ta không phát giác ra? Đương nhiên, tiền đề là hắn ta thực sự có vấn đề.

- Không sợ hắn ta không mắc mưu.

Sở Ly nói.

Tiêu Thiết Ưng liền có hứng thú:

- Làm thế nào?

Hắn thấy Sở Ly có vẻ rất chắc chắn nên hơi bán tín bán nghi.

Sở Ly nói:

- Tiểu thư biết ám hiệu liên lạc của phủ Nhân Quốc Công không?

Tiêu Kỳ khẽ gật đầu:

- Ừ, có biết một ít.

- Lấy danh nghĩa Lục Ngọc Dung hẹn gặp hắn ta.

Sở Ly cười nói:

- Hắn ta tám chín phần sẽ mắc mưu!

Tô Như lắc đầu:

- Hắn ta không mắc mưu dễ vậy đâu.

Sở Ly mỉm cười không nói gì.

- Thử cũng được.

Tiêu Kỳ nói.

Nàng đưa mắt nhìn Tiêu Thiết Ưng. Tiêu Thiết Ưng hừm một tiếng, không phản đối.

Thăm dò cũng không có gì, Triệu Tử Lai có vấn đề gì không hắn không phát giác ra, nếu trong lòng hắn ta có ý đồ mờ ám, thì dù thế nào đi nữa cũng không thể để hắn ta ra tay.



Sở Ly, Tiêu Kỳ và Tô Như đứng trên thuyền, thuyền nhỏ lướt đi trên mặt hồ.

Vầng trăng trên cao chiếu sáng trong đêm, ánh trăng lan tỏa trên mặt hồ, tỏa trên người dịu nhẹ.

Gió hồ vi vu, nhẹ nhàng mát rượi.

- Hắn ta thực sự có vấn đề sao?

Tiêu Kỳ nhẹ nhàng hỏi.

Sở Ly nói:

- Trước mặt đại công tử không thể nói quá nhiều, Triệu Tử Lai chắc chắn có vấn đề, tuyệt đối không thể để hắn ta ra tay, ta sợ nói như vậy đại công tử sẽ nghi ngờ ta có ý đồ khác!

- Ngươi không sợ tiểu thư nghi ngờ ngươi có ý đồ sao?

Tô Như nói.

Sở Ly mỉm cười.

Tiêu Kỳ liếc mắt nhìn Tô Như, nhẹ nhàng nói:

- Hắn ta có quan hệ với Lục Ngọc Dung cũng chưa chắc dám hại nhị tiểu thư.

- Nếu như Lục Ngọc Dung đích thân tìm hắn ta thì sao?

Sở Ly nói.

Tiêu Kỳ ngẫm nghĩ nhìn hắn.

Sở Ly nói:

- Lục Ngọc Dung chưa chắc đã không dám làm việc này.

- Lục Ngọc Dung đích thân tìm hắn ta sao?

Tô Như lập tức hiểu ý, chỉ Sở Ly:

- À… Hiểu rồi, chả trách ngươi chắc chắn hắn ta sẽ mắc mưu!

Sở Ly nói:

- Coi như mượn tiếng Lục Ngọc Dung.

Tô Như lập tức hiểu được ý đồ của Sở Ly, muốn chặn đường của Lục Ngọc Dung, Triệu Tử Lai biết Lục Ngọc Dung sẽ tìm hắn ta, họ sẽ ra tay trước Lục Ngọc Dung, dùng ám hiệu của phủ Nhân Quốc Công để lại tin nhắn cho hắn ta.

Nếu hắn ta có vấn đề sẽ lập tức mắc mưu.

- Sở Ly, ngươi thật gian xảo.

Tô Như nói.

Sở Ly nói:

- Vì nhị tiểu thư, chỉ có thể làm vậy… Tiểu thư, có thể tìm được Lục Ngọc Dung không, cứ bị động phòng thủ thế này sẽ có lúc không thể đề phòng được, tốt nhất hãy ra tay trước.

- Ngươi chưa nhìn thấy Lục Ngọc Dung bao giờ đúng không?

- Chưa.

- … Tìm cơ hội gặp ả ta đi.

Tiêu Kỳ nhẹ nhàng nói.

Tô Như nói:

- Đâu dễ vậy, Lục Ngọc Dung dường như ở trong phủ không ra ngoài, tiểu thư, chúng ta cũng chỉ nhìn thấy ả ta có một lần.

Sở Ly hiếu kỳ hỏi:

- Lục Ngọc Dung không ra khỏi phủ?

- Ngồi tại chỗ lập kế hoạch, quyết định thắng thua ở xa ngàn dặm.

Tiêu Kỳ nói:

- Lục Ngọc Dung sẽ định sẵn mọi kế hoạch, tính toán hết mọi đường, cứ làm theo vậy là được.

- Ả ta có thể tính toán được toàn bộ những chuyện nằm ngoài dự tính sao?

Sở Ly nhíu mày nói.

Tiêu Kỳ nói:

- Tám chín phần là vậy.

- Đúng là đáng sợ.

Sở Ly lắc đầu than thở.

Hắn biết mình không làm được như vậy, mặc dù IQ cao nhưng không tinh thông mưu kế, ả Lục Ngọc Dung này thật sự đáng sợ.

Tiêu Kỳ nói:

- Ả ta rất thần bí, ta cũng chỉ ngẫu nhiên nhìn thấy một lần.

- Ả ta là một người thế nào?

Sở Ly hỏi.

Hắn không khỏi hiếu kì, vận Đại Viên Kính Trí quan sát cảnh tượng trong đầu nàng.

Trên lưng một con tuấn mã màu mận chín, một thiếu nữ dùng khăn trắng che mặt phi ngựa lao đi, thiếu nữ áo trắng thướt tha, nhìn không rõ dung nhan.

Tiêu Kỳ lắc đầu:

- Không nhìn thấu tâm tư của ả ta.

Nàng dường như có cảm nhận, chăm chú nhìn Sở Ly.

Nàng có thể nhìn thấu suy nghĩ của người khác nhưng lại không nhìn thấu được Sở Ly, giống như một hồ nước trong, không chút gợn sóng, nhìn thấu tận đáy nhưng hoàn toàn không có gì.

Nàng mẫn cảm hơn người thường, có thể cảm nhận được có người đang nhìn, còn Sở Ly thì có năng lực nhìn thấu tâm tư, chỉ cần suy ngẫm, chắc là hắn đang nhìn suy nghĩ của mình.

Sở Ly nói:

- Xem ra phải tới phủ Nhân Quốc Công.

- Tưởng Hòe tinh thông Thúc Cốt Thuật, ngươi theo học hắn.

Tiêu Kỳ nhẹ nhàng nói:

- Thay đổi dung mạo, tiếp cận phủ Nhân Quốc Công, nói không chừng có cơ hội gặp được Lục Ngọc Dung, ả ta luôn ở trong phủ nhưng ngày đặc biệt cũng phải ra khỏi phủ.

Hàng năm Lục Ngọc Dung đều đi tảo mộ cho đại ca mình.

- Thúc Cốt Thuật không phải ai cũng có thể học.

Sở Ly lắc đầu nói.

Thúc Cốt Thuật không phải võ học đỉnh cấp, chỉ là tâm pháp rất thô thiển, chính vì nó thô thiển nên rất khó luyện thành, nhập môn dễ nhưng rất khó viên mãn, đạt tới cảnh giới của Tưởng Hòe. Có rất nhiều người luyện nhưng chỉ có thể khiến mình thấp đi một chút và cũng chỉ kéo dài được một lát, không giống Tưởng Hòe, không những toàn thân biến đổi mà còn có thể duy trì một ngày.

Sở Ly đoán rằng, hắn có thể luyện Thúc Cốt Thuật tới mức độ lừng lẫy xưa nay cũng giống như khinh công của hắn, đều bắt nguồn bởi việc ăn thứ quả kì lạ kia khiến thay đổi thể chất.



Sáng sớm ban mai, Triệu Tử Lai tỉnh dậy sau nhập định, tinh thần phấn chấn.

Hắn bước ra sân, hít thở không khí trong lành, cơ thể dễ chịu.

Khác với không khí khô hanh của Thần Đô, nơi này không khí ẩm ướt và trong lành, hít một hơi cũng là một sự hưởng thụ. Đáng tiếc mình không thể ở đây lâu, Thần Đô mới là nhà mình.

Đợi tới khi thị nữ dọn cơm lên, hắn ăn xong cơm liền bước ra khỏi tiểu viện, đi dạo bên bờ hồ.

Tiểu đảo nơi hắn ở là Tinh Xá, tiểu viện tinh tế, tao nhã, nước chảy non bộ đều là tác phẩm của những bậc thầy nổi tiếng, rất nổi bật, tuy nhiên so với cấm cung đại nội thì vẫn rất bình thường.

Triệu Tử Lai đi một vòng trên đảo sau đó chậm rãi đi về. Đột nhiên hắn dừng chân lại, ánh mắt nhìn về một hòn giả sơn bên đường, nhìn rõ hoa văn trên một mỏm đá của hòn giả sơn. Hoa văn nhìn qua rất giống hoa văn tự nhiên trên đá, không bắt mắt, nhưng hắn nhận ra ngay đó là ám hiệu độc môn của Lục Ngọc Dung. Hắn khá ngạc nhiên, Lục nha đầu đã tìm tới tận nơi rồi sao? Thần thông quảng đại gớm!

Nghĩ tới việc trong phủ Dật Quốc Công có không ít tai mắt của Lục Ngọc Dung, mình vừa tới là nàng ta biết và tìm tới tận nói.

Liếc qua hoa văn, Triệu Tử Lai ngẫm nghĩ, đọc thông tin do hoa văn truyền đạt, sau đó tiếp tục về lại tiểu viện, ngồi trong sân đọc sách.

Đợi một thị nữ bưng trà lên, Triệu Tử Lai hỏi bâng quơ vài câu về môi trường nơi đây, thị nữ cẩn trọng trả lời, hắn xua tay ra hiệu thị nữ không cần hầu hạ nữa, muốn một mình yên tĩnh.

Ngày hôm nay của Triệu Tử Lai rất yên bình, Tiêu Thiết Ưng không tới, để hắn nghỉ ngơi một ngày.

Khi trời chập tối, Triệu Tử Lai liền nói với thị nữ mình không ăn cơm tối, sau đó lên thuyền, ra khỏi phủ Quốc Công, tới Bạch Vân lâu.

Bạch Vân lâu là tửu lầu lớn nhất Sùng Minh thành, khi nhìn thấy người ngồi ở bàn gần cửa sổ, tâm trạng hắn lập tức trùng xuống.

Tiêu Thiết Ưng và Lâm Toàn đang ngồi ở đó, lặng lẽ nhìn hắn ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play