Trong hoa viên rộng lớn, yên tĩnh chỉ có một mình Tiêu Thi ngồi trong tiểu đình gảy đàn, dưới ánh đèn sáng tỏ, chiếc áo trắng rộng thùng thình cũng không thể che khuất bóng dáng yêu kiều tĩnh lặng và cô độc.
Sở Ly bỗng cảm thấy thương xót khó lòng kìm nén.
Tiếng đàn réo rắt bay bổng, Sở Ly và Tiêu Kỳ chậm rãi bước vào tiểu viện, đứng sau lưng nàng.
- Nhị tỉ.
Tiêu Kỳ lên tiếng.
Tiêu Thi quay đầu lại, tiếng đàn ngừng bặt.
- Bái kiến nhị tiểu thư.
Sở Ly chắp tay.
Tiêu Thi đẩy đàn ra, vịn bàn đứng dậy, động tác mềm mại, nho nhã.
Sở Ly nhìn qua một lượt, tiểu đình vắng vẻ, chỉ thắp hai ngọn đèn cung đình, tách biệt hoàn toàn với thế giới đèn đuốc sáng trưng xung quanh.
- Sở Ly, ngươi có việc gì cần gặp ta?
Tiêu Thi chỉ tay.
Sở Ly ngồi xuống đối diện với nàng:
- Ta muốn xem lại bệnh cho tiểu thư.
Tiêu Kỳ bê đàn ra, ngồi bên cạnh nàng.
- Bệnh của ta…
Tiêu Thi mỉm cười:
- Có gì đáng xem chứ, xem và không xem đâu khác gì nhau.
Sở Ly nói:
- Quách lão đâu rồi?
- Quách lão suy đoán là Phong Nguyên Chỉ.
Tiêu Thi mỉm cười:
- Phong Nguyên Chỉ thì đã sao, cũng không hóa giải được.
Sở Ly lặng yên.
Phong Nguyên Chỉ là thủ đoạn ám hại nham hiểm, độc ác nhất thế gian, rất khó hóa giải.
Điểm thâm độc nhất chính là nó không thể hãm hại người trưởng thành, chỉ có tác dụng với trẻ sơ sinh, trẻ sơ sinh trúng Phong Nguyên Chỉ sẽ không thể phát giác, cũng không có gì bất thường, đợi khi lớn dần lên mới có bất thường.
Hóa giải Phong Nguyên Chỉ cần nội lực hùng mạnh truyền vào từ bách hội, ra ở dũng tuyền, đi khắp lượt cơ thể, giống như nước lũ chảy trong lòng sông, cuốn đi mọi vật cản. Luồng nội lực hùng mạnh này yêu cầu xuyên suốt toàn bộ kinh mạch và huyệt đạo, đồng thời yêu cầu phải kiểm soát nội lực chuẩn xác, có chút bất cẩn sẽ lập tức mất mạng.
Hóa giải Phong Nguyên Chỉ đúng là thập tử nhất sinh.
Sở Ly đoán rằng, dựa vào tàng thư phong phú của phủ Quốc Công, bọn họ nhất định có thể tìm ra Phong Nguyên Chỉ đồng thời cũng biết những rủi ro khi giải Phong Nguyên Chỉ. Hàng ngàn năm nay, số người hóa giải được Phong Nguyên Chỉ chỉ đếm trên đầu ngón tay, tất cả đều là những người tính mạng cực kì ngoan cường.
Chính vì đã biết là Phong Nguyên Chỉ nên không dám ra tay hóa giải, nàng bây giờ tuy ốm yếu nhưng vẫn còn sống, một khi giải Phong Nguyên Chỉ sẽ lập tức có nguy hiểm tới tính mạng.
Tiêu Kỳ nói:
- Sở Ly, ngươi có cách hóa giải đúng không?
Sở Ly từ từ gật đầu.
- Thực sự đảm bảo không?
Tiêu Kỳ nói.
Sở Ly đáp:
- Sáu phần.
Tiêu Kỳ nhíu mày, ánh mắt lấp lánh.
Tiêu Thi mỉm cười:
- Vô dụng thôi, đại ca sẽ không đồng ý để Sở Ly ngươi giúp ta hóa giải đâu.
- Đại công tử…
Sở Ly chỉ biết lắc đầu.
Đại công tử bản chất bảo thủ, hơn nữa lại quá coi trọng muội muội này, vì thế tâm lý suy tính hơn thiệt quá nặng nề, nếu là việc khác, hắn anh minh thần võ sẽ có thể nhanh chóng quyết đoán, nhưng một khi liên quan tới người nhà, hắn lại như biến thành một người khác, do dự không dám quyết.
Nói cho cùng cũng là do hắn quá trọng tình cảm, quan tâm quá thành ra bấn loạn.
Tiêu Kỳ nói:
- Ta sẽ thuyết phục đại ca!
- Tiểu muội, muội cho rằng muội có thể thuyết phục đại ca sao?
Tiêu Thi khẽ cười, lắc đầu nói:
- Cho dù phụ thân xuất quan cũng không thể thuyết phục đại ca!
- Cứ thử xem sao!
Tiêu Kỳ nói.
Đôi mắt trong veo của Tiêu Thi nhìn về phía Sở Ly, lướt qua mặt hắn:
- Sở Ly, ngươi thật to gan, nếu ta xảy ra bất trắc, đại ca chắc chắn sẽ lấy mạng ngươi!
Sở Ly nói:
- Chẳng qua cũng chỉ là chết mà thôi!
- Không hổ là phật pháp tinh thâm.
Tiêu Thi cười khẽ:
- Nhìn thấu sinh tử.
Sở Ly cười nói:
- Thực ra ta rất sợ chết.
Hắn trải qua chuyển thế, không quá sợ hãi cái chết, chết có lẽ là một hành trình mới, có thể chuyển thế tới một thế giới khác.
- Chết sao… chưa chắc đã không phải là giải thoát.
Nàng xem nhẹ sinh tử, ai hóa giải Phong Nguyên Chỉ cũng được.
…
- Triệu lão, ngươi hãy thử đi!
Bạn đang đọc truyệ..n tại iREA.D.v.n
Tiêu Thiết Ưng ngồi ở ghế thái sư, nhìn Triệu Khánh Sơn ở đối diện:
- Trong phủ ta, ngươi có tu vi tinh thâm nhất, nhị muội chỉ có thể trông cậy vào ngươi!
Ánh sáng ban mai chiếu vào, đại sảnh sáng sủa, sạch sẽ.
Trong sảnh chỉ có ba người, Tiêu Thiết Ưng, Triệu Khánh Sơn và Lâm Toàn ở bên cạnh.
Lâm Toàn tóc bạc phơ da dẻ hồng hào, hắn ta cúi đầu đứng sau lưng Tiêu Thiết Ưng giống như đang ngủ, chỉ có Tiêu Thiết Ưng và Triệu Khánh Sơn đang nói chuyện.
- Đại công tử.
Triệu Khánh Sơn chắp tay, chỉ biết nói:
- Ta thực sự không dám chắc chắn!
- Nếu nói về chắc chắn, ở trong phủ ngươi là người có khả năng nhất, những người khác đều không thể chắc chắn!
Tiêu Thiết Ưng đứng dậy, cầm bình trà tiếp tục rót trà cho hắn ta.
- Đại công tử, ta thực sự không làm được đâu, hãy tìm người khác đi, cho dù là Quách lão cũng mạnh hơn ta, ít nhất hắn ta là đại phu, hiểu về Phong Nguyên Chỉ.
Tiêu Thiết Ưng ngồi lại ghế thái sư, lắc đầu than thở:
- Y thuật của Quách lão không có gì để nói, nhưng muốn giải Phong Nguyên Chỉ điều quan trọng không phải là y thuật mà là nội lực, cần có nội lực thâm hậu và khả năng kiểm soát nội lực chính xác.
Triệu Khánh Sơn nói:
- Nhưng ta không dám chắc chắn.
- Không sao cả.
Tiêu Thiết Ưng cười nói:
- Cho dù có xảy ra bất trắc ta cũng không trút giận lên Triệu lão, dù gì Triệu lão đã là người mạnh nhất trong phủ rồi, đây là số phận của nhị muội, số phận như vậy!
- Ta không sợ bị trút giận.
Triệu Khánh Sơn lắc đầu:
- Thực sự không dám hại nhị tiểu thư.
Hắn ta thầm bĩu môi, không trút giận mới lạ.
Nhị tiểu thư là bảo bối của đại công tử, tuy là huynh muội nhưng chẳng khác nào cha con.
Quốc Công bế quan tu luyện từ khi họ còn nhỏ, mười mấy năm chưa lộ diện, không biết sống chết, mẫu thân qua đời vì khó sinh, từ nhỏ tới lớn đều là đại công tử chăm sóc hai muội muội và một đệ đệ, hắn là huynh trưởng mà giống như phụ thân.
- Triệu lão, lẽ nào ngươi muốn ta quỳ xuống cầu xin ngươi?
Tiêu Thiết Ưng nói.
Triệu lão gượng cười:
- Đại công tử, ta quỳ xuống cầu xin công tử, ta thật sự không dám chắc chắn, hay là hãy cầu xin hoàng thượng, tu vi của người vô cùng lợi hại, cứu nhị tiểu thư chắc chắn không khó.
- Hoàng thượng?
Tiêu Thiết Ưng gượng cười.
Sự suy yếu của phủ Quốc Công có liên quan tới hoàng thượng.
Phụ thân và hoàng thượng trở mặt vì đàn bà, bởi thế khiến phủ Quốc Công cũng bị hoàng thượng ghét bỏ, phủ Nhân Quốc Công mới dám hỗn xược không kiêng dè như vậy.
Nếu như phủ Quốc Công được hoàng thượng coi trọng, phủ Nhân Quốc Công cũng không dám quá đáng.
Triệu Khánh Sơn nói:
- Dựa vào đại công tử, hoàng thượng chắc sẽ đồng ý.
- Hi vọng mong manh.
Tiêu Thiết Ưng thở than:
- Hoàng thượng trăm công ngàn việc, đâu có rảnh rỗi mà quan tâm tới việc nhỏ nhặt này!
- Vậy Quốc Công thì sao?
Triệu Khánh Sơn vội nói:
- Hãy để Quốc Công xuất sơn, chắc chắn có thể giải quyết!
- Ha!
Tiêu Thiết Ưng cười nhạt một tiếng.
Triệu Khánh Sơn vội vàng im lặng, chỉ muốn tát cho mình một cái, không nên nhắc tới Quốc Công.
Đại công tử rất bất mãn với Quốc Công, nhắc tới sẽ nổi giận.
Nếu là mình cũng sẽ tức giận, vì thê tử sinh khó nên bế quan luôn, vứt lại phủ Quốc Công to lớn này cho một đứa trẻ mới mười lăm tuổi, cũng mặc kệ sự sống chết của đứa trẻ được sinh ra, Quốc Công đúng là một người cha vô trách nhiệm.
Đột nhiên bên ngoài vọng tới tiếng thông báo:
- Công tử, tam tiểu thư tới.
Tiêu Kỳ mặc áo trắng, nhẹ nhàng bước tới, mang theo hương thơm thoang thoảng.
- Triệu lão, đại ca, đang nói chuyện gì vậy?
Tiêu Kỳ ngồi xuống vị trí dưới Tiêu Thiết Ưng.
Tiêu Thiết Ưng than thở:
- Ta đang xin Triệu lão giúp nhị muội giải Phong Nguyên Chỉ.
Ánh mắt trong veo của Tiêu Kỳ nhìn Triệu Khánh Sơn.
Triệu Khánh Sơn vội vàng xua tay liên tục:
- Ta không dám đồng ý!
Tiêu Kỳ nhìn Tiêu Thiết Ưng.
Tiêu Thiết Ưng thở dài:
- Ngoài Triệu lão ra còn trông mong vào ai được nữa?
Triệu Khánh Sơn vội đứng dậy chắp tay:
- Công tử, tam tiểu thư, ta không làm phiền nữa, cáo từ, cáo từ!
Hắn ba chân bốn cẳng bước ra khỏi đại sảnh, vội vàng bỏ đi, không để Tiêu Kỳ và Tiêu Thiết Ưng giữ lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT