Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Hạ Tiểu Khê?” Lệ Diệu Xuyên nói nhỏ, giọng điệu lạnh lùng nhưng cực kỳ dễ nghe.

“Sao anh biết tôi tên là Hạ Tiểu Khê?” Cô kinh ngạc nói.

Lệ Diệu Xuyên hơi nâng mí mắt lên, tỏ ý bảo Hạ Tiểu Khê nhìn ngực mình.

Hạ Tiểu Khê cúi đầu nhìn xuống, nhìn thấy chiếc thẻ nhỏ ghi năm chữ “Cô dâu Hạ Tiểu Khê” đang đeo ở trước ngực cô.

Vậy nên, người phụ nữ vừa mới bò dậy từ trên người anh hồi sáng, còn làm nhục tôn nghiêm phái nam của anh, tên là Hạ! Tiểu! Khê?!

Lệ Diệu Xuyên dò xét chiếc váy cưới trắng như tuyết trên người cô, bởi vì cô di chuyển nhiều nên tà váy đã nhăn nhúm lại.

“Làm sao, chồng cô không thỏa mãn được người có kinh nghiệm lão luyện như cô? Vậy nên cô mới đào hôn?” Ánh mắt của anh tỏ rõ sự giễu cợt.

Hạ Tiểu Khê vừa nghe đến hai chữ đào hôn, bỗng tỉnh táo lại.

Bây giờ là mấy giờ rồi, hôn lễ của cô, cô không thể bỏ lỡ hôn lễ của mình được!

Cô không rảnh quan tâm đến mấy đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào cô ở xung quanh, kéo tay áo của Lệ Diệu Xuyên nói: “Tiểu Đoản, không không, vị tiên sinh này, phiền anh có thể dẫn tôi đến khách sạn Hoàng Triều không?”

Thư ký trưởng đang suy nghĩ, Tổng thống đại nhân lại có cái biệt hiệu độc đáo như vậy từ lúc nào, mà Lệ Diệu Xuyên coi như là người trong cuộc, lại trầm mặt xuống nói: “Cô thử nói lại lần nữa xem!”

Không hiểu sao, đứng trên con đường này nửa ngày trời, cô cũng không nhìn thấy một chiếc taxi nào lái qua, Hạ Tiểu Khê nhanh chóng phân tích điều được và mất, một giây tiếp theo, đôi mắt của cô bị tầng hơi nước mỏng manh che phủ, cô cố nặn ra hai giọt nước mắt, run rẩy nói: “Bởi vì tối hôm qua tôi ở cùng với một người đàn ông...” Cô ngẩng đầu lên, nhìn anh có tính tượng trưng: “Vậy nên chồng tôi cũng không cần tôi nữa, anh ta chê tôi bẩn, hu hu hu, tại sao số tôi lại khổ đến vậy...”

Thấy cô gái xa lạ kéo tay của Tổng thống đại nhân, cảm giác nguy cơ nhanh chóng đánh úp về phía mấy đặc vụ hoàng gia đang ở xung quanh.

Bọn họ trợn to đôi mắt có thể sánh với thiết bị chiếu tia X quang, không ngừng bắn phá người phụ nữ xa lạ này.

Lệ Diệu Xuyên ngạo nghễ nhìn người phụ nữ đang nắm chặc lấy ống tay áo của mình, thư ký trưởng thấy vậy, vội vàng tiến lên kéo tay của Hạ Tiểu Khê ra.

Tổng thống của bọn họ ghét nhất là tiếp xúc tay chân, người phụ nữ này không muốn sống rồi sao?!

Lệ Diệu Xuyên cau mày nghĩ, vì anh nên cô mới bị bỏ rơi? Người kia còn ngại cô bẩn?

“Đi thôi.” Anh lạnh mặt, cất bước đi về phía chiếc xe Lincol của mình.

Hạ Tiểu Khê do dự mấy giây, sau đó vội vàng đi theo anh.

“Tổng thống...” Thư ký trưởng vốn định gọi với theo phía sau, nhưng vừa nghĩ tới chuyện càng ít người biết thân phận của Tổng thống tiên sinh thì càng tốt, anh ta vội vàng ngậm miệng lại.

Trong chiếc xe Lincol xa hoa này, có tủ lạnh, có rượu vang Lafite, có người đàn ông đẹp trai... Cái gì cũng có cả, chỉ là lúc này Hạ Tiểu Khê hoàn toàn không có tâm tư quan tâm đến những thứ này.

Bây giờ, trong đầu cô chỉ là hình ảnh Cố Tuyết Vi mặc váy trắng như tuyết hồi sáng.

Chẳng lẽ tất cả những chuyện cô gặp phải hôm nay, có liên quan đến hai mẹ con bọn họ?

Như vậy, Tiêu Dự... Tiêu Dự có biết không?

Cô không dám thừa nhận suy đoán trong đầu mình bây giờ, cô biết rõ mình tuyệt đối không thể ngồi chờ chết. Cô nhất định phải mau chóng! Mau chóng! Mau chóng vạch trần tất cả chân tướng của chuyện này!

Sáu chiếc xe hạng sang, lặng lẽ chạy như bay trên con đường rộng rãi.

Ngay sau đó, xe chạy đến khách sạn Hoàng Triều.

Hạ Tiểu Khê nói cám ơn, rồi như mất hồn phách lảo đảo xuống xe.

Cô xách tà váy cưới, chạy vội lên phòng yến tiệc tầng hai.

Bên cạnh cửa cầu thang tầng hai, một bức ảnh cưới cỡ lớn được đặt ngay chính giữa.

Phía trên là bức ảnh hai người ân ái ôm nhau, mà dưới bên góc phải ghi rõ mấy chữ to: “Chú rể Tiêu Dự, cô dâu Cố Tuyết Vi”, Hạ Tiểu Khê nhìn chằm chằm vào bức ảnh cưới này, không biết là do ủy khuất hay là tức giận quá độ, Hạ Tiểu Khê siết chặc quả đấm, đứng hít thật sâu một hơi ở cửa ——

Cô đẩy mạnh cánh cửa phòng tiệc cưới ra, dõi mắt nhìn lại, các tân khách đang ngồi trên bàn tiệc, có người xa lạ có người thân quen, mà đôi trai gái đứng bên cạnh người dẫn chương trình đang nở nụ cười hạnh phúc, hạnh phúc đến nỗi làm nhức mắt cô.

Hình như micro trên sân khấu đang có vấn đề, người dẫn chương trình đang lo lắng đi tìm người tới sửa micro.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play