Tòa nhà lạnh lẽo và tối tăm, nhưng không phải hoàn toàn yên tĩnh. Ngoài tiếng rì rầm nho nhỏ của máy móc, cô còn nghe được tiếng tim mình đang đập mạnh. Nơi này không quá lớn, ngang dọc chừng ba mươi và hai mươi feet, nhưng nó là một phòng đơn, đủ rộng để gây cảm giác không an toàn và dễ bị tập kích. Những ánh đèn nhỏ nhấp nháy tùy tiện xung quanh, nhìn như hàng tá con mắt đang theo dõi họ trong bóng tối.
“Đáng ghét thật.”
Rebecca soi đèn pin qua bức tường phía tây của toà nhà để tìm xem có gì khác thường không, cố gắng kìm nén cảm giác buồn nôn. Trong phim, những thám tử tư và cảnh sát hay xông vào nhà ai đó rồi dạo quanh một cách êm thấm, tìm kiếm các bằng chứng như chỗ không người; còn ngoài đời thực, đột nhập vào một nơi chưa từng ghé qua chỉ mang lại nỗi sợ hãi. Cô biết họ đại diện cho lẽ phải, rằng họ là người tốt, nhưng lòng bàn tay cô vẫn cứ mướt mồ hôi, tim vẫn cứ đập mạnh, và cô đánh liều mong mình tìm được một phòng tắm để sử dụng. Cái bàng quang trong người cô hình như đã co thắt lại bằng kích thước của một quả óc chó.
“Phải đợi thôi, trừ khi mình muốn làm bậy trong địa giới của quân địch…”. Mà Rebecca đâu có muốn vậy.
Cô cúi mình để nhìn rõ hơn cái máy phía trước mặt, một thiết bị đặt đứng to như cái tủ lạnh với những nút bấm; tấm nhãn trên mặt trước có chữ, "OGO Relay" hay đại loại thế. Nhìn xung quanh, căn phòng đầy những máy móc kim loại to đùng với cả lô lốc công tắc; nếu mà tất cả những tòa nhà khác đều được trang bị tương tự như vầy, chắc sẽ mất cả đêm để tìm ra nơi nhập cái mật mã Trent cung cấp.
Mỗi người trong nhóm kiểm tra một vách tường, còn John phụ trách mấy cái bàn giữa phòng. Hầu như chắn chắn là có một hệ thống máy quay giám sát được thiết lập đâu đây, một yếu tố thúc bách họ phải khẩn trương hơn nữa - mặc dù họ mong là sẽ không có ai theo dõi, với lượng nhân viên quá ít tại đây. May ra biết đâu hệ thống an ninh chưa hoạt động.
“Không thể nào, thật là viển vông. Nếu có thể vào và ra bình an vô sự là may lắm rồi, có hay không có cuốn sách cũng thây kệ.”
Từ lúc họ bước ra khỏi xe tải, trạng thái e sợ của Rebecca đã dần dần chuyển thành căng thẳng. Khoảng thời gian ngắn ngủi làm việc tại S.T.A.R.S. đã dạy cho cô một điều quan trọng, rằng phải tin vào cảm giác bồn chồn trong dạ; nó còn hơn cả vũ khí nữa; đó là một thứ bản năng giúp người ta né được đạn, lẩn trốn khi kẻ thù tới gần, và biết khi nào cần chờ đợi, khi nào cần hành động.
“Vấn đề là, làm sao biết đó là bản năng hay do mình chết nhát?”. Cô không rõ nữa. Cô chỉ biết là hiện tại mình có cảm giác không ổn về cuộc đột nhập giữa đêm; cô thấy vừa lạnh vừa bồn chồn, ruột gan quặn thắt, và không thể xua tan ý nghĩ rằng có một chuyện tồi tệ nào đó sắp xảy ra.
Mặt khác, đúng là cô có lo sợ - tất cả họ đều vậy; khi những việc họ làm khá nguy hiểm. Một chuyện tồi tệ gì đó ắt sẽ xảy đến, xảy đến trong hiện thực chứ không phải hoang tưởng.
“Ồ, gì thế này?”
Bên phải của chiếc máy OGO là một thứ gì đó giống như lò đun nước, một thiết bị cao, tròn với cửa sổ ở mặt trước. Đằng sau ô kính vuông nhỏ là những cuộn giấy vẽ biểu đồ, bao bọc bởi những dây thép đen mảnh như chỉ, cô không thể nhận ra được thêm gì nữa ngoài lớp bụi trên kính. Nó là một loại bột bụi có vẻ giống như thứ bụi đóng khắp nơi trong phòng này… nhưng hình như không phải. Có một vệt mờ chạy dọc lớp bụi, một đường sọc gây ra bởi ngón tay của ai đó.
"Nhất định là cái cuối cùng, coi nè", John thì thầm. Rebecca có thể đã bật cười rồi nếu cô không quá sợ hãi. John cảm thấy mọi người đều yên lặng trong lúc chăm chú quan sát anh nhập những số đầu tiên vào, Rebecca nghĩ nếu nó không khớp thì cô cũng chẳng việc gì phải thất vọng.
-----
Jackson đã gọi thông báo cho Reston, với cái giọng lãnh đạm và nhã nhặn, rằng hai đội bốn người đang trên đường tới bằng trực thăng từ thành phố Salt Lake.
"Thật tình cờ là chi nhánh văn phòng của chúng ta lại đang tiếp đãi phía quân đội", lão nói. "Chúng ta nên cám ơn Trent, vì ông ta đã gợi ý việc tăng cường một số biện pháp an ninh trong dịp khánh thành lớn sắp tới, nên có thể nói…"
Reston hân hoan khi nghe tin này, nhưng không vui lắm với sự thật là họ đang ở đó, ba nam cùng hai nữ có vũ trang, đang dò dẫm quanh lối vào Planet trong lúc nửa đêm…
"Bọn nó không vào được đâu, Jay…". Lão ta ngưng ngang, giọng điệu nhẹ nhàng và êm ru. "Tụi nó không thể vào.”
Reston nuốt vội câu trả lời theo phản xạ, thay vào đó là lời cảm ơn. Jackson Cortlandt có lẽ là thằng điên kiêu ngạo và ra vẻ kẻ cả nhất mà Reston từng gặp, nhưng lão cũng rất giỏi và cũng rất dã man, người gần nhất dám chọc giận lão đã được gửi về gia đình thành nhiều mảnh vụn. Nói "Không cái con khỉ" với một thành viên cao cấp như lão chẳng khác nào đi ngược lên tòa nhà cao tầng. Jackson đã ám chỉ rất rõ, rằng mặc dù lão thông cảm với cuộc gọi của hắn, nhưng tốt nhất là Jay hãy tự xử những trục trặc tương tự trong tương lai - rằng nếu hắn có cảm thấy nản vì bị quấy rầy bởi những chuyện ngoài ý muốn, cứ việc kiếm đội tiếp viện ở thành phố Salt Lake.
Dù không nói thẳng, nhưng Reston dư biết ý lão muốn gì; tốt nhất là nên kềm chế cảm xúc nếu không muốn bị trừng phạt nghiêm khắc; thay vào đó hắn chuyển sang quan sát năm kẻ xâm nhập, lúc này đang sục sạo lối vào khiến hắn càng thêm căng thẳng.
Hắn mỉm cười, một nụ cười không chút hài hước, chân vẫn không dừng.
-----
Leon lo lắng theo dõi từng chuỗi mật mã David nhập vào, hi vọng sự có mặt của họ ở đây vẫn chưa bị phát giác. Anh không thấy máy quay nào cả, nhưng như vậy không có nghĩa là không có; nếu Umbrella có thể xây dựng một khu thí nghiệm khổng lồ dưới lòng đất và tạo ra những con quái vật, thì chúng cũng dư sức che dấu các máy quay.
- nhưng có một cái chốt, một cái cần kim loại nằm đè trên công tắc, ngăn không cho nhấn nó xuống. Một biện pháp phòng ngừa của Umbrella, nhưng giờ đây trông nó có vẻ hết sức ngu ngốc.
“Chìa khóa, bọn công nhân có nó, mình cũng một bộ trước lúc đến…”