David nghĩ đó là Reston, mặc dù không có gì bảo đảm điều đó là đúng. Mà cũng chẳng sao, tất cả những gì anh quan tâm lúc này là đưa Rebecca thoát khỏi bàn tay của hắn, và khi cái gã loạn óc mặc đồ xanh ấy lùi lại chỗ cánh cửa, David nhận ra mình chẳng thể làm gì được gì hơn.
“Chưa đâu.”
“Cút ngay! Đừng có theo ta!”. Gã đàn ông – Reston – hét lên, và hắn biến mất. Rebecca đã biến mất, và ánh mắt bơ phờ bạc nhược khi cô nhìn họ trước lúc cửa đóng khiến David hết sức hoảng sợ.
“Chúng ta làm gì bây giờ?”
Anh nhìn thấy nỗi lo lắng lẫn sợ hãi tràn ngập trên mặt Claire, và cố gắng hít một hơi thật sâu, thở ra chầm chậm. Họ không thể làm nên trò trống gì trong tình trạng hoảng loạn –
-“ và còn khiến cho cô ấy bị giết nữa”.
“Bình tĩnh”, anh nói, mặc dù trong thâm tâm bấn loạn cả lên. “Chúng ta không nắm được sơ đồ tầng này, chúng ta không thể đi vòng sau lưng hắn… mà phải đi theo.”
“Nhưng hắn…”
“Ừ, anh biết hắn nói gì”, David ngắt lời. “Nhưng ta không có quyền chọn lựa. Chúng ta sẽ chờ khi hắn đến một cự ly an toàn, rồi bám đuôi, chờ cơ hội. Hy vọng hắn không quá mất tự chủ như vẻ bề ngoài. Claire – chúng ta buộc phải rình rập trong bóng tối, vì vậy không được để lộ thanh âm. Có lẽ tốt hơn là em ở lại đây…”
Claire lắc đầu, vẻ quả quyết lộ rõ trong ánh mắt. “Em làm được mà”, cô nói một cách điềm tĩnh và rõ ràng, không chút lưỡng lự. Mặc dù chưa hề trải qua huấn luyện, nhưng cô vẫn cho thấy mình là một người nhanh nhạy và kiên định.
David gật đầu, cả hai dò dẫm về phía cửa và đợi, “hai phút để bảo đảm là hắn đã đi khỏi, rồi phá cửa.”
Anh hít một hơi dài nữa, tự nguyền rủa mình vì đã lôi Rebecca vào vụ này. Cô ấy đã kiệt sức, bị thương, và sẽ không còn chiến đấu được nếu hắn ép mạnh thêm chút nữa cánh tay đang siết quanh cổ cô ấy.
“Ôi không. Cố lên, Rebecca. Bọn anh đến đây, và sẵn sàng bỏ ra cả đêm để rình rập, để chờ cơ hội.”
Họ chờ đợi, David cầu mong Reston đừng làm tổn thương Rebecca, và thề là sẽ moi gan hắn ra nhét vào miệng nếu hắn dám làm chuyện đó.
-----
Họ tìm kiếm thang máy, mặc dù không đến mức phải chạy nước rút trong cái hành lang dài vô tận màu xám, nhưng cũng không dám lề mề chút nào. Nhà ăn hoàn toàn trống rỗng, và nửa phút kiểm tra phòng ngủ đã khiến John hài lòng khi thấy các nhân viên đều đã đi hết. Những dấu vết rành rành cho thấy họ đã hấp tấp thu dọn và chuồn khỏi đây.
“Mong là Reston vẫn ở đây…”
Trong lúc di chuyển xuống phía nam hành lang, John cả quyết là sẽ nện cho cái gã mặc đồ xanh bất tỉnh, nếu hắn vẫn còn trong phòng điều khiển. Một cú đấm vào thái dương là tốt nhất, và hắn sẽ không thể tỉnh lại trước khi con Fossil bắt đầu đi rong.
Họ chạy qua phần nhánh nhỏ nối giữa phòng điều khiển với hành lang chính, thở hổn hển, và nhận thấy rằng mình cần một cái thang máy hơn là nghĩ tới việc xử lý gã Reston như thế nào. Nói theo cách Leon, họ chẳng muốn quanh quẩn ở đây vào giây phút cáo chung của Planet.
Tấm bảng đính trên tường và một cái đèn nhỏ báo hiệu “Đang sử dụng” đủ khiến John cười toe toét như con nít, một cảm giác khuây khỏa và mát mẻ tràn ngập khắp châu thân; họ đã quá liều lĩnh khi giải phóng con Fossil trong lúc chưa bảo đảm được đường rút lui.
Leon nhấn nút gọi, trông anh đã bớt căng thẳng. “Hai, hai phút rưỡi”, anh nói, và John gật đầu.
“Nhìn qua một chút nhé”, anh nói, và quay trở lại cái lối đi nhỏ băng qua hành lang. Leon đã hết đạn nhưng John vẫn còn một ít trong khẩu M-16, phòng trường hợp Reston tính làm chuyện ngu ngốc gì đó.
“Ít ra mình cũng không cần phải bới tung mọi thứ lên”.
Ngoài một vại cà phê và một cái bình bằng bạc trên bàn điều khiển, không có gì khác nữa. Không giấy hay vật dụng văn phòng, không đồ dùng cá nhân, không cuốn sách đen bí mật.
“Có lẽ mình nên đi thôi”, Leon nói. “Tôi e là mình đang phí thời gian ở đây.”
“Ừ. Chúng ta nên…”
Có sự chuyển động trên một trong những màn hình, cái nằm giữa ở hàng thứ hai trên cùng. John bước lại gần, tự hỏi không biết là ai đây, “các nhân viên đã chuồn hết, còn có hai đứa này thôi, không lẽ…”
“Ôi, khốn kiếp”, John la lên, cảm thấy bao tử quặn thắt lại, giống như vừa bị dìm cho ngộp thở, ánh mắt anh nhìn trân trân vào màn hình.
Reston với một khẩu súng. Đang kéo Rebecca đi trong một hành lang nào đó, tay siết quanh cổ. Chân Rebecca kéo lê một nửa dưới sàn, đầu và tay rũ xuống.
“Claire!”
John ngó ra xa, thấy Leon đang nhìn vào một màn hình khác, thấy David và Claire, tay lăm lăm súng, đang di chuyển thật nhanh xuống một hành lang nào đó không rõ.
“Làm đầy lại cái ống trụ được không?”, John hét, ruột gan thiếu điều muốn lộn ngược, nhìn thấy tình cảnh của những người bạn đã khiến anh kinh hoảng hơn tất cả những gì đã gặp phải tối nay, “thằng khốn kiếp đó đang bắt giữ Rebecca…”
“Không biết nữa”, Leon nói nhanh, “Để thử coi, nhưng phải đi ngay…”