Dịch giả: JediDarkLord, meomuntiteo, Lioncoeu , q_thanhbt, Twiness_nast, Christie, bforward, alice_linh, Soroxas

Annette bị thương đầy mình. Cô ta chầm chậm đứng dậy, gần như phát ốm bởi hàng loạt chỗ đau đớn và nhức nhối âm ỉ khắp người. Cổ và bụng của cô rất đau, khớp tay phải bị trật, hai đầu gối thiếu điều sưng phồng lên, nhưng tệ nhất chính là cơn đau buốt bên ngực phải, có lẽ do bị gãy một cái xương sườn.

“Con ả thối tha…”

Annette lật người lại, dùng cánh tay chưa bị thương nâng cái cổ căng cứng lên, nhưng chỉ nhìn thấy một màu kim loại lẫn với bóng tối; Ada Wong, con quỷ cái của Umbrella, đã không còn ở chỗ đó nữa. Cô ả giả vờ như chẳng biết gì, nhưng Annette đâu phải đồ ngốc; Ada ắt hẳn đang tìm đến phòng thí nghiệm, thậm chí có thể đang lần theo cô, để thủ tiêu cô.

“Umbrella, chính bọn Umbrella…”

Annette trườn tới trước, cố dùng cơn thịnh nộ để quên đi sự đau đớn. Cô ta phải ra khỏi đây, phải quay lại phòng thí nghiệm trước tên gián điệp kia trong khi đang bị thương cùng mình. Ruột gan cô đau nhói kinh khủng, như thể bị đâm một dao vào bụng vậy, phòng thí nghiệm lúc này dường như cách đây tới cả triệu dặm đường…

“..không thể để bọn chúng cướp đi thành quả của anh ấy…”

Cô ta lảo đảo lê bước về phía cánh cửa gần đó, một tay ôm lấy ngực và dừng lại, nghiêng đầu sang một bên lắng nghe.

Tiếng súng. Âm thanh vọng đến xuyên qua không khí lạnh lẽo, phát ra từ bãi chất thải gần đó, tiếp theo là những tiếng rít lớn, thêm nhiều tiếng nổ và ánh chớp – Annette nhếch miệng cười, một nụ cười khắc nghiệt. Có lẽ là cô ta sẽ tới được phòng thí nghiệm trước thôi.

“Cây cầu, phải hạ cầu xuống, không cho nó thoát…”

Mệt mỏi và đau đớn, Annette bước loạng choạng đến chỗ thiết bị điều khiển thủy lực, khởi động tiến trình hạ cầu. Tiếng động cơ mạnh mẽ át hẳn mọi thứ âm thanh của trận chiến trên kia, nền nhà quay xuống và áp chặt vào khớp với một tiếng động nặng nề.

Annette ẩy mình ra khỏi bức tường, ngã vào cái bảng điều khiển cửa. Cô ta tìm thấy công tắc của quạt thông gió và kéo nó lên, cười gằn khi nghe thấy tiếng rít trên cao chen lẫn những tiếng rống trầm đục. Ada đã gặp rắc rối to, và Annette sẽ không cho phép cô ta thoát khỏi chỗ đó; một khi cây cầu đã hạ xuống và trục xoay bị khóa chặt, cô Wong chỉ có nước khốn đốn.

“Hy vọng đó là một bầy quái vật, đồ quỷ cái, hy vọng nó xé xác mi thành nhiều mảnh…”

Annette rời khỏi bảng điều khiển và ngã nhào, vừa đau đớn vừa choáng váng, hai đầu gối sưng phồng và bầm tím nện xuống sàn khiến cho khắp chân đau như bị kim châm…

…và cánh cửa trước mặt bật mở, Annette giơ súng lên nhưng không tài nào ngắm được, bây giờ cô ta chỉ còn đủ sức ngăn mình thốt lên tiếng kêu đau đớn và tuyệt vọng.

“William, vết thương quá tệ, em xin lỗi, em không thể…”

Một cô gái trẻ cúi xuống đằng trước cô, vẻ quan tâm lẫn cảnh giác lộ rõ trên khuôn mặt lấm lem. Cô mặc một cái áo thun cộc tay có áo ghi lê ướt đẫm nước cống, tay cầm một khẩu súng ngắn nặng nề bóng láng, không chĩa thẳng vào Annette nhưng cũng không chĩa ra xa. Lại một tên gián điệp nữa.

“Có phải cô là Ada?”, cô gái ngập ngừng cất tiếng, tay vươn ra định chạm vào Annette khiến cho cô ta bật đứng dậy, vì không thể chịu nổi sự thương hại của một kẻ làm tai sai cho cái tập đoàn đầy mưu mô nhẫn tâm.

“Tránh xa tao ra,” Annette gầm gừ, gạt cánh tay đang giang rộng của cô gái một cách yếu ớt. ”Tao không phải ‘mục tiêu’ của mày đâu, và cũng không mang nó bên mình. Mày có thể giết tao, nhưng đừng hòng tìm ra nó.”

Cô gái lùi lại, vẻ bối rối xuất hiện trên khuôn mặt lấm lem: “Tìm cái gì? Cô là ai?”

Lại câu hỏi đó, và cơn giận lại ập đến làm cô ta tê liệt cả người. Annette đã quá mệt với cái trò diễn kịch rồi; vết thương quá tệ đã khiến cô không đủ sức để chiến đấu nữa: “Annette Birkin,” Annette mệt mỏi nói. “Nếu mày còn chưa biết…”

“Nó sẽ sớm giết mình thôi. Xong rồi, xong tất cả rồi.”

Annette không thể làm gì hơn. Nước mắt lăn dài xuống gò má, những giọt nước mắt phù phiếm y như kế hoạch của cô ta. Cô đã mất William, đã thất bại với vai trò một người vợ, người mẹ, thậm chí là một nhà khoa học. Dù sao thì bây giờ mọi chuyện cũng chấm dứt, ít ra cũng kết liễu được những nỗi thống khổ…

“Cô là mẹ của Sherry phải không?”

Lời nói của cô gái làm Annette choáng váng, nó lôi tuột cô ra khỏi sự suy sụp mệt mỏi như thể ai đó vừa tặng vào mặt cô một cái tát trời giáng vậy.

“Sao? Cô… sao cô biết Sherry?”

“Cô bé lạc trong đường cống”,cô gái nói nhanh, giọng cô đầy tuyệt vọng trong lúc nhét khẩu súng vào thắt lưng.

“Làm ơn giúp tôi tìm cô bé! Nó bị kẹt trong một đường ống nào đó và tôi không biết phải tìm ở đâu nữa…”

“Nhưng tôi đã bảo nó đến Sở cảnh sát rồi mà”,Annette rên rỉ, nỗi đau thể xác bây giờ chẳng còn nghĩa lý gì nữa, trái tim cô ta đang đập thình thịch trong sự hoài nghi khủng khiếp.

“Sao con bé lại ở đây? Quá nguy hiểm, nó sẽ chết mất! Còn G-Virus – Umbrella sẽ tìm con bé, họ sẽ tóm lấy nó, sao nó lại vào đây làm gì?”

Cô gái chạm vào Annette một lần nữa, giúp cô đứng dậy. Annette không hề chống trả, cô ta quá yếu và quá kinh hoàng để làm điều đó. Nếu Sherry đang trong đường cống, nếu Umbrella tìm thấy con bé…

Cô gái chăm chú nhìn Annette, dáng vẻ vừa như đáng khiển trách lại vừa sợ sệt pha lẫn hy vọng.

“Sở cảnh sát đã bị quét sạch rồi – hệ thống cống dẫn đi đâu? Làm ơn đi cô Annette, cô phải nói cho tôi biết.”

Sự thật bắt đầu lóe lên trong tâm trí mê muội của Annette,

và nỗi sợ giống như những tia sáng soi rọi vào nó.

Hệ thống cống dẫn đến hồ lọc – nằm sát bên phải đường xe điện của nhà máy. Con đường ngắn nhất đến phòng thí nghiệm.

Nhất định là một cái bẫy. Cô gái đang dùng cái tên Sherry để thâm nhập vào khu nghiên cứu, để lấy thông tin về G-Virus. Sherry vẫn đang trong sở cảnh sát, an toàn và khoẻ mạnh, đây chắc chắc là một trò bịp tinh vi…

“...Nhưng nếu Umbrella đã biết đường thì việc quái gì cô ta phải hỏi lại điều đó? Thật vô nghĩa!”

Annette hạ súng, cổ tay bị đau đang run rẩy, và bước tránh xa khỏi cô gái. Cô đang hết sức bối rối trước quá nhiều câu hỏi, và bởi vì không biết chắc được gì nên cô không thể bóp cò súng được.

“Không được cử động. Không được đi theo”,cô ta vừa gầm gừ vừa bước lui để nhấn nút mở cửa, bất chấp cơn đau thể xác.

“Tôi sẽ bắn nếu cô đi theo.”

“Cô Annette, tôi thật không hiểu, tôi chỉ muốn…”

“Im ngay! Ngậm miệng lại và mặc kệ tôi, các người không thể cho tôi một chút riêng tư sao?”

Annette bước qua cánh cửa, đóng nó lại trước sự kinh ngạc và khiếp đảm của cô gái, xoa tay vào chỗ xương sườn gãy khi chốt cửa sập xuống.

“Sherry…”

Nói dối, nhất định là nói dối, nhưng dẫu sao nó cũng chẳng thay đổi được gì. Cô ta vẫn sẽ tiến hành thôi, cô ta sẽ quay lại khu nghiên cứu, để kết liễu những gì mình đã bắt đầu.

Rẽ hướng, khập khiễng và hổn hễn, Annette lảo đảo đi vào trong bóng đêm lạnh lẽo của những đường hầm nối tiếp nhau, mỗi bước chân đau nhói lại nhắc cho cô ta nhớ những gì Umbrella đã làm.

----

“Một hang động vắng vẻ lạnh lẽo, vách hang đóng băng sáng lấp lánh, còn mình đã bị lạc đường. Vừa lạc đường vừa kiệt sức, nên sau khi chạy lòng vòng trong hoảng sợ một lúc lâu, mình ngồi xuống để lấy hơi. Rất yên tĩnh, rất lạnh, tay mình thì bị thương. Mình đang tựa vào một bức tường lởm chởm đầy gai, và một cái đâm vào thịt, đâm xuyên vào mình. Nó gây tổn thương nặng nề, mình phải đứng dậy, phải tìm ai đó, phải…

…thức dậy.”

Leon mở bừng hai mắt, nhận ra mình lại vừa mơ màng nữa. Anh điều hòa lại hơi thở, và một nỗi kinh sợ thình lình lôi anh ra khỏi trạng thái nửa mê nửa tỉnh.

“Ada, Claire – Lạy Chúa, bao lâu rồi?”

Anh cẩn thận kéo bàn tay ra khỏi ống tay áo, nhận thấy máu đã đông đặc và dinh dính giữa các ngón tay. Chỗ bị thương không buốt lắm vì máu đã ngừng chảy, ít ra là ngoài miệng. Những mảnh rách trên bộ đồng phục đã dính bết vào vết thương, bít kín nó lại.

Anh ngả người ra trước, tay sờ soạng xung quanh để tìm viên đạn đã bắn vào mình; lớp vải dính cứng vẫn chưa khô hẳn lại làm vết thương nhói đau. Leon không chắc lắm, nhưng anh nghĩ viên đạn đã xuyên qua thịt mà không chạm trúng xương – nghĩa là anh may mắn không thể tả.

“Cho dù mình có bị phế đi cánh tay thì Ada cũng vẫn chạy về hướng đó, và mình vẫn yêu cầu Claire đi theo thôi. Và mình phải đuổi theo họ.”

Có lẽ anh ngất đi là do bị sốc bởi chấn thương chứ không phải vì đau hay mất máu, bây giờ anh không được phép phí thêm giây phút nào nữa. Leon nghiến răng nhấc mình lên bằng cánh tay còn khỏe, cơ bắp anh lạnh ngắt và cứng đơ bởi tiếp xúc quá lâu với nền bê tông ẩm thấp.

Vai trái Leon tỳ vào tường, cơn đau bất chợt bùng lên làm anh thở hổn hển, nhưng nó nhanh chóng lắng dịu xuống chỉ còn một cảm giác hơi nhoi nhói. Leon chờ cho nó ngớt hẳn và thở mạnh, tự nhủ rằng hãy còn nhiều thứ khác tồi tệ hơn nhiều.

Chi đến khi đã đứng vững được trên đôi chân, anh mới quả quyết rằng mình có thể tiếp tục lên đường; may mà anh không bị đau đầu nhẹ hay choáng váng, và mặc dù có những vệt máu trên tường lẫn dưới sàn, nhưng vết thương vẫn không tệ đến mức như anh đã nghĩ.

Cẩn thận không động vào chỗ bị thuơng, Leon quay người bước xuống hàng lang, hướng đến cánh cửa đóng kín phía cuối đường, đi nhanh hết mức có thể.

Khi đã qua khỏi cánh cửa, Leon đối mặt với một đường hầm ngập nước khác kéo dài sang hai đầu; có một cái thang bên trái, nhưng anh không nghĩ mình có thể leo lên đó mà không làm vỡ vết thương - nhất là lại có thêm một cái quạt xoay tròn kêu ầm ĩ bên trên. Anh quẹo sang phải, dấn bước vào dòng nước đen kịt và lội bì bõm tới trước, hy vọng tìm thấy một dấu hiệu chứng tỏ Ada hoặc Claire vừa đi qua.

“Truy đuổi theo một tay bắn tỉa… sao cô ấy có thể làm vậy được, sao có thể bỏ mặc mình lại chứ?”

Sau cuộc đối đầu của họ với con quái vật biết khạc-đờm, anh đã thề với lòng là sẽ không đưa ra bất cứ nhận định nào về Ada Wong nữa; hết trò tán tỉnh rồi lại đến trò lạnh nhạt, và nếu cô nàng nhờ vào trò chơi đánh trận giả mà sử dụng súng nhuần nhuyễn thì anh chắc phải là một nhân viên ngân hàng mất. Nhưng vấn đề là anh thích Ada, bất chấp cách cư xử rắc rối và tráo trở của cô; cô ta không những thông minh và tự tin mà còn xinh đẹp nữa, và anh tin rằng có một con người đứng đắn tốt bụng ẩn sau vẻ bề ngoài hoàn toàn trái ngược đó…

“...và rồi cô ta bỏ mặc mày để rượt theo tay súng, mặc cho mày nằm lăn quay trên sàn với viên đạn xuyên vào cánh tay. Phải, cô ta tuyệt đấy, mày nên cầu hôn đi cho rồi.”

Anh đã tiến đến nhánh rẽ của đường hầm, và quyết định dẹp hết những suy đoán lung tung về hành động của Ada, tự nhủ rằng mình có thể hỏi thẳng chuyện đó một khi tìm thấy cô ta – dĩ nhiên là nếu tìm được. Có một cánh cửa bị khóa bên phải, vì vậy Leon rẽ trái, tầm quan sát của anh bị trở ngại đáng kể bởi bóng tối dày đặc trong khi chậm chạp tiến tới trước. Lẽ ra anh không nên để Claire theo sau theo Ada một mình, lẽ anh nên gượng dậy để đi cùng cô ta…

Anh dừng bước, nghe thấy tiếng gì đó. Tiếng súng, xa xăm và

trống rỗng, phát ra đâu đó phía trên đầu, bị méo mó đi bởi tiếng gió thổi hỗn loạn trong hệ thống đường cống.

Vẫn giữ chặt khẩu Magnum, Leon ấn chặt cổ tay vào vết thương và bắt đầu chạy, cơn đau lại trỗi dậy khiến anh phát buồn nôn. Tình trạng của anh lúc này chẳng khác nào một con chó đang kiệt sức, lực cản của nước cộng thêm cảm giác tê bại của vết thương khiến anh chậm lại đáng kể, nhưng ít nhất thì tiếng súng vang lên phía xa cũng giúp anh có thêm động lực để tiến tới nhanh hơn.

Có ánh sáng mập mờ của một nhánh rẽ ánh lên đường hầm đằng trước bên trái, luồng sáng vàng nhạt đâu đó bên kia mặt nước sóng sánh. Ngay trước khi đến nơi, Leon thấy mình có vài thứ phải lựa chọn. Đằng trước anh là một lớp nền lộn xộn, một cánh cửa nặng nề ăn sâu vào lớp gạch nát vụn, nước từ trên trần đang tuôn xuống thành dòng yếu ớt.

“Một sự lựa chọn quá hiển nhiên, ngoại trừ…”

Leon dừng loại chỗ rìa nơi ánh sáng mờ nhạt phát ra, nhìn xuống để tìm chỗ rẽ. Một cánh cửa nữa, mà anh thì không có thì giờ để quyết định, khi mà tiếng súng có thể phát ra từ bất cứ đâu.

Đoàng-đoàng!

“Bên trái”. Leon nhảy lên khỏi đường hầm, cảm thấy một cơn đau buốt và ươn ướt chỗ cổ tay khi vết thương bị bật máu. Anh mặc kệ, xông nhanh tới cái cửa và đẩy nó ra. Thêm nhiều phát súng nữa khi anh lao xuống hành lang rộng và trống trải.

Hành lang mà anh vừa tiến vào cũng tối tăm và lạnh lẽo y như những đường hầm khác trong hệ thống cống, nhưng nó lớn hơn hẳn, rộng hơn, có lẽ là một kiểu hành lang vận chuyển những thiết bị nặng nề.

Lại hai lần rẽ trái, những thùng và giá đỡ bằng thép tựa vào nhau ở ngả rẽ thứ hai, vượt qua vài cánh cửa chất hàng.

“...chất acetylene, hoặc là oxy, có trời biết cái gì ăn phải nhiều phát đạn thế mà còn chưa chết.”

Leon nghe thêm một loạt súng nữa, nước bắn tung tóe dưới chân, rồi một tiếng rít phát ra từ yết hầu làm anh ớn lạnh đến tận xương tủy. Nghe rất quen, nhưng lớn hơn mức bình thường.

“Cả triệu con rắn chăng, hay một ngàn con mèo khổng lồ, hay loài khủng long khát máu thời tiền sử…”

Leon chạy tiếp, không thèm giữ tay lên chỗ bị bắn nữa, bỏ tay ra sẽ giúp anh chạy nhanh hơn. Phía cuối đường hầm đã rất gần, anh thấy một bảng điều khiển có ánh đèn nhấp nháy ở bên trái, lại một cửa chất hàng nữa…

…và anh kịp dừng lại trước khi đâm sầm vào làn đạn, lại một loạt súng gấp gáp vang lên cùng với tiếng nước bắn tung lên và trút xuống như mưa trên một mảng lớn.

“Đừng bắn, tôi đây!”,Leon hét lên và nghe tiếng Ada, một cảm giác nguôi ngoai dâng lên trong lòng bất chấp những thứ kinh khủng đang chờ sẵn đằng trước.

“Leon!”

“Cô ấy còn sống!

Leon nâng súng lên, vết thương đã lại tuôn máu. Anh bước qua cánh cửa đang mở và thấy Ada phía bên kia một cái hồ chất thải, những thùng và ván nổi lềnh bềnh trên bề mặt chất lỏng không ngừng khuấy động.

Cô ta đang đứng trên một gờ bê tông nhỏ phía dưới một cái thang, súng chĩa xuống mặt hồ xao động.

“Ada, cái gì…”

Soạt!

Một vật khổng lồ vọt lên khỏi mặt hồ, hất anh bắn ngược trở lại hành lang. Việc xảy ra quá nhanh đến mức anh chưa kịp nhìn kỹ nó là cái gì thì đã bị đẩy bay đi trong không khí, chỉ đến khi ngã xuống thì trí óc anh mới kịp phác ra chân dung của nó. Cánh tay bị thương nện xuống sàn làm anh hét lên, vừa sốc với thứ mới chứng kiến vừa bị đau thấu tâm can.

- “cá sấu”.

Leon lập bập bò ra xa trước khi có thể đứng dậy, và một con cá sấu to đùng dài chừng ba mươi feet trườn lên hành lang từ phía sau anh với một tiếng gầm mạnh mẽ. Răng anh thiếu điều đánh bò cạp khi con bò sát khổng lồ trườn lên cùng với hàng khối nước nó mang theo từ dưới hang lên, cả tấn nước đen tuôn ra từ cái hàm to tướng nham nhở.

“Cái hàm to bằng mình, to hơn không chừng…”

Leon vụt chạy, quên cả đau đớn, tim đập thình thình trong một nỗi kinh hoàng không tả xiết. Nó sẽ ăn thịt anh, nó sẽ xé anh thành hàng trăm miếng thịt đẫm máu…

…và nó lại gầm lên lần nữa, một tiếng gầm ở tần số thấp đến nỗi làm cả người Leon run lẩy bẩy, mồ hôi túa ra từ khắp các lỗ chân lông…

…và Leon bắn một tia nhìn lại đằng sau, thấy rằng mình nhanh hơn con cá sấu rất, rất nhiều. Nó vẫn còn đang leo qua cửa chất hàng, cẳng chân nó trông như khúc cây ngắn ngủn và lùn tịt, việc gánh một trọng lượng quá lớn khiến nó khó lòng vận động một cách dễ dàng.

Leon đổi vũ khí trong một trạng thái bàng hoàng khiếp sợ, vết thương nhức nhối khi anh nạp đạn vào khẩu Remington. Anh bước dò dẫm từ sau ra trước trong tình trạng mất thăng bằng, quay một vòng trong hành lang và nã liền năm phát nhanh nhất có thể, những viên đạn hạng nặng cắm phập vào cái mõm gớm ghiếc của con cá sấu khổng lồ.

Nó rống lên, lắc lư cái đầu từ bên này sang bên kia, máu tuôn trào từ cái miệng đang mở rộng, nhưng nó vẫn tiến tới, vẫn ì ạch lết đi, kéo lê cái đuôi bọc vảy thành một bệt bùn sình theo sau.

“Chưa đủ, chưa đủ uy lực…”

Leon quay người bỏ chạy, thấy ghê tởm khi phải thối lui, đồng thời hoảng sợ nghĩ tới những chuyện Ada có thể gặp một khi anh bỏ lại con cá sấu phía sau. Nhưng anh cũng biết rằng có thể mất tới năm mươi viên đạn nữa để diệt được nó – hoặc cần một vụ nổ hạt nhân, và trong khi đang tìm một cách khả thi hơn, anh cần phải chạy ra xa để dễ bề suy nghĩ.

“Cố lên, Ada…”

Tiếng chân thịch thịch của con cá sấu vang lên bên tai trong lúc anh chạy qua một đống thùng, một hàng ống trụ thép và dừng bước. Bản năng đã mách cho anh một ý tưởng – và khi con quái vật kia vẫn đang tiến những bước chân nặng nề, Leon quay người lại.

“Hy vọng là được, theo trên màn ảnh thì nó có tác dụng, cầu Chúa phù hộ…”

Một hàng năm cái bình sáng loáng gắn trên một cái kệ áp sát vào tường, được cố định bằng dây cáp thép. Có một nút giải phóng sợi cáp trên vách kệ. Leon đập mạnh lên nó, làm cho sợi dây cáp nặng nề rũ xuống, một đầu móc rơi trên sàn.

Leon bỏ súng xuống và tóm lấy cây trụ gần nhất, cơ bắp anh căng phồng lên, máu tuôn ra từ vết thương trên cánh tay. Anh có thể cảm thấy nó đang chảy thành dòng xuống lồng ngực bóng mượt mồ hôi, nhưng điều đó không ngăn được anh lay động chân trụ thật mạnh để giải phóng bình ga nén.

“...Được rồi.”

Leon nhảy lùi lại khi cái bình màu bạc rơi khỏi kệ, chạm xuống sàn và lăn đi mấy vòng. Anh nhìn lên và thấy con cá sấu đã đi thêm được năm mươi feet – đủ gần để thấy những hốc bẩn thỉu xám xịt giữa những cái răng dài sáu inch, khi nó gầm lên lần nữa, một mùi thịt thối trong hơi thở nóng hổi của nó xộc mạnh vào mũi Leon.

Leon đạp chân lên cái bình và xô nó đi bằng tất cả những gì có thể, cái bình lăn chậm chạp về phía con bò sát đang tăng tốc. Một sự may mắn khó tin khi mà nền hành lang dốc về phía đó, làm cho khối trụ nặng đến hơn hai trăm pound lăn càng lúc càng nhanh đến vị trí của con vật theo một quỹ đạo gần giống hình bán nguyệt.

Leon lùi lại, lôi khẩu Magnum từ thắt lưng ra và ngắm vào cái bình sáng loáng, cố giữ những ngón tay khoan bóp cò súng. Con cá sấu đang nặng nề tiến tới, cái đuôi vụt mạnh vào tường làm vụn đá rơi lả tả theo từng đợt va chạm. Leon ở trong một trạng thái cực kỳ kích động, nỗi sợ hãi theo bản năng khiến cho anh không thể quay lưng chạy trốn nữa.

“Đến nào, đồ quỷ tha ma bắt.”

Con cá sấu và bình khí gặp nhau ở khoảng cách chưa đầy một trăm bước, Leon bóp cò. Phát đầu tiên găm xuống nền phía trước cái ống trụ đang lăn, và rồi cái hàm mở rộng, con quái vật khổng lồ cúi đầu xuống ngoạm lấy chướng ngại vật, định hất sang một bên.

“Bình tĩnh nào”

Leon bóp cò lần nữa, và…

BÙM!

…bị hất té xuống sàn khi bình khí nổ tung. Giữa những mảnh thép vụn và hơi ga bốc cháy là cái đầu nát bét như trái banh bị bể của con vật. Gần như cùng lúc đó, một làn sóng chấn động ập đến chỗ Leon, có cả những mẩu răng và xương bị xé vụn, những mảng thịt bốc khói rơi ụp lên anh như một một tấm chăn lớn ẩm ướt.

Buồn nôn, hai tai kêu ong ong và tay thì tuôn máu, Leon đang ngồi trên một cái xác không đầu, với những cái chân sụp xuống dưới trọng lượng của con quái vật đần độn thuộc lớp bò sát. Anh bịt bàn tay nhuốm đầy máu lên vết thương, kiệt sức, mệt lử, vừa đau đớn nhưng cũng vừa hài lòng một lúc lâu.

"Đáng đời mày, đồ khốn kiếp”,anh nói và khẽ cười.

Khi Ada lên được hành lang một lát sau đó, cô thấy anh đang nhìn chằm chặp vào chiến tích để lại một cách bàng hoàng xen lẫn hân hoan, vừa vấy máu vừa chảy máu và cười tươi như một đửa trẻ nhỏ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play