Những chuyện vừa mới xảy ra và suýt nữa xảy ra ập đến một lúc, khiến cho cô thấy chới với mất phương hướng. Claire chập choạng bước ra xa cái lỗ hổng đó và ngồi sụp xuống cạnh vách tường đá, hít một hơi thật sâu bầu không khí chứa đầy mùi chua ngoét.
Lão ta chuẩn bị giết cô, nhưng không phải theo cách thông thường. Cô có thể thấy điều đó trong ánh mắt cuồng dại đến sởn gai ốc và giọng cười điên loạn lẫn khả ố của lão.
… chính là Irons, nhưng chỉ còn một nửa. Lão đã bị chia đôi ngọt xớt, bị cắt làm hai bởi cái thứ đã lôi lão xuống lúc nãy, nửa phần cơ thể từ hông trở xuống đã biến mất, nơi từng là đôi chân bây giờ toàn những mẩu da và cơ nằm lủng lẳng trong một vũng máu.
Claire chạy lùi về phía cửa, vũ khí hờm sẵn trong lúc mở nó ra và nghe ngóng tiếng sinh vật đó. Tiếng tru của con quái cất lên, âm thanh vọng lại xa dần, Claire cũng không rõ nó cách đây bao xa. Một giây sau đó, cô không nghe thấy gì nữa; nó đi rồi.
Căn bệnh lây lan zombie có một cái tên. Và người ta chẳng thể nào đặt tên cho một thứ trừ khi có biết gì đó về nó, nghĩa là. …
…nghĩa là cô chẳng biết nó có ý nghĩa gì cả. Tất cả những gì cô biết lúc này là mình và Sherry phải rời Raccoon, đường hầm dưới kia có thể là lối thoát. Chắn chắn nó không phải là ngõ cụt, vì con quái vật giết Irons đã biến đi bằng lối đó…
“…và mày tính dẫn Sherry theo sau nó thiệt ư? Nó có thể quay lại, và nếu đúng là nó đang săn lùng cô bé…”
Một suy tưởng chẳng hay ho gì cho lắm nhưng cũng chưa chắc tệ bằng việc di chuyển ngoài đường hoặc trong trụ sở, nơi nhung nhúc những sinh vật mà có trời biết gồm bao nhiêu loại. Claire kiểm tra băng đạn trong khẩu súng của Irons cô đang cầm, đếm được mười bảy viên. Không đủ để đối mặt với những thứ trong sở cảnh sát, nhưng có lẽ đủ dồn một con quái vật vào chân tường…
Một trò may rủi, nhưng cô sẵn sàng chấp nhận nó. Claire hít một hơi thật sâu, chầm chậm thở ra, giữ cho hô hấp điều hòa. Cô cần phải bình tĩnh, vì lợi ích của Sherry và vì chính bản thân.
Cô quay người, nhìn xuống phần nham nhở còn lại của tay cảnh sát trưởng. Thật là một cái chết kinh khủng, nhưng cô thấy mình chẳng có lỗi trong việc này. Lão ta đã chuẩn bị hãm hiếp và tra tấn cô, lão đã cười cợt khi cô van nài được sống, và bây giờ thì lão đã chết; mặc dù cô không lấy làm vui vẻ nhưng cũng chẳng việc gì phải rơi lệ cả. Bất quá cô chỉ che xác lão ta lại trước khi dẫn Sherry xuống thôi; cô bé đã thấy quá đủ những cảnh bạo lực rồi.
Leon bắt kịp Ada trong cái hành lang lạnh lẽo dẫn đến lối vào đường cống, phía trên tầng hầm đầy máu me vài bước chân.
Thật sự Ada chạy lên trước chỉ là để giấu chìa khóa mở cổng vào đường cống, cô không muốn Leon theo mình vào bên trong đó; tuy nhiên cô chỉ kịp quẳng hết chúng trong phòng cơ khí trước khi tiếng bước chân của Leon vang lên trên những bậc thang kim loại đằng sau.
“Ít ra mình cũng không nói xạo về chuyện bị mệt đứt hơi…”
Cái cách anh chàng nhìn cho thấy rằng cô cần phải nhanh chóng lấp liếm câu chuyện; và cô lập tức cất tiếng chỉ một giây sau khi anh ta đặt chân vào hành lang tối âm u.
Leon cau mày và quan sát cô – khi nhìn vào ánh mắt tinh tế của anh, Ada nhận ra mình cần phải giả vờ tốt hơn thế. Cô tiến lại gần anh ta một bước, không gần đến mức có thể bị tiếp cận nhưng đủ để anh chàng nghe thấy nhịp tim của cô. Ada khẽ nghiêng đầu ra sau để tạo nên sự khác biệt về chiều cao giữa hai người, trong lúc vẫn không rời mắt khỏi Leon; chỉ là một vấn đề nhỏ thôi, nhưng kinh nghiệm bản thân cho cô biết rằng đàn ông luôn phản ứng tốt với những thứ bé nhỏ.
“Thật sự là tôi chỉ muốn nhanh chóng ra khỏi đây”, cô lặng lẽ nói, nụ cười giờ đã tắt. “Hy vọng tôi không làm anh quá lo lắng.”
Anh chàng cụp mắt xuống, nhưng cô vẫn kịp thoáng thấy một chút quan tâm – tuy bối rối và tự cân nhắc, nhưng dứt khoát là có quan tâm. Đáng ngạc nhiên là anh ta lại bước tránh ra xa.
“Cô đã làm rồi đấy thôi. Đừng làm thế nữa, được chứ? Tôi không phải là một cảnh sát cừ khôi, nhưng tôi đang cố - và có trời biết chúng ta sẽ chạm trán cái gì dưới này.”
Anh nhìn thẳng vào mắt cô, khẽ nói
“Tôi đi với cô vì tôi muốn giúp đỡ, vì muốn làm đúng chức nghiệp của mình – và tôi không thể làm được nếu cô cứ xông bừa lên trước. Hơn nữa”, anh cười cười nói thêm, “Nếu cô biến mất, ai giúp được tôi đây?”
Đến lượt Ada phải quay đi. Leon đã nói chuyện thẳng thắn với cô, công khai thừa nhận mối lo sợ của anh và đáp lại sự tán tỉnh không-mấy-tinh-tế của cô bằng cách lùi lại, đồng thời cho cô biết rằng anh muốn làm một cảnh sát tốt.
“Nghe hay đấy, nhưng chớ có bị lừa bởi phong cách của anh ta… như vậy chỉ chứng tỏ rằng anh chàng không mấy tự tin vào khả năng bản thân.”
Cô ép mình cười đáp lễ, có điều nó chỉ tạo nên một hiệu quả yếu ớt. “Tôi sẽ làm tốt phần mình”, cô trả lời.
Leon gật đầu và quay sang kiểm tra hành lang, tạm dừng cuộc đối thoại – như thế tốt cho Ada hơn. Cô không chắc mình nghĩ gì về anh ta, nhưng chắc chắn là không thể thoải mái khi sự khâm phục của cô với anh đang tăng dần lên; không tốt chút nào trong tình huống hiện tại.
Khó mà thấy được gì nhiều trong cái hành lang ẩm thấp với ánh sánh nhợt nhạt, có hai cánh cửa và một ngõ cụt. Phòng cơ khí, nơi cô vứt chìa khóa – chính xác hơn là chốt cửa - ở ngay phía truớc họ. Lối vào đường cống ở sau lưng; cánh cửa còn lại thì dẫn vào nhà kho, căn cứ theo ký hiệu trên tường.
Ada theo Leon tiến về phía cánh cửa gần nhất, nhà kho, lùi lại khi anh đẩy cửa mở bằng khẩu Magnum và bước vào trong. Có nhiều thùng hộp, một cái bàn, một cái rương; chẳng có gì quan trọng, nhưng ít ra không có những sinh vật quái dị. Sau khi tìm kiếm sơ qua, anh quay lại hành lang và tiến về lò đun.
“Thật sự cô mất bao lâu để bắn được như thế?”, Leon hỏi khi họ dừng lại ngoài cửa. Ngữ điệu nghe như tình cờ, nhưng Ada tin chắc đấy không chỉ đơn giản là tò mò. “Cô bắn rất giỏi. Có phải cô từng ở trong quân đội hoặc là…?”
“Tra xét giỏi đấy, ngài cảnh sát.”
Ada cười, hóa thân vào vai diễn quen thuộc của cô.
“Trò chơi bắn trận giả, anh tin hay không cũng được. Tôi đã làm quen với việc bắn mục tiêu hồi còn thiếu niên cùng với chú tôi, nhưng không nhiều lắm. Vài năm sau tôi có một người bạn – chúng tôi gặp nhau khi cùng đi mua tranh trong một phòng trưng bày ở New York – và tôi đã có những lúc luyện tập cách sinh tồn vào dịp cuối tuần. Đi bộ đường dài, leo núi, đại loại thế - và đánh trận giả. Thật tuyệt, chúng tôi có vài tháng như thế… mặc dù tôi chẳng bao giờ nghĩ sẽ dùng tới nó ngoài đời thực.”
Có thể thấy anh chàng đang tiêu hóa những gì cô vừa nói, chính xác là cố tiêu hóa. Có lẽ phải trả lời vài câu hỏi mà anh ta đang ngập ngừng muốn hỏi.
Ada gật đầu. Leon đẩy cửa vào phòng cơ khí, nhìn lướt qua những cỗ máy cũ kĩ rỉ sét trong một không gian rộng rãi trống lốc, trước khi cô bước vào. Cô dứt khoát không nhìn xuống dưới, kẻo lại khiến Leon nhìn thấy cái gói nhỏ cô mới vất đi.
Lúc nãy cô chưa kịp quan sát kỹ chỗ này. Nhìn nghiêng đi thì căn phòng có hình chữ “H”, đủ chỗ cho những lưới rào đã mòn và hai cái nồi hơi cũ kỹ đồ sộ nằm ở hai phía. Ánh đèn huỳnh quang kêu lụp bụp trên đầu, tạo nên những cái bóng kỳ dị trên các đường ống kim loại chạy dọc theo bức tường rò rỉ nước. Cánh cửa dẫn vào hệ thống đường cống nằm đằng xa bên trái, đó là một cái cửa khá nặng nề nằm cạnh một bảng điều khiển.
“Hey…”, Leon cúi xuống, nhặt lên cái gói có chứa chốt cửa. “Có ai đó làm rơi thứ này.”
Ada định giả bộ hỏi anh ta tìm thấy vật gì thì cô nghe thấy tiếng động. Một âm thanh nhẹ nhàng trơn tuột phát ra từ bên phải phía sau, che khuất bởi cái nồi hơi.
Leon cũng đã nghe thấy. Anh nhanh chóng bật dậy, thả cái gói xuống và nâng khẩu súng săn lên. Ada chĩa súng về phía có tiếng động, nhớ lại cánh cửa có khép hờ lúc cô leo vào từ tầng hầm.
“Ôi, chết tiệt thật. Con ký sinh khi nãy.”
Ada biết trước khi nó xuất hiện trong tầm mắt – nhưng vẫn bị sốc như thường. Vật ký sinh bé nhỏ đã phình to lên rất nhanh, có lẽ hơn hình dáng ban đầu của nó đến hai mươi lần chỉ trong một thời gian ngắn – và vẫn đang to lên nữa theo cấp độ lũy thừa. Trong vài giây ngắn ngủi di chuyển đến giữa phòng, kích thước của nó từ chỉ bằng một con chó nhỏ đã đạt đến kích cỡ và tầm vóc của đứa trẻ mười tuổi.
Nó đã thay đổi hình dáng, và vẫn đang thay đổi. Không phải là một con nòng nọc quái dị chui ra khỏi người Bertolucci nữa. Cái đuôi đã biến mất, các chi đang phát triển, cánh tay vươn ra từ khối thịt trông như cao su. Móng vuốt đang mọc ra và một lớp da ướt sũng bao bọc quanh cơ thể của nó, cộng thêm tiếng xương kêu răng rắc. Bắp chân từ từ trương lên, những chất lỏng chuyển thành hình dáng gân guốc trong khi bước chân nặng nề của nó mềm mại hẳn đi như mèo…
Khẩu súng săn và Beretta nổ đồng loạt, một chuỗi đạn chín ly bay ra như mưa cùng với âm thanh chát chúa. Sinh vật ấy vẫn đang biến đổi sang hình dáng người và đứng dậy, nó đáp lại những phát đạn găm sâu vào thịt bằng cách há rộng mồm và khạc mạnh, một đống mật văng xuống nền và bắt đầu di động. Một tá hoặc hơn những tế bào bắn ra từ miệng nó đang sống, và dường như nhận biết được sự đe dọa đối với chủ nhân của chúng. Bọn quái vật nhiều chân ấy đang lặng lẽ tiến thành bầy về phía Ada và Leon như sóng dồn, trong khi sinh vật giống người kia tiến tới một bước nặng nề, cái đầu lắc lư trên cần cổ dài ngoằng ốm nhách.
Leon có hỏa lực mạnh hơn. “Trúng!”, Ada hét, nhắm và kết liễu tế bào xanh lè gần nhất. Bọn chúng nhanh, nhưng cô còn nhanh hơn; cô ngắm và siết cò, ngắm và siết cò; bọn quái vật bé nhỏ nổ tung thành những vòi chất lỏng vàng khè, chết một cách lặng lẽ y như lúc xuất hiện.
Khẩu súng lục của Leon liên tục khai hỏa, nhưng Ada không có thời gian để theo dõi xem anh ta làm ăn thế nào với sinh vật đó. Còn năm tế bào con nữa, ba viên đạn, và cô không còn băng đạn nào…
…và cô nghe tiếng khẩu súng săn chạm xuống sàn, nghe tiếng nổ sâu hơn nhưng ít sát thương hơn của loại đạn.50 AE vang rền trong căn phòng kim loại, cùng lúc cô giải quyết thêm hai tế bào nữa, băng đạn đã rỗng.
Không hề suy nghĩ, Ada ném khẩu Beretta xuống sàn rồi chộp lấy báng cây súng săn, lăn mình xuống dưới làn đạn của Leon và nhanh nhẹn bóp cò. Thêm hai sinh vật đột biến nữa bị xóa sổ trước hỏa lực mạnh mẽ, nhưng con thứ ba, con cuối cùng, búng tới trước với một tốc độ không thể tin được và bám chắc vào đùi cô bằng những cái càng sắc nhọn. Ada buông súng và hét lên khi nó trườn lên chân, cảm giác ươn uớt lẫn âm ấm khiến cô ghê tởm đến phát khiếp.
“Trời ơi XÉO ngay đi…”
Cô té ra sau, cố sức đập vào sinh vật đang trườn lên lên cùi chỏ, hướng về phía mặt, về phía miệng…
…và rồi Leon túm lấy cô, một tay khó nhọc lôi cô dậy còn tay kia chộp lấy nó. Ada tựa vào anh, bám vào hông để giữ cho khỏi ngã. Tế bào đó ngoan cố bám chắc vào lớp vải, nhưng Leon cũng chẳng kém. Anh giật mạnh nó ra, ném nó ngang qua căn phòng đồng thời hét lớn:
“Khẩu Magnum!”
Vũ khí đó đang kẹt ở thắt lưng của anh. Ada giải phóng cây súng, nhìn theo tế bào đang rơi xuống bên cạnh cái đống bất động khổng lồ đã tạo ra nó, giờ đã chết dưới họng súng của Leon…
…và bắn, chỉnh cho phát súng thật nhanh gọn, bất chấp việc cô đang hoàn toàn mất thăng bằng và mất hết dũng khí, suýt nữa thì cô đã bị biến thành chính con quái vật đó rồi. Viên đạn nặng nề xé gió găm xuống sàn, mạt sắt tung bay, và tế bào đó vỡ thành một bãi bầy hầy dính cả vào tường. Hoàn toàn bị tiêu hủy.
Không có gì di động nữa, và hai người đứng đó một lúc, hường vào nhau như thể hai kẻ sống sót sau một tai nạn khủng khiếp thình lình – theo kiểu mà họ vừa trải qua. Trận đấu súng diễn ra không đầy một phút, cả hai vẫn chưa bị tổn thương, nhưng Ada sẽ không bao giờ quên được nó đã đến gần cô đến thế nào cũng như cái thứ họ vừa tiêu diệt.
“G-Virus.”
Chắc chắn là nó; T-Virus không thể tạo ra một sinh vật phức tạp như thế - trừ khi có sự can thiệp của một nhóm giải phẫu – còn cái thứ họ vừa trông thấy đã tự sinh sôi; liệu nó sẽ to lớn và mạnh mẽ cỡ nào nếu họ không bước vào đây và chạm trán nó? Ắt hẳn nó là một kết quả thí nghiệm trên dòng G, nhưng nếu đây là một sự rò rỉ thì sao? Nếu còn nhiều con như vậy nữa?
“Những đường cống, nhà máy, những tầng ngầm – những khu vực tối tăm, bí ẩn, nơi có đủ thứ đang sinh sôi nảy nở.”
Bất kể thế nào, con đường đến phòng thí nghiệm sẽ không phải là một chuyến đi dạo nữa, và Ada thình lình thấy mừng khi có Leon đi cùng. Bởi vì anh chàng cứ khăng khăng một mực đòi đi trước, nên nếu có bị thứ gì tấn công, cô vẫn có cơ may sống sót,…
“Cô ổn chứ? Nó có làm cô bị thương chưa?”
Leon, một tay vẫn giữ lấy cô, đang nhìn vào mắt cô với vẻ quan tâm chân thành. Ada ngửi thấy mùi xà phòng sạch sẽ toát ra từ anh, và tự buộc mình tránh ra xa. Cô đưa lại khẩu Magnum cho Leon rồi vuốt lại quần áo, cố ý kiểm tra những chỗ rách để tránh ánh mắt của anh.
“Cám ơn. Tôi vẫn ổn. Không cần lo lắng thế đâu.”
Những lời nói thốt ra có vẻ khó nghe hơn là cô tưởng, cũng bởi cô đang bối rối, nhưng không chỉ vì vừa mới bị tấn công. Cô liếc thoáng qua Leon, hơi lúng túng khi thấy câu trả lời của mình có phần làm anh ngượng. Anh ta khẽ chớp mắt, và vẻ điềm đạm bình thản xuất hiện trong cái nhìn của anh, dấu hiệu của một tính cách đáng để cô tin cậy mà không phải băn khoăn.
“Trò đánh trận giả ư?”, anh nhẹ nhàng lên tiếng, và quay lại để nhặt cái gói khi nãy mà không nói thêm lời nào.
Ada nhìn Leon chằm chằm, tự thấy thật lố bịch hết sức khi cứ quan tâm tới cảm nghĩ của anh chàng về bản thân cô. Họ đang dấn vào một cuộc hành trình mà cô cần phải bỏ rơi anh ta, hoặc mặc cho anh ta hy sinh mạng sống vì cô…
“…hoặc là đích tay giết anh ta. Đừng có quên, phải tránh xa bạn bè và láng giềng. Anh ta có nghĩ mình là một kẻ thối tha vô ơn bạc nghĩa thì nhằm nhò gì?”
Thành thật. Cô phải cảm ơn anh ta đã cảnh tỉnh cô về điều đó.
Ada cúi xuống nhặt khẩu súng săn lên, cảm thấy mình cần phải kiên định hơn trong việc giữ vững mục tiêu nếu muốn làm tốt công việc, nhưng đồng thời cũng có một cảm giác trống trải trong lòng, thứ cảm giác mà cô đã rất, rất lâu rồi không trải qua.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT