Ánh nắng chiếu vào phòng khiến Diệp Vy tỉnh giấc, cô nheo mắt lại nhìn xung quanh, một lúc sau cô mới có thể nhận ra là mình đang ở đâu.
Diệp Vy quay sang nhìn bên cạnh, Hàn Phong vẫn đang ngủ, cánh tay anh khoác hờ lên eo cô.
Diệp Vy khẽ mỉm cười, cô bỗng cảm thấy khoảnh khắc này thật yên bình. Diệp Vy khẽ hôn lên môi Hàn Phong rồi nhẹ nhàng xuống giường.
Có lẽ do vẫn còn mệt do mất máu quá nhiều mà khi Diệp Vy chuẩn bị xong bữa sáng rồi vẫn không thấy Hàn Phong tỉnh dậy. Diệp Vy nhìn đồng hồ, thấy đã đến giờ đi học, cô dặn dò một số thứ cho Hàn Phong vào tờ giấy nhỏ rồi dán nó lên tủ lạnh, làm xong mọi thứ rồi cô ra khỏi nhà.
Khi Diệp Vy đến lớp thì mọi người đã đến khá đông rồi, cô nhìn xung quanh để tìm chỗ ngồi, thấy Hà Như và Bảo Nghi ở cuối lớp đang nói chuyện với nhau, cô vui vẻ lại gần.
Hà Như đang cười nói thấy có người đi đến, theo bản năng cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy là Diệp Vy thì cô có chút bất ngờ.
"Vy, cậu đi học lại rồi à?"
Bảo Nghi nghe thấy Hà Như nói vậy thì cũng ngẩng đầu lên nhìn.
Diệp Vy đi đến bàn phía trên hai người, có một bạn học nữ đang ngồi đó, sau khi biết chỗ này không có ai ngồi cô liền ngồi vào đó.
Vừa đặt mông cô đã quay xuống bắt chuyện với hai cô bạn.
"Dạo này tớ có việc nên không đi đến lớp được, có nhớ tớ không?" Diệp Vy cười, nháy mắt với hai người.
Hà Như bật cười, "Nhớ, nhớ chết đi được, bọn tớ còn tưởng cậu xảy ra chuyện gì, may mắn là vẫn còn lành lặn!"
Bảo Nghi lúc này mới lên tiếng, "Bọn tớ cũng rất lo cho cậu, điện thoại thì không gọi được, cũng không thấy cậu lên lớp..."
Lúc này Hà Như và Bảo Nghi nhìn Diệp Vy với ánh mắt u oán.
Diệp Vy nghe vậy cảm thấy áy náy, cô vội vàng xin lỗi, "Tớ biết lỗi rồi mà, tối nay tớ sẽ mời hai người ăn cơm coi như nhận lỗi được không?" Diệp Vy bày ra vẻ mặt đáng thương.
"Hừ! Đừng tưởng một bữa cơm là coi như xong, phải thêm một chầu kem nữa." Hà Như tỏ vẻ hung ác nói.
"Được được, tất cả nghe theo bạn Như xinh đẹp."
Hà Như nghe vậy thì cảm thấy hài lòng, cô đang muốn nói gì đó thì Bảo Nghi bên cạnh khều tay, "Thầy giáo vào rồi kìa."
Hà Như thấy ông thầy già khó tính bước vào thì không dám ho he gì nữa, Diệp Vy cũng vội quay lên, tỏ vẻ nghiêm túc học bài.
Vừa nói đến ăn cơm Hà Như đang uể oải như được nạp thêm năng lượng, cô ngồi bật dậy, lấy tốc độ sét đánh thu dọn sách vở, miệng líu lo không ngừng, "Đi ăn cơm, đi ăn cơm thôi!"
Diệp Vy và Bảo Nghi nhìn dáng vẻ hoạt bát của Hà Như, lắc đầu cười.
Vừa đi đến nhà ăn Hà Như vừa nói cho Diệp Vy những chuyện xảy ra khi cô không có ở đây, khi biết Cẩm Tố Mai chuyển ra khỏi phòng ký túc xá, cô cũng không có gì ngạc nhiên, nhưng khi nghe Hà Như nói có tin đồn ấy ta bị bao nuôi, Diệp Vy cũng chỉ khẽ nhướng mày, dù sao chuyện của cô ấy cũng không liên quan gì đến cô, cô cũng không rảnh đi để ý người mà cô không quan tâm.
Vì buổi chiều còn phải lên lớp, nên ba người ăn cơm trưa xong thì về ký túc xá.
Diệp Vy đi đến giường của mình, mấy ngày cô không ở đây giường cô vẫn gọn gàng ngăn nắp, cô kê gối rồi nằm xuống, vừa đặt lưng xuống giường Diệp Vy thở một hơi dài thoả mãn.
Diệp Vy cầm lấy điện thoại, cô mở danh bạ, tìm số điện thoại của Hàn Phong, hỏi thăm xem anh đã ăn cơm chưa.
Rất nhanh Hàn Phong trả lời lại, Diệp Vy vừa nhìn tin nhắn vừa cười ngây ngô.
"Đến bao giờ cậu mới giới thiệu bạn trai cậu cho bọn tớ?" Bỗng một giọng nói vang lên bên tai Diệp Vy.
Diệp Vy nghe vậy giật mình, theo bản năng cô vội úp điện thoại xuống giường, Diệp Vy quay sang nhìn, thấy Hà Như đang ghé vào mép giường, nhìn cô tra hỏi.
Thấy hành động của Diệp Vy, Hà Như bĩu môi, những người có bạn trai đều đáng ghét như vậy, không quan tâm đến cảm nhận của những người độc thân như cô.
Diệp Vy xấu hổ ho nhẹ, "Khụ, anh ấy hơi bận chút, tớ nhất định sẽ ra mắt anh ấy với các cậu mà!" Diệp Vy cười cười.
"Tốt nhất tên đó phải khiến bọn này hài lòng, nếu không bọn này sẽ không đồng ý đâu, đúng không Nghi?" Nói rồi cô quay sang nhìn Bảo Nghi.
Bảo Nghi đang ngồi đọc sách, mặc dù cô chăm chú nhìn vào quyển giải phẫu dày cộp, cũng không quên để ý cuộc nói chuyện bên này, sau khi nghe Hà Như hỏi vậy, cô gật đầu thật mạnh.
Hà Như thấy Bảo Nghi đứng về phía mình, cô có chút đắc ý nhìn Diệp Vy.
Diệp Vy thấy hai người như vậy thì cười bất đắc dĩ, trong lòng cô cảm thấy có chút ấm áp khi có người quan tâm đến mình.
"Nhất định sẽ khiến các cậu hài lòng." Diệp Vy nhìn lên trần nhà, như nhớ đến cái gì, cô bỗng mỉm cười hạn phúc.
Hà Như thấy nụ cười mà trong mắt cô được coi là ngu ngốc của Diệp Vy, cô cảm thấy mình không nên ở đây để nhận lấy tổn thương nữa, Hà Như dứt khoát đứng dậy trở về giường của mình, trong đầu lại vang lên câu nói, những người có bạn trai thật đáng ghét.
....
Diệp Vy dời đi không bao lâu thì Hàn Phong thức dậy, anh mơ màng sờ bên cạnh giường, thấy không có ai, Hàn Phong vội mở mắt.
Hàn Phòng nhìn chằm chằm chỗ trống bên cạnh, đôi mắt lộ ra chút u oán.
Sau khi đánh răng rửa mặt xong, Hàn Phong đi xuống phòng bếp, thấy tờ giấy nhớ được dán trên tủ lạnh, anh khẽ nở nụ cười.
Ăn sáng xong Hàn Phong vào thư phòng làm việc, anh muốn đến công ty hơn, nhưng hôm qua Diệp Vy đã nhấn mạnh rất nhiều lần rằng hôm nay anh không được đi làm, không còn cách nào khác anh đành xử lý mọi việc ở nhà.
Hàn Phong nhập tâm vào công việc, nếu không có tin nhắn của Diệp Vy có lẽ Hàn Phong sẽ làm việc đến qua trưa mất.
Hàn Phong nhìn chăm chú vào màn hình điện thoại, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên bàn, để ý kĩ sẽ thấy âm thanh đó theo quy luật, căn phòng đang yên tĩnh bỗng cảm thấy có chút âm trầm.
Hàn Phong thu tay lại, những ngón tay nhanh chóng trả lời lại, "Bây giờ anh sẽ đi ăn." Dừng một chút anh bổ sung, "Anh nhớ em."
Sau khi ấn nút gửi đi, Hàn Phong đứng dậy, nếu còn không đi ăn thì cô ấy sẽ giận mất, nghĩ đến đây Hàn Phong khẽ cười, trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT