Diệp Vy vào phòng. Cô nhìn quanh căn phòng rộng lớn như phòng công chúa. Nếu cô bây giờ là cô mới 5 tuổi thì cô thật sự rất thích căn phòng này.
Căn phòng với sự kết hợp giữa màu trắng và màu vàng. Ở giữa phòng là bộ sô pha màu sáng. Chiếc giường rộng lớn được trải một cách ngay ngắn. Từ cửa sổ có thể nhìn ra khu vườn sau nhà, nơi đây trồng rất nhiều hoa hồng đủ màu sắc. Có lẽ ai đó trong căn nhà này rất thích hoa hồng.
Diệp Vy đặt mình lên giường. Cô nghĩ đến ánh mắt đầy chán ghét của Diệp Hàn, cô cảm thấy buồn.
Diệp Vy rất thích có một người em. Khi còn bé cô luôn đòi mẹ một đứa em. Cô nói cô sẽ rất yêu em, có gì hay cô cũng sẽ để dành cho em. Những khi mẹ cô nghe cô nói như vậy đều dịu dàng xoa đầu cô:
"Bé con của mẹ ngoan thì sẽ có em"
Diệp Vy khi đó 4 tuổi thật sự rất nghe lời mẹ. Cô luôn ngoan ngoãn nghe lời, học tập luôn đứng đầu lớp. Nhưng...cô vẫn không có em.
Diệp Vy cũng không trách gì Diệp Hàn vì đã đối xử với cô như vậy. Bởi vì người có lỗi ở đây là mẹ con cô.
Cô nhắm đôi mắt lại, thật mệt mỏi mà.
-----------------------------------------
Night là một quán bar dành cho những người có thân phận và địa vị. Ở đây mọi người phải có thẻ hội viên mới được vào. Thẻ hội viên ở đây cũng chia nhiều cấp bậc tượng trưng cho thân phận của mình. Có thẻ bạc, thẻ vàng và cao nhất là thẻ kim cương.
Trong Night lúc này tràn ngập tiếng nhạc, mọi người lạc mình trong những ly rượu mạnh. Ở đây cấm dùng thuốc kích thích nhưng cũng không có tác dụng gì đối với nhưng công tử, tiểu thư thích ăn chơi ở đây.
Lúc này, trong một căn phòng trên tầng 2, đối lập với sự ồn ào, náo nhiệt ngoài kia, trong này rất im lặng. Bên trái góc phòng kê một kệ rượu với giá trên trời. Trên sô pha lúc này có ba thanh niên đang ngồi.
Một người trong số đó cất tiếng hỏi:
"Mày làm sao thế"
Lưu Diệc Nam- cậu chủ nhà họ Lưu. Tập đoàn Lưu thị kinh doanh đá qúy, có một tầm ảnh hưởng không hề nhỏ. Lưu Diệc Nam đi đâu mọi người cũng phải nể mặt vài phần. Hai vợ chồng Lưu tổng có mỗi đứa con này nên vô cùng cưng chiều, phải nói là muốn gì được nấy. Mặc dù Lưu Diệc Nam thuộc loại ăn chơi không coi ai ra gì nhưng cũng không phải là người không biết suy nghĩ. Cậu khá khôn khéo. Cũng có thể nói Lưu Diệc Nam là kẻ trong ngoài không đồng nhất.
"Ai thèm ăn mừng chứ! Em chỉ không hận giết chết cô ta. Ai cho phép cô ta là chị gái của em? Vì mẹ con cô ta mà mẹ em qua đời. Tất cả là do mẹ con cô ta"
Diệc Nam cảm thấy sốc thật rồi. Cậu cũng biết trước đây quan hệ của chú Diệp và vợ không được tốt lắm nhưng không ngờ chú Diệp đi ngoại tình rồi có...con riêng.
Diệc Nam đưa tay lên miệng kho khan, cũng không dám nhìn thằng bạn này nữa. Hiện tại cảm xúc nó không ổn định tốt nhất không nên trêu gẹo nó.
"Mày định làm gì bây giờ?" Diệc Nam hỏi.
Diệp Hàn cầm cốc rượu trên bàn, ngắm nhìn chất lỏng đỏ như máu. Cậu cất giọng lạnh lùng:
"Khiến cho cô ta sống không bằng chết, rồi tự giác cút khỏi nhà tao"
Nhất Minh khẽ nhíu mày. Anh hiểu rất rõ cậu em họ này. Một kẻ bốc đồng, nóng tính, luôn thích làm theo ý mình không ai quản được.
Nhất Minh vuốt cằm suy nghĩ. Anh cũng muốn xem xem cô em gái từ đâu chui ra này sẽ trông như thế nào.
Diệp Vy mở đôi mắt, mơ màng nhìn xung quanh, cô thấy mình đang ở một nơi xa lạ. Vội vàng bật dậy. Mấy giây sau cô mới định thần được nơi mà mình đang sống.
Diệp Hàn thấy cô không có phản ứng gì thì dừng hành động đang gắp thức ăn của mình. Cậu đặt đũa xuống, nhìn cô nói:
"Thái độ của em lúc sáng là không đúng, chị có thể tha lỗi cho em được không? Em rất cô đơn. Thật sự rất muốn có một người chị."
Nói rồi cậu cúi đầu xuống. Ai nhìn cũng nghĩ cậu đang ngại ngùng khi nói ra những lời đó nhưng thực chất cậu đang che đi sự chán ghét sâu trong mắt.
Diệp Vy rũ mắt. Không ai biết cô đang suy nghĩ gì. Diệp Hàn thấy cô im lặng không nói gì thì cảm thấy khó chịu. Đang định lên tiếng nhắc nhở thì bỗng Diệp Vy nhìn thẳng vào mắt cậu, mỉm cười:
"Ừ không có gì. Chỉ tưởng em rất chán ghét chị. Nhưng khi nghe em nói ra những lời này chị rất vui."
"Thật sao? Vậy ăn cơm đi chị" Diệp Hàn lên tiếng.