Cô lo lắng, nghĩ đã xảy ra chuyện gì nên gọi lại.
Chỉ một hồi chuông đầu dây bên kia đã nhấc máy, một giọng nói dịu dàng vang lên: "Em đi đâu vậy?"
Diệp Vy ngơ ngác, sao cô thấy trong giọng của anh có chút hờn dỗi nhỉ? Chẳng lẽ cô nhầm.
Diệp Vy đặt tay lên miệng, ho khan hai tiếng: "Khụ khụ...em lúc đấy đang tắm thôi. Có chuyện gì à?"
"Nhớ em" Hàn Phong nói ngắn gọn.
Diệp Vy đơ ra, cô còn tưởng có chuyện gì quan trọng lắm cơ.
Hàn Phong thấy cô im lặng. Anh đứng cạnh cửa sổ, nhìn dòng xe tập nập, đôi mắt anh rũ xuống đầy vẻ nguy hiểm: "Em không nhớ anh sao?" Anh ôn nhu hỏi.
Diệp Vy ném khăn lên bàn, cô nằm vật ra giường: "Em biết rồi. Anh cũng phải nhớ giữ gìn sức khỏe đấy, vết thương vẫn chưa được chạm nước đâu"
Hàn Phong nghe cô quan tâm đến mình, đôi mắt ôn nhu có thể vắt ra nước: "Ừ"
Diệp Vy mệt mỏi ngáp, đôi mắt cô díp lại vì buồn ngủ. Cô mơ hồ nói với đầu dây bên kia: "Em cúp máy trước đây"
Hàn Phong thấy cô mệt cũng không nói nhiều nữa. Anh dặn dò cô rồi cúp máy.
Cốc cốc
Hàn Phong quay lưng về phía cửa. Anh lên tiếng: "Vào đi"
"Chủ nhân" Tên thuộc hạ khẽ khom người.
"Sao?"
"Hắn ta nằm cùng bệnh với ngài, và..." Tên thuộc hạ chần chừ, không biết có nên nói không.
Hàn Phong hai tay đút túi quần, anh đứng ở đó, đắm chìm trong ánh nắng của buổi chiều.
"Diệp tiểu thư...đã gặp hắn" Tên thuộc hạ nhắm mắt, không dám nhìn Hàn Phong. Hắn được chủ nhân phân phó theo dõi người tên Lâm Vĩ Thiên. Khi thấy hắn ta cũng ở bệnh viện đó, tên thuộc nghĩ việc này không cần báo với chủ nhân. Hắn chỉ cần theo dõi Lâm Vĩ Thiên, không để hắn ta gặp Diệp tiểu thư. Nhưng do hắn sơ sẩy một chút đã làm cho Diệp tiểu thư đi vào phòng bệnh của Lâm Vĩ Thiên.
Hàn khí quanh người Hàn Phong bạo phát, ánh mắt anh vặn vẹo đến điên cuồng. Cô ấy đã gặp hắn ta, như vậy...cô đã quen biết hắn.
Hàn Phong cảm thấy khó chịu, vô cùng khó chịu. Hiện tại bây giờ anh không thể giết hắn ta. Nghĩ đến ánh mắt hận thù của cô kiếp trước khi mà biết anh giết tên đó, anh cảm thấy sợ hãi, trái tim bắt đầu đau âm ỉ. Mặc dù kiếp này cô yêu anh trước nhưng anh cũng không dám hành động điên cuồng như kiếp trước nữa. Anh rất sợ hãi mất cô.
Hàn Phong quay người lại, tên thuộc hạ vẫn cúi đầu không dám ngẩng lên.
Hàn Phong đi đến bàn làm việc. Anh kéo ngăn bàn, lấy ra một khẩu súng.
Hàn Phong ngồi xuống ghế. Anh khẽ nghịch khẩu súng, giọng nói âm hàn không chút tình cảm nào vang lên: "Kẻ vô dụng thì không cần giữ lại"
Tên thuộc hạ nghe vậy sợ hãi. Hắn ta vội qùy xuống: "Chủ nhân, tôi sai rồi, xin ngài..."
Tên thuộc hạ trợn tròn mắt, hắn ngã xuống, trên trán hắn có một lỗ thủng.